Xuân Nhật Yến

Chương 39.1: Đại hôn

Khói từ dây pháo nổ ra tràn ngập cửa lớn Bạch phủ, mọi người che tai nhìn, đã thấy từ trong màn khói trắng bước ra một cái chân, sau đó lộ ra mấy khuôn mặt tầm thường.

Gia nô Bạch phủ? Vừa nhìn thấy y phục của những người này, Bạch Lương Thị rất buồn bực, sao lúc này lại có gia nô bước ra từ cửa chính chứ?

Nhưng mà, nháy mắt tiếp theo, bà liền nhìn thấy trên vai những gia nô kia khiêng theo những gánh nặng.

"Ha! Còn có nữa mà!" Người đếm tinh mắt nhìn thấy thứ gì đó phía sau, vỗ đùi cười rộ lên: "Đã nói sao có thể chỉ cho mười bốn gánh của hồi môn được!"

Hai gia nô một trước một sau, khiêng gánh của hồi môn phủ lụa đỏ đi ra ngoài. Bắt đầu từ bọn họ, phía sau liên tiếp gia nô đi theo, đều xếp thành hai hàng khiêng của hồi môn ra, cất bước đuổi theo đội rước dâu trước mặt.

"Mười lăm! Mười sáu! Mười bảy!..." Thanh âm đếm của hồi môn vang lên theo.

Bạch Lương Thị ngạc nhiên, đón nhận ánh mắt của Bạch Toàn Cơ, vội vàng lắc đầu nhỏ giọng nói: "Ta giấu rất kĩ rồi, bọn họ không có khả năng tìm được!"

"Đồ đã ở trước mắt, còn nói không có khả năng cái gì?" Bạch Lưu Thị oán trách.

Bạch Toàn Cơ cau mày, nhìn từng gánh từng gánh của hồi môn bị khiêng ra ngoài, l*иg ngực phát đau.

Đây đều là đồ của nàng......

Nhưng đau một lúc, nàng lại cảm thấy không đúng lắm.

"Hai mươi lăm, hai mươi sáu, hai mươi bảy....... Sao phía sau lại còn nữa?"

Bạch Mạnh Thị chuẩn bị cho nàng cũng chỉ có hai mươi sáu gánh của hồi môn, bây giờ trong phủ khiêng ra ngoài càng lúc càng nhiều, giống như không bao giờ kết thúc.

"Sao lại thế này?"

Đừng nói đến các nàng, Linh Tú đi đằng trước quay đầu nhìn lại cũng choáng váng, thấp giọng cuống quýt gọi: "Tiểu thư! Tiểu thư!"

Hoài Ngọc đang gặm táo trong kiệu cất giọng nói không rõ đáp lời: "Làm sao vậy?"

"Phía sau..... Phía sau đột nhiên có rất nhiều của hồi môn, ba mươi lăm..... Ba mươi sáu! Ba mươi sáu gánh! Giống hệt với sính lễ của Giang phủ!"

Thở một hơi không xong, súyt chút nữa Hoài Ngọc bị quả táo làm nghẹn chết, ho khan hai tiếng, có hơi bất ngờ nói: "Ngươi xác định ngươi không đếm sai?"

"Không chỉ nô tỳ đang đếm, tất cả mọi người đều đang đếm! Ba mươi sáu gánh, ba mươi sáu gánh không thiếu!" Linh Tú kích động không thôi.

Hoài Ngọc hơi ngỡ ngàng, nghĩ thầm chẳng nhẽ lão đầu Bạch Đức Trọng kia tấm lòng thương con đại phát bổ sung của hồi môn cho nàng sao? Nhưng không có khả năng đâu, hôm nay ông ấy còn vội vàng tiếp tân khách, nhàn rỗi đâu mà quản chuyện này?

Của hồi môn đỏ rực đi theo đằng sau đội rước dâu, kéo dài nửa con phố. Người vây xem tán dương ríu rít, không ngừng nói Bạch tứ tiểu thư thật có phúc, được nhà chồng coi trọng thì không nói, đến nhà mẹ đẻ cũng yêu thương. Mang qua đó nhiều của hồi môn như vậy, về sau ai dám nửa phần khinh thường nàng?

Giang Huyền Cẩn thúc ngựa đi đằng trước, không nghe người xung quanh bàn tán cái gì, chỉ cảm thấy thật sự rất ồn ào.

Nếu không phải không ép được mình, hắn sẽ không cưỡi ngựa diễu phố. Trong tầm mắt chỗ nào cũng là người, nhìn cực kì bực bội. Càng bực bội hơn chính là những người này còn chỉ chỉ trỏ trỏ về phía hắn, tuy rằng hẳn là đang khen hắn, nhưng hắn chẳng mảy may cảm thấy vui vẻ chút nào.

Rốt cuộc là ai quy định tân lang nhất định phải đi rước dâu?

Tâm tình không tốt, vẻ mặt của Giang tân lang không có một chút tươi cười nào, chẳng những không cười, khuôn mặt còn càng ngày càng u ám, khiến cho dân chúng phía sau đều nghi ngờ. Chẳng nhẽ Quân Thượng bị bức hôn sao?

Thừa Hư rất muốn nhắc nhở chủ tử nhà mình, đây là thành thân, không phải là vội về chịu tang! Người là tự hắn quyết định muốn lấy, cho dù không thích cười thì tốt xấu gì cũng thể hiện vui mừng chút chứ!

Nhưng vừa tới gần cạnh người hắn, có cảm giác khí lạnh hất vào mặt, Thừa Hư sợ run người, không có tiền đồ mà đem toàn bộ lời đã chuẩn bị nuốt trở vào.

Kinh nghiệm hầu hạ nhiều năm nói cho hắn biết, khi chủ tử tức giận, vẫn là đừng nên động vào hắn....

Vì thế, Giang Huyền Cẩn hờn dỗi một mình, tức một mạch từ cổng Bạch phủ tới tận Giang gia, hơi thở khắp người nóng nảy đến hỉ nương cũng không dám đưa cho hắn đồng tâm kết.

"Thế nào rồi?" Cảm giác được kiệu hạ xuống, thế mà bên ngoài một lúc lâu sau vẫn không có động tĩnh, Hoài Ngọc không nhịn được nhỏ giọng khẽ hỏi.

Linh Tú bất an trả lời nàng: "Nô tỳ cũng không rõ.... Quân Thượng đang yên lành đột nhiên lại không vui, bây giờ đang đứng ở cổng Giang phủ, không ai dám tới gần."

Lại tức giận? Lí Hoài Ngọc sửng sốt, tiếp đó không nhịn được mà nở nụ cười: "Hắn đúng là một tiểu công chúa!"

Tính khí xấu như vậy, so với nàng quả thực là chỉ có hơn chứ không có kém.

Linh Tú vừa nghe thấy lời của nàng liền sợ tới mức lảo đảo, đỡ kiệu nhỏ giọng nói: "Người cẩn thận một chút, để Quân Thượng nghe thấy sẽ không tốt đâu!"

"Hoảng cái gì?" Hoài Ngọc nói: "Hắn cũng không ăn thịt người."

Lời này vừa dứt, khuôn mặt Giang Huyền Cẩn bình tĩnh nhìn sang kiệu bên này.

Linh Tú bị lệ khí toàn thân của hắn dọa sợ tới mức cuống quýt lui về phía sau, run run lẩm bẩm: "Cũng không nhất định....."

Hoài Ngọc đang muốn hỏi cái gì không nhất định, kết quả chợt nghe thấy rèm kiệu hoa bị người xốc lên đến "Xoát" một cái.

"Cầm." Có người hung hăng nhét đồng tâm kết vào tay nàng.

Hoài Ngọc đón lấy theo bản năng, cảm giác được sự nóng nảy của hắn, ý xấu nổi lên, bỗng chốc hơi dùng lực, lật tay kéo nửa người hắn vào trong kiệu hoa.

"Ngươi...." Giang Huyền Cẩn ngạc nhiên, duỗi tay chống ở cửa kiệu, chau mày lại.

Nhấc nửa khăn voan lên cười hì hì, nàng liếc hắn nói: "Tức cái gì hả?"

Chiếc mành trước mặt đong đưa, không ngăn được đôi mắt long lanh ánh nước của nàng, cười như thế nhìn hắn, giống như hoa nở gió xuân, lại giống như mây giấu trăng sáng. Trong nháy mắt đè sạch những ồn ào bên ngoài.

Hơi thở nóng nảy đột nhiên hạ xuống, Giang Huyền Cẩn xụ mặt nhìn nàng một hồi, cuối cùng vẫn buồn bực khó chịu nói: "Nhiều người lắm."

Nhiều lắm, lại còn toàn bộ đều nhìn hắn, ồn ào muốn chết, rất khó chịu.

Ngữ khí này, giống hệt như tiểu công chúa đang làm nũng.

Hoài Ngọc nghe thấy lời này liền mềm lòng, kéo tay hắn dỗ dành: "Chàng nhẫn nại một chút có được không? Chờ cử hành lễ xong, ta bọc quýt cho chàng ăn!"

"Không muốn."

"Ai nha, chàng nghe lời đi." Nàng duỗi tay sửa sang lại vạt áo của hắn, dịu dàng nói: "Người bên ngoài cả đời cũng chưa nhìn được vài lần thiên tiên hạ phàm, chàng đại phát từ bi, để bọn họ mở mang tầm mắt. Nếu cảm thấy ồn ào, cứ coi như bọn họ đang tụng Kinh Phật đi!"

Giang Huyền Cẩn vừa nghe thấy, cau mày nghiêm túc suy nghĩ một phen.

Hỉ nương chờ gặp tân nương tử ở bên ngoài một lúc lâu sau vẫn chưa ra, run lẩy bẩy tiến lên kêu một câu: "Giờ lành tới rồi."

Kêu xong, vội vàng lùi lại ba bước, sợ Tử Dương Quân quay đầu lại nổi giận với bà.

Nhưng mà, lúc người trong kiệu thoát ra ngoài, sắc mặt lại hòa nhã xuống, như gió mát thổi tan mây đen, lệ khí toàn thân biến mất hết.

Mọi người ngạc nhiên, tiếp theo chỉ thấy hắn kéo đồng tâm kết đem đội lên khăn voan cho tân nương tử rồi dắt ra khỏi kiệu. Dáng người tân nương tử yểu điệu, giá y hoa khai phú quý tịnh đế liên trên người cực kì đẹp mắt, làm người xung quanh líu ríu khen ngợi.

Lí Hoài Ngọc cúi đầu nói với Giang Huyền Cẩn: "Đây là đang đọc thuộc "Quan Âm Kinh" mà."

"Nói lung tung."

"Chàng đừng không tin, nghe những tiếng ong ong này, có phải giống với đoạn thứ nhất của Quan Âm Kinh không?"

"Câm miệng!"

Hoài Ngọc trong khăn voan vô cùng ủy khuất nói: "Ta an ủi chàng, sao chàng lại hung dữ với ta?"

Không để ý tới nàng, Giang Huyền Cẩn dắt nàng đi vào bên trong Giang phủ. Hoài Ngọc không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, tưởng rằng hắn vẫn còn tức giận, dọc đường đi cứ thì thào không ngớt nhỏ giọng dỗ dành hắn.

Nhưng Thừa Hư ở bên cạnh thấy rất rõ, chủ tử nhà hắn từ lúc bắt đầu dắt đồng tâm kết tâm tình đã dịu đi rồi, mặc dù vẫn xụ mặt như trước, nhưng trong mắt cũng coi như có chút không khí vui mừng. Hắn lại cứ để Bạch tứ tiểu thư nói, mặc cho nàng nhỏ giọng mềm mại nói toàn lời tốt.

Vô sỉ, quá vô sỉ!

Nhưng mà, vô sỉ hơn còn ở phía sau.

Giang tiểu công chúa nhìn lướt qua chậu than trước cửa, rất không kiên nhẫn nói: "Không muốn bước."

Hoài Ngọc dở khóc dở cười nói: "Cái này còn không muốn sao? Là quy tắc đó."

"Bước qua lại không có lợi ích gì."

Lợi ích? Hoài Ngọc đội mũ phượng khăn voan suy nghĩ một lúc, nhỏ giọng hỏi: "Chàng muốn lợi ích gì?"

Người bên cạnh trầm mặc một lát, buồn bực nói một câu: "Coi như ngươi nợ ta." Sau đó liền bước qua chậu than.

Hoài Ngọc cảm động muốn rơi nước mắt, dưới sự trợ giúp của hỉ nương đi theo bước qua, đuổi theo hắn muốn nói đa tạ.

Nhưng mà, lời đến bên miệng, nàng lại cảm thấy có chỗ không hợp lí, sau khi phản ứng lại liền giận dữ: "Đây là cử hành lễ của hai ta, vì sao ta phải cho chàng lợi ích?"

Giang Huyền Cẩn không quay đầu lại nói: "Ngươi đồng ý rồi."

"Đó là chàng gạt ta!"

"Ngươi đồng ý rồi."

"........"

Lí Hoài Ngọc cảm thấy, nam nhân thật sự không thể sủng, một khi sủng liền lên như diều gặp gió chín ngàn dặm, trời cao không chóp biển lớn vô bờ.

Tiệc rượu của Giang phủ bố trí cực kì đồ sộ, từ tiền đình thẳng cho đến chính đường, dáng vẻ này to hơn rất nhiều so với yến hội sinh thần của Giang tiểu thiếu gia ngày trước. Qua giờ Tỵ, ghế đều dần dần có người ngồi, nhưng bữa tiệc nhà mẹ đẻ Bạch gia từ đầu đến cuối lại chỉ có mấy bóng dáng rải rác.

Vừa mới bắt đầu còn chưa có ai nói gì. Dù sao thời gian vẫn còn sớm, có lẽ người nhà mẹ đẻ chạy tới vẫn còn chậm một chút. Nhưng tân nương đã tới phủ, lúc khắp nơi đều đã ngồi đầy người rồi mới có người chú ý đến điểm bất thường.

"Người Bạch gia đâu? Nhiều bàn như vậy, sao ngay cả một bàn cũng chưa ngồi hết?"

"Đây là chuyện gì? Có phải còn đang ở bên ngoài cùng tân nương tử không?"

"Không có, ta từ bên ngoài vào đây, bên cạnh tân nương tử chỉ có hỉ nương thôi."

Tiếng bàn tán nổi bên bốn phía, tiếng rầm rầm rối loạn thành một mảng, so với dân chúng vừa nãy vây xem ở bên ngoài còn ồn ào hơn.

Giang Huyền Cẩn quét mắt về phía bàn tiệc nhà mẹ đẻ, nhíu mày lại.

Đương nhiên Hoài Ngọc cũng nghe thấy, nhưng nàng đã sớm dự đoán được sẽ như thế này, cho nên rất bình tĩnh: "Bọn họ đang niệm đoạn thứ hai của Quan Âm Kinh, chàng đừng để ý."

Còn bảo hắn đừng để ý? Giang Huyền Cẩn có chút buồn bực, nghiêng đầu hỏi Thừa Hư bên cạnh: "Có chuyện gì xảy ra?"

Thừa Hư nhỏ giọng đáp: "Bạch Ngự Sử đang chiêu đãi tân khách ở Bạch phủ, những người còn lại..... Cũng đã mời rồi, nói sẽ tới muộn một chút."

Đám người Bạch Mạnh Thị đã nói không đến, nhưng dù sao cũng là hôn sự đại môn, làm khó quá cũng không nhìn được, vì thế bọn họ lề mề kéo dài thời gian đi phía sau, định đi vào ngồi sau cùng.

Như vậy không coi là bọn họ không cho Giang gia mặt mũi, nhưng đối với tân nương tử lại xem như thờ ơ khinh thường mười phần.