Tò mò nhấc váy ra ngoài cửa, nàng nâng mắt liền nhìn thấy Giang Huyền Cẩn đang dựa vào cột nhà sơn đỏ.
Hắn rũ mắt tựa vào chỗ đó, môi mỏng khẽ mím, hơi thở quanh thân lạnh như băng. Hỉ nương bên cạnh muốn dìu hắn vào, do dự một lúc lâu vẫn không dám đưa tay ra.
"Phu nhân." Thừa Hư sửa miệng, cung kính hành lễ với nàng: "Người xem cái này....."
Mặc dù có chút không dám tin, khuôn mặt Hoài Ngọc cách mành hỏi một câu: "Say rồi?"
Vẻ mặt Thừa Hư cứng lại gật đầu.
Hết sức kinh ngạc chớp mắt vài cái, Hoài Ngọc nhấc váy bước ra ngoài, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn.
Bàn tay bỗng chốc bị bắt lấy, liều chết túm chặt. Giang Huyền Cẩn nâng mắt nhìn nàng, trong mắt một tầng sương mù, mờ mờ ảo ảo, giống như một trận mưa rơi xuống giữa núi cao.
"Lại không vui sao?" Nàng bật cười: "Sao hôm nay chàng lúc nào cũng không vui thế?"
"Ngươi không giúp ta." Hắn rầu rĩ mở miệng.
"Sao?" Nhớ tới chuyện xảy ra lúc trước, Hoài Ngọc vô tội nói: "Ta không giúp được chàng, dù sao ta cũng không thể uống rượu thay chàng đúng không?"
"Ngươi không giúp ta." Mày nhăn lại, hắn tức giận lặp lại.
"Được được được, ta sai rồi!" Đưa tay nâng qua đầu, Hoài Ngọc dìu hắn về phía phòng: "Vào trước nói sau."
Hỉ nương bên cạnh nhìn đến trợn mắt há miệng, Linh Tú và Thừa Hư cũng trợn mắt há miệng, mãi cho tới kho cửa phòng đóng lại, bọn họ mới hoàn hồn, vội vàng chạy tới gọi: "Phu nhân, còn chưa cử hành xong lễ động phòng mà!"
Cánh cửa mở hé ra, Lí Hoài Ngọc duỗi tay giữ cánh cửa lại, bực bội hỏi: "Lễ động phòng? Đợi lát nữa cái vị bên trong kia lại nóng nảy, các ngươi ai đến dỗ?"
"Nhưng mà......" Hỉ nương rất khó xử.
Hoài Ngọc xua tay: "Yên tâm đi, không phải là lễ hợp cẩn rượu(*) linh tinh gì sao? Ta tự làm, các ngươi đừng cho ta thêm phiền phức nữa."
(*) Lễ hợp cẩn rượu: Lễ uống rượu giao bôi, tân nương tân lang mỗi người cầm một nửa rót rượu mời nhau trong lễ thành hôn.
Nói xong, lại "Binh" một tiếng đóng cửa lại, để lại một đám người bên ngoài mắt to trừng mắt nhỏ.
Giang Huyền Cẩn ngồi bên giường vẫn hờn dỗi, Hoài Ngọc lấy khăn voan cùng mũ phượng xuống, vắt chiếc khăn trong chậu nước bên cạnh mang tới lau lên mặt hắn.
Hắn nhíu mày muốn tránh, Hoài Ngọc giơ móng vuốt giữ chặt cằm hắn, sau đó dịu dàng nói: "Đừng nhúc nhích, lau một chút sẽ thoải mái hơn."
Hắn trừng mắt, nàng cũng không để ý, ngược lại cười típ mắt hỏi: "Uống bao nhiêu rồi? Hai chén?"
"......." Hắn không lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng, môi mỏng lại khẽ cong xuống có chút ủy khuất.
Dáng vẻ này thật sự là..... Bất kể là người nào nhìn thấy đều mềm lòng đến rối tinh rối mù! Hoài Ngọc không nhịn được sờ tay lên mặt hắn, cười đến đôi mắt cong cong như trăng non: "Đừng tức giận nữa! Lần sau ai mời chàng uống rượu, nhất định ta sẽ cản giúp chàng."
Không cảm kích mà gạt tay nàng ra, hắn day day thái dương, giống như có chút khó chịu, xoay người muốn nằm lên giường.
"Aiya, đợi lát nữa!" Nắm lấy góc áo của hắn, Hoài Ngọc nói: "Lễ hợp cẩn rượu còn chưa uống mà!"
Lại là rượu, Giang Huyền Cẩn vừa nghe thấy đã dứt khoát lắc đầu, rất tức giận vùi mình trong chăn.
Hoài Ngọc "Xì" một tiếng liền bật cười, kéo chăn nói: "Dù sao chàng cũng không thể ngoại bào cũng chưa cởi mà đã đi ngủ như thế đâu."
Hỉ phục vốn rất nặng, trên giá y của hai người họ thêu không ít chỉ vàng, thật sự cứ như vậy mà ngủ, nhất định sẽ cộm chết cũng không chừng.
Líu ríu nói chuyện không yên, Giang Huyền Cẩn tức giận, ngồi dậy ôm chăn nhìn nàng, trong mắt tràn đầy vẻ không vui.
"Làm thế nào ngươi mới im miệng?" Hắn hỏi.
Trong mắt vừa chuyển động, Hoài Ngọc mỉm cười đưa tay sờ sờ môi của mình: "Chàng đoán xem?"
Vẻ mặt tràn đầy ý trêu ghẹo, giống hệt như lưu manh xấu xa xông vào khuê phòng người ta, vẫn là chờ người ta thẹn quá hóa giận mắng đại nàng một câu.
Nhưng lần này Giang Huyền Cẩn không mở miệng mắng nàng, đôi đồng tử lẳng lặng chăm chú nhìn nàng một hồi, đột nhiên ôm lấy sau gáy nàng, kéo cả người nàng đến trước mặt mình.
Hoài Ngọc hoảng sợ, còn chưa kịp nói chuyện thì người trước mặt đột nhiên cúi đầu xuống, môi mỏng khẽ mở, phủ kín lấy cánh môi của nàng.
Hương rượu pha lẫn mùi phật hương trên người hắn, thoáng chốc đã bao phủ toàn bộ hơi thở của nàng.
Hoài Ngọc ngơ ngẩn, chỉ ngây ngốc mà nhìn lông mi của hắn gần trong gang tấc, một lúc lâu sau cũng không lấy lại được tinh thần.
Giang Huyền Cẩn muốn hù dọa nàng một trận, dù sao người này luôn trêu đùa hắn, thật sự tưởng hắn không dám làm gì sao?
Nhưng mà, khi thật sự hôn lên rồi, hắn lại có chút thất thần.
Môi của nàng lạnh lạnh, hơi giống cao lương(*) hồi nhỏ hắn rất thích ăn, vừa mềm mềm, vừa ngọt ngọt. Mới chạm vào lập tức kiềm lại còn được, nhưng thật sự trong đầu hắn trằn trọc lưu luyến, có chút kiềm không được.
(*) Cao lương: Bánh lạnh.
Có thứ gì đó trong l*иg ngực nhảy càng ngày càng nhanh, hắn hơi buông nàng ra, thở nhẹ một hơi khí nóng, chóp mũi cọ cọ lên má của nàng, lại hôn lên lần nữa.
Lí Hoài Ngọc hơi đỏ mặt, tuy rằng bình thường đùa giỡn người này thành quen, hôn hắn ôm hắn cũng không có cảm thấy có cái gì. Nhưng hình như tình huống bây giờ có chút không giống.
Người trước mặt này hai mắt mê man, hô hấp nóng rực, hoàn toàn không bình tĩnh như ngày thường. Cọ xát lấy môi của nàng, thế nào cũng không chịu dừng lại.
Có chút không thở nổi, Hoài Ngọc đưa tay muốn đẩy hắn ra.
Nhưng bàn tay còn chưa đυ.ng đến ngực hắn đã bị bắt được, hắn nhíu mày, kéo tay của nàng giam ngược về sau lưng, mượn lực đỡ lấy thắt lưng của nàng, sau đó cúi đầu tiếp tục dây dưa cùng nàng.
"Này....." Nàng giãy dụa: "Đủ rồi chứ?"
"Chưa đủ." Hắn khó chịu trả lời, mang theo hai phần bực tức.
Rõ ràng người đùa giỡn trước là nàng, rõ ràng mỗi lần chủ động trêu chọc hắn cũng là nàng, vì cái gì bây giờ nàng lại muốn đẩy hắn ra?
Tội không thể tha.
Tức giận nổi lên, hắn há miệng cắn một cái lên cổ nàng.
"A!" Hoài Ngọc đau đến lập tức giãy ra, che cổ trừng hắn: "Chàng cầm tinh chó à?"
Hừ lạnh một tiếng, Giang Huyền Cẩn cởi ngoại bào ném xuống mặt đất, kéo chăn nằm xuống.
Bóng lưng thấy thở phì phì.
Hoài Ngọc nhe răng trợn mắt xoa xoa cổ của mình, chờ hết đau rồi mới buồn cười duỗi tay chọc chọc hắn: "Là chàng cắn ta, vì sao chàng vẫn tức giận?"
Giang Huyền Cẩn không để ý nàng.
Hoài Ngọc nghĩ một chút, nhích đến sau lưng hắn, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ, vừa vỗ vừa hát khẽ "Xuân Nhật Yến".
"Xuân nhật yến, lục tửu một chén hát một lần. Bái trần gian ba ước nguyện. Một nguyện lang quân thiên tuế, hai nguyện thϊếp thân mạnh khỏe, ba nguyện giống như cầu thượng yến......."
Năm năm đều gặp gỡ.
Lúc trước hát bài hát này còn không nghĩ tới hai người có thể thành thân, bây giờ nghe thấy trái lại hợp tình hình, mỗi một năm sau này, thật sự đều phải gặp gỡ cùng hắn rồi.
Hoài Ngọc mỉm cười, khẽ ngâm nga nốt đoạn cuối, lực đạo trên tay càng vỗ càng nhẹ nhàng.
Giang Huyền Cẩn rất muốn tiếp tục trừng mắt tức giận, nhưng đầu hắn thật sự rất choáng, hơn nữa người này hát rất mềm mại, vì thế không thể chống cự được bao lâu liền nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Chờ lúc hắn tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối.
Ánh nến trong phòng vẫn sáng ngời, trên bàn đặt thức ăn vẫn nóng hổi. Hắn nhíu mày quét mắt một vòng vẫn không nhìn thấy người đâu.
Đứng dậy khoác y phục mở cửa ra, hắn gọi một tiếng: "Thừa Hư."
Thừa Hư không xuất hiện, ngược lại là Ngự Phong đáp lời hắn, cung kính chắp tay về phía hắn: "Chủ tử, người tỉnh rồi."
"Người đâu?" Hắn hỏi.
Ngự Phong dừng lại một chút, nói: "Thừa Hư ở sau viện."
"Không phải hỏi hắn......"
"Phu nhân cũng đang ở sau viện."
Lúc này rồi, ở sau viện làm cái gì? Giang Huyền Cẩn khó hiểu, nâng bước đi qua đó tìm người.
Lí Hoài Ngọc đang ngồi xổm lén lút nói thầm với Thừa Hư, bất thình lình cảm thấy sau lưng lạnh ngắt, tiếp theo liền nghe thấy thanh âm vang lên từ đỉnh đầu: "Ngươi có biết dáng vẻ gọi là cái gì không?"
"Oa!" Sợ tới mức nhảy dựng lên, Hoài Ngọc quay đầu lại tức giận nhìn hắn: "Thế chàng có biết người dọa người là sẽ hù chết người hay không?"
Thừa Hư lập tức đứng dậy hành lễ: "Chủ tử."
Sắc mặt không tốt lắm liếc hắn một cái, Giang Huyền Cẩn nói: "Nên dùng bữa rồi."
"Bữa tối không phải là đặt trên bàn của chàng sao?" Hoài Ngọc ngờ vực.
"Ngươi đã ăn rồi?"
"Đương nhiên, chàng ngủ lâu như vậy, sớm đã qua giờ dùng bữa tối rồi." Hoài Ngọc nói.
Không khí bốn phía đột nhiên cứng đờ.
Nhận thấy có điểm không thích hợp, Lí Hoài Ngọc chớp mắt mấy cái, hỏi hắn: "Có phải chàng muốn dùng bữa tối cùng ta không?"
"Không."
"Vậy sắc mặt chàng sao lại kém như vậy?"
"Đói đó."
Phun ra hai chữ này, Giang Huyền Cẩn xoay người bước đi.
Hoài Ngọc líu lưỡi, nhìn bóng dáng của hắn nói với Thừa Hư: "Ngươi đừng học chủ tử nhà ngươi, khẩu thị tâm phi(*) như vậy rất khó cưới vợ đó."
(*) Khẩu thị tâm phi: Miệng nói một đường nhưng tâm nghĩ một nẻo, suy nghĩ và lời nói không ăn khớp với nhau.
Thừa Hư buồn bực nhìn hỉ phục trên người nàng.
Hơi nghẹn họng, Hoài Ngọc thở dài: "Ta không giống, ta coi hắn là vợ."
Nói xong xách váy đuổi theo: "Vợ, chàng đợi ta với!"
Trong nhà chính.
Giang Huyền Cẩn mặt không chút thay đổi nhìn người trước mặt ăn như hổ đói, hỏi nàng: "Là ai nói đã dùng bữa tối rồi?"
Hoài Ngọc xé một miếng thịt gà nuốt vào bụng, nghiêm trang nói: "Ta đã ăn rồi, nhưng vừa nhìn thấy chàng lại đói bụng. Đại khái là cái đó đó, đúng, tú sắc khả san!(*)"
(*) Tú sắc khả san: Ý chỉ một người có tư sắc mỹ lệ mê người, sắc đẹp thay được cho cơm, vẻ đẹp khiến người ta nhìn không biết no đói.
Nhìn dáng vẻ của nàng, Giang Huyền Cẩn lắc đầu: "Bạch phủ không dạy ngươi nên ăn cơm thế nào sao?"
"Ăn cơm còn cần người dạy sao?" Vẻ mặt nàng kinh ngạc.
Giang Huyền Cẩn hít sâu một hơi, nói: "Không phải cần người dạy ăn cơm, là phép tắc khi ăn cơm. Ta nói chuyện cùng ngươi đã bỏ đũa xuống, vì sao ngươi vẫn nhai chân gà?"
Ăn không nói, muốn nói phải ngừng đũa tiêu thực, đây là gia quy Giang gia.
Khuôn mặt Hoài Ngọc sụp xuống: "Hai ta không phải phu thê sao? Đã là phu thê ở chung một chỗ còn phải chú ý đến cái đó sao?"
"Ngươi cho rằng như thế sao?"
"Được được được." Nàng thở dài: "Vậy ngày mai ta bắt đầu học phép tắc của Giang gia."
Lời này Giang Huyền Cẩn cũng chỉ tùy tiện nghe một chút, để cái Hỗn Thế Ma Vương trước mặt này đi học phép tắc, thà không bằng bảo cá trong ao học đi luôn đi.
Dùng xong bữa tối, Linh Tú trải giường chiếu cho họ, Thừa Hư ở bên ngoài bẩm báo chút việc vặt.
Hôm nay rất nhiều người tới dự tiệc, tặng quà mừng cũng nhiều, chỉ danh mục quà tặng thôi mà còn có một chồng rất dày, cần tới chủ tử xem qua.
Giang Huyền Cẩn không có hứng thú với mấy thứ này, tiện tay đưa cho Lí Hoài Ngọc.
Hoài Ngọc mở ra nhìn một chút, phát hiện Tử Dương Quân này cũng thật sự rất được lòng người, quan viên lớn nhỏ trong triều đến dự tiệc còn có hơn trăm người, tùy tiện đảo qua đều là những cái tên rất quen mắt.
Dịch Ương.
Đưa tay điểm lên cái tên này, ánh mắt Hoài Ngọc khẽ động.
Dũng sĩ trung lang tướng Dịch Ương, chính là cái người lúc trước phụ trách bảo vệ linh cữu của nàng. Người này từng làm sai dịch ở Phi Vân Cung, cũng không có lỗi lầm gì đối với nàng, cũng không tính là thân thiết.
Nhưng có một điểm, những người còn lại có thể cũng không nhận ra đám người Tựu Ngô ngồi ở bàn nhà mẹ đẻ hôm nay, nhưng người này nhất định nhận ra.
Hôm nay tam đại dư nghiệt dưới trướng của Đan Dương tề tụ, cộng thêm một chí hữu Lục Cảnh Hành của Đan Dương, lại tập hợp thêm một đống trai lơ ngày trước ở Phi Vân Cung, người không biết nhìn chỉ cảm thấy trận thế lớn, nhưng người sáng suốt nhìn thấy.....