Xuân Nhật Yến

Chương 39.2: Đại hôn

Hoài Ngọc thở dài, nhỏ giọng nói thầm: "Ta đã nói trước với chàng rồi, hôm nay sẽ có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn."

Cũng là chuyện không có biện pháp gì, mấy người nhà mẹ của nàng sẽ không mong chờ nàng sống tốt, ngày thường không có cách làm khó nàng, không dễ dàng gì mới có cơ hội, cũng phải tranh thủ cho nàng biết tay xem chút chứ?

Giang Huyền Cẩn nhìn chằm chằm vào mấy bàn tiệc trống kia, suy nghĩ một lúc, phất tay gọi quản gia đang bận rộn tới. Đang định căn dặn cái gì đó thì chợt nghe thấy một trận xôn xao bên ngoài.

Hoài Ngọc đội khăn voan nên không nhìn thấy, chỉ cảm thấy người xung quanh nháy mắt đều im lặng, không nhịn được nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"

Linh Tú lắp bắp nói: "Lục.... Lục chưởng quầy đến rồi."

Ha, Lục Cảnh Hành à, Hoài Ngọc khẽ gật đầu, lại có chút ngờ vực không rõ: "Hắn không nên đến sao?"

"Nên thì nên, nhưng...."

Nuốt một ngụm nước miếng, Linh Tú không dám nói tiếp.

Cổng Giang phủ, Lục Cảnh Hành một thân cẩm bào trạm lam(*), chuyên mang theo ngọc cốt phiến, cười típ mắt mà nhìn về phía tân nương bước vào trong, đôi mắt phượng đung đưa ngang dọc, quả thực là phong lưu đa tình. Hắn bình tĩnh đứng ở phía trước, phía sau có mười nam tử anh tuấn đi theo, khí thế dồi dào, sợ tới mức nhóm gia nô đều nhao nhao cảnh giác.

(*) Trạm lam: Màu xanh da trời.

Thừa Hư theo bản năng đứng chắn ở trước mặt chủ tử nhà mình.

Giang Huyền Cẩn lạnh lùng liếc hắn: "Lục chưởng quầy đây là có ý gì?"

Nâng bước chân đi tới, Lục Cảnh Hành gấp chiết phiến, nói: "Đến ăn cưới mà thôi, các vị sao lại căng thẳng như vậy?"

Nói nhảm, dáng vẻ muốn tới cướp dâu này, có ai không căng thẳng chứ?

Giang Huyền Cẩn nhíu mày, đảo mắt nhìn những người phía sau lưng hắn, trầm giọng mở miệng: "Nếu là khách, nên tiếp. Nếu là trộm, phải thanh lọc."

Những người phía sau kia, mỗi người đều là trộm lần trước hắn thả đi.

"A?" Mắt phượng thoáng liếc qua, Lục Cảnh Hành nở nụ cười: "Vậy xin hỏi Quân Thượng, nếu là người nhà mẹ đẻ, nên như thế nào?"

Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều giật mình.

Lí Hoài Ngọc nghe thấy hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại. Người nhà mẹ đẻ, bọn họ không phải người nhà mẹ đẻ nàng sao? Người nhà mẹ đẻ chân chính a!

Vốn còn nghi ngờ của hồi môn sao đột nhiên lại nhiều hơn, bây giờ nhìn thấy Lục Cảnh Hành liền hiểu được. Ngoài miệng nói không cho người đưa nàng quà mừng, hóa ra đã sớm chuẩn bị xong, thậm chí phát hiện nàng gặp nạn, lập tức giải quyết vấn đề thay nàng.

Người này đúng thật là.....

Thầm mắng hai câu, nàng có hơi cảm động, đang muốn bảo Giang Huyền Cẩn cho qua, kết quả ngoài cửa lại truyền đến trận xôn xao tiếp theo.

"Đến trễ đến trễ rồi!" Giọng Hàn Tiêu vẫn luôn rất lớn, khỏi cần nhìn cũng biết dáng vẻ hấp tấp thế nào, vừa vào cửa đã chắp tay về phía mọi người: "Thật sự xin lỗi! Trên đường trì hoãn một lát!"

Vân Lam Thanh tiến vào phía sau hắn, tức giận đá hắn một cước: "Ngươi hô to gọi nhỏ cái gì? Vốn có thể lén vào trong, bây giờ người đều bị ngươi gọi tới rồi!"

Bị đá lảo đảo một cái, Hàn Tiêu quay đầu nói: "Người nhà mẹ đẻ đi uống rượu mừng, ai nói phải lén lén lút lút?"

"Ngươi...."

Mắt thấy muốn ầm ĩ lên, ngoài cửa lại có một người nữa bước vào.

"Ầm ĩ cái gì?" Hắn nhíu mày quát lớn, Hàn Tiêu và Vân Lam Thanh nhất thời nề nếp hẳn.

Sửa sang lại vạt áo, Từ Tiên đi nhanh vào trong, chắp tay về phía Giang Huyền Cẩn: "Ta đến trễ, mong Quân Thượng thứ tội."

Mới vừa rồi còn tranh cãi ầm ĩ không ngớt ở tiền đình, lại vì những người này tới, nháy mắt liền lặng ngắt như tờ. Ngay cả Giang lão thái gia ở trong tiền đường nghe thấy tin tức cũng kinh ngạc, vội vàng sai Giang Thâm đi xem xảy ra chuyện gì.

Thương nhân đứng đầu Kinh Thành Lục Cảnh Hành, lưỡng triều trọng thần Hàn Tiêu, triều đình tân quý Vân Lam Thanh, Phiêu Kỵ tướng quân Từ Tiên.... Những người này xuất hiện cùng lúc là muốn làm cái gì?

Giang Thâm chạy tới thấy Giang Huyền Cẩn cau mày không nói lời nào, vội vàng tiến lên đáp lễ thay hắn: "Các vị dọc đường vất vả, nhập tiệc trước đi nhé?"

Từ Tiên gật đầu: "Đa tạ."

Hành lễ xong, trực tiếp mang theo những người này đi về phía bàn tiệc nhà mẹ đẻ.

Mọi người nhìn thấy rất ngạc nhiên, toàn bộ đầu trong sân đều đi chuyển theo bọn họ, nhìn bọn họ thật sự ngồi xuống ở bàn tiệc nhà mẹ đẻ, trong đình viện nổ "Oanh" một tiếng.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Những người này từ lúc nào lại trở thành người nhà mẹ đẻ của Bạch tứ tiểu thư?"

"Ngồi sai vị trí sao?"

"Cũng không nghe nói Từ đại tướng quân có giao tình gì với Bạch phủ...."

Giang Thâm cũng cảm thấy ngạc nhiên, vội vàng tới bên cạnh tân nương tử đội khăn voan hỏi: "Đều là ngươi mời đến sao?"

Hoài Ngọc đang muốn trả lời, Giang Huyền Cẩn bên cạnh lạnh lùng nói: "Cô dâu không nói."

Vì gìn giữ hình tượng đoan trang, tân nương tử không thể nói chuyện trên lễ đường.

Khóe miệng Giang Thâm co rút: "Ngươi tưởng ta vừa nãy không nhìn thấy ngươi nói chuyện cùng nàng sao?" Rõ ràng chính mình nói chuyện rất vui vẻ với nàng nhé! Dựa vào cái gì hắn lại không thể hỏi một câu chứ?

Giang Huyền Cẩn không đáp, dắt đồng tâm kết kéo người tiếp tục đi vào trong, một bộ thái độ "Ta không cần giảng đạo lý cùng ngươi".

Giang Thâm trừng mắt theo bóng dáng của hắn, tức giận đến bật cười, túm lấy Thừa Hư hỏi: "Sao tính tình chủ tử nhà ngươi càng ngày càng kì quái thế?"

Vẻ mặt Thừa Hư thổn thức đáp: "Được người ta sủng đó."

Ỷ vào có Bạch tứ tiểu thư dỗ dành, cái vị ông nội này càng ngày xem ra càng khó hầu hạ, người xung quanh đều phát hiện ra điểm này, chính hắn lại không cảm thấy được.

Ôi...

Thời gian đã tới, tân nhân bắt đầu hành lễ. Lí Hoài Ngọc đội khăn voan theo sát Giang Huyền Cẩn, đi ngang qua bàn nhà mẹ đẻ, hơi dừng lại một chút.

Lúc trước ghế còn trống rỗng, bây giờ đã ồn ào tiếng người, Hàn Tiêu đang nói chuyện, Vân Lam Thanh cũng đang nói chuyện, Từ Tiên và Lục Cảnh Hành đang cười, thanh âm của đám người Tựu Ngô hơi nhỏ, bị bọn họ át mất hoàn toàn rồi.

Nàng đội khăn voan không nhìn thấy, nhưng nghe được những tiếng động này, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất kiên định.

Thứ nữ Bạch phủ thì sao chứ? Không nơi nương tựa thì đã làm sao? Chỉ cần có đám người này ở đây, sức mạnh của nàng liền ở đây!

Thắt lưng thẳng tắp, khí thế của Lí Hoài Ngọc như cầu vồng mà nâng làn váy tiến vào chính đường.

Phải cử hành lễ bái đường nữa, gần như theo ý thức nàng đã muốn tiến lên quỳ xuống. Nhưng hỉ nương bên cạnh nhanh tay nhanh mắt, đỡ lấy cánh tay của nàng, cười nói: "Trước tiên cứ chờ một chút!"

Còn chờ cái gì nữa? Nàng cũng đói đã nửa ngày rồi, mới gặm được một quả táo, còn không mau chóng cử hành xong lễ quay về phòng ăn gì đó sao? Hoài Ngọc rất oán niệm, cái bụng kêu "Cục" lên một tiếng rất vang dội.

Nhưng bốn phía đột nhiên lại vang lên thanh âm rất vang dội, tùng tùng binh binh, giống như tất cả mọi người đều cùng quỳ xuống vậy, nháy mắt đã át thanh âm bụng kêu của nàng xuống dưới.

Hoài Ngọc sửng sốt, trong lòng đột nhiên khẽ động.

Đây là.... Có ai đến sao?

Cửa đại đường, Lí Hoài Lân một thân thường phục sắc vàng, đem theo thị vệ và thái giám gật đầu cười híp mắt với Giang Huyền Cẩn. Bốn phía của hắn, tất cả mọi người đều quỳ rạp trên mặt đất, không dám ngẩng đầu.

Giang Huyền Cẩn cung kính đáp lễ về phía hắn, nhân tiện liếc hỉ nương một cái. Hỉ nương hiểu ý, lập tức hô: "Nhất bái thiên địa."

Cơ thể được người đỡ tiến lên phía trước, trong ngực Lí Hoài Ngọc xiết chặt, nắm lấy đồng tâm kết, chậm rãi hướng về phía cửa quỳ xuống.

Lí Hoài Lân cười tỏa sáng, trái lại không nhìn nhiều đến nàng, hướng về phía Giang lão thái gia bên trong làm động tác chúc mừng, lại cho người chuyển đến danh mục quà mừng đưa cho Giang Huyền Cẩn, sau đó vội vàng khởi giá rời đi.

Hắn vừa đi, mọi người đều thở ra một ngụm khí lớn, từng người đều tự đứng dậy.

Lí Hoài Ngọc vẫn chưa hồi phục tinh thần, ngơ ngác bị người dẫn đi cử hành phần lễ tiếp theo, khuôn mặt bên trong khăn voan ngây ngô cười thỏa mãn.

Ai nói ông trời đối xử bất công với nàng? Nhìn xem vận khí của nàng tốt bao nhiêu, một lần thành thân, nên tới cũng đều đã tới. Tuy nói Hoài Lân không nhận ra nàng, những người ở bàn bên ngoài cũng chưa hẳn đã biết thân phận của nàng, nhưng nàng cảm thấy rất viên mãn, trong lòng thỏa mãn và vui mừng chưa từng có!

Sau đó còn làm cái gì, toàn bộ Hoài Ngọc đều không nhớ rõ, vẫn luôn như đi tới bầu trời lạc vào cõi tiên. Mãi cho tới khi Giang Huyền Cẩn gắt gao nắm lấy tay nàng, nàng mới giật mình, tinh thần trở về vị trí cũ.

"Ha ha ha, đường đường là Tử Dương Quân, còn phải dựa vào phu nhân che chở sao?" Giang Thâm kì quái nói: "Kéo cũng vô dụng, nàng phải tới phòng tân hôn, đệ phải đi bàn rượu."

"Ta không muốn uống rượu." Giang Huyền Cẩn cau chặt mày lại.

"Cho phép đệ không muốn hả?" Giang Sùng cũng lắc đầu: "Đây là khuôn phép."

Rốt cuộc ai ăn no không có việc gì làm định ra nhiều phép tắc thành thân như vậy? Giang Huyền Cẩn rất bực, nắm lấy tay nàng, vừa gấp vừa giận nói: "Giúp ta!"

Lí Hoài Ngọc vui vẻ: "Chàng sẽ không uống rượu sao?"

"Không phải sẽ không, là không muốn uống."

"Chính là sẽ không mới không muốn chứ?" Hoài Ngọc không chút lưu tình vạch trần hắn.

Giang Huyền Cẩn trầm mặc.

Ngay trong phút chốc trầm mặc này, Giang Thâm cùng Giang Sùng mỗi người một tay kéo hắn đi về phía bàn rượu. Hoài Ngọc nghiêng tai lắng nghe, chợt nghe thấy Lục Cảnh Hành đầu bên kia cười đến quái gở:

"Quân Thượng đã tới rồi, người nhà mẹ đẻ chúng ta vẫn chờ ngài kính rượu đó!"

Sắc mặt Giang Huyền Cẩn rất khó coi, bị ghim tại bàn tiệc nhà mẹ đẻ, muốn phản kháng, nhưng phía sau là đại ca luyện võ nhà mình, muốn trừng mắt, nhưng trước mặt lại là Lục Cảnh Hành không biết xấu hổ không sợ hắn.

Không đường lên trời, không cửa xuống đất.

Tựu Ngô cầm chén rượu nhét vào trong tay hắn: "Chén rượu này ta kính ngươi, đa tạ ơn không gϊếŧ."

"Chén rượu này coi như hạ quan bồi tội." Hàn Tiêu cũng nhét một chén vào tay của hắn: "Lúc trước không đủ cung kính với Quân Thượng, là hạ quan xúc động."

Vân Lam Thanh bưng rượu đặt ở trước mặt hắn: "Chúc Quân Thượng và phu nhân sớm sinh quý tử, bạc đầu giai lão!"

Giang Huyền Cẩn: "......"

Lí Hoài Ngọc vừa vào phòng tân hôn liền tìm chỗ ngồi xuống, hì hục hì hục ăn vụng đồ trên bàn. Linh Tú nhìn thấy bèn lôi từ trong tay áo nhét cho hỉ nương ít tiền bạc, vì thế trong lúc đó cũng không có ai cản nàng.

Ăn uống no đủ xong, nàng chùi miệng đang muốn thở ra một ngụm khí, Thừa Hư đã từ bên ngoài chạy vào, vẻ mặt lo lắng nói: "Mọi người mau tới giúp đỡ một chút!"

Hỉ nương trong phòng nghe vậy, vội để đồ trong tay xuống đi ra ngoài. Hoài Ngọc tò mò với cổ nhìn nhìn: "Sao vậy?"

Linh Tú đi ra ngoài hỏi thăm, một lúc sau nhăn mặt quay lại: "Chủ tử, Quân Thượng đang ở cửa."

"Ơ, nhanh như vậy đã uống rượu xong rồi sao?" Hoài Ngọc rất kinh ngạc, theo thường lệ tân lang uống rượu cũng phải uống đến nửa canh giờ, huống hồ bên ngoài có đám Lục Cảnh Hành cao thủ trận rượu, sao có thể buông tha hắn dễ dàng như vậy?