Cái này tính là lấy cớ phá sao? Hoài Ngọc liếc mắt trừng hắn: "Giá y không phải màu đỏ, còn có thể là màu xanh lục sao?"
Lục Cảnh Hành ngừng lại một chút, tiếp đó cười đến ánh sáng trong mắt dập dờn sóng nước: "Nói không chừng là xanh lam đó?"
"Xanh lam?" Hoài Ngọc lườm hắn một cái: "Vậy sau này ngươi thành thân sẽ mặc xanh lam nhé, nếu mặc màu đỏ, ta sẽ đánh mông ngươi!"
"Được." Lục Cảnh Hành tùy ý chấp nhận.
Xanh lam có cái gì không tốt đâu? Hắn nhớ nàng mặc vào, váy dài chiết eo, trên đầu thêu mấy con chim màu sắc rất tươi sáng. Lúc trèo qua tường, làn váy tung bay, những chú chim đó giống như sống dậy, vô cùng đẹp mắt.
Đó là chuyện của hai năm về trước. Đan Dương ngang bướng, mang hắn trèo tường đi thành thân với người ta trên yến hội rề rà uống rượu, còn để tân lang quan xưa nay không quen biết rót rượu, say không biết gì, lúc trở về hai gò má đỏ ửng lên, cười rất vui vẻ.
"Thành thân thật là vui." Nàng nói: "Lúc nào ta mới có thể thành thân đây?"
Lúc ấy hắn rất thổn thức nói với nàng: "Đừng nghĩ nữa, thân phận ngài như vậy, lại có tác phong như vậy, khắp thiên hạ không ai dám lấy đâu, thành thật nuôi nam nhân đi."
Đan Dương không phục, trừng mắt với hắn nói: "Ta mặc kệ, ta cũng muốn thành thân, muốn bây giờ!"
Một đôi mắt tràn đầy sương mù, rõ ràng đang điên rượu đùa giỡn.
Hắn bất đắc dĩ dỗ nàng: "Tốt, thành, ngài muốn làm như thế nào?"
Đan Dương duỗi chân đá một cước vào đầu gối hắn, lực đạo rất lớn, khiến hắn lập tức quỳ xuống.
Lúc đó Lục Cảnh Hành rất muốn mắng nàng, nhưng còn chưa mắng được, nàng đã quỳ xuống "Đùng" một tiếng bên cạnh hắn, chắp tay hướng lên trời, miệng lẩm bẩm, niệm xong lại tát mạnh một cái vào ót của hắn, buộc hắn phải dập đầu cùng nàng.
"Kết thúc buổi lễ." Gõ xong rồi, nàng cười hì hì nói: "Chúng ta cũng thành hôn rồi!"
Đầu gối rất đau, cái ót cũng rất đau, Lục Cảnh Hành hoàn toàn không cảm nhận được sự vui sướиɠ khi thành thân.
Nhưng bây giờ nhớ lại, hắn cảm thấy, ánh trăng đêm đó thực không tồi.
Nhưng người trước mặt này đã sớm không nhớ nữa, lấy bộ mặt ngốc nghếch nhìn hắn, cái mũi nhỏ nhăn nhăn lại, trong mắt đều viết đầy ghét bỏ.
Lục Cảnh Hành tức giận nói: "Ta đi đây."
"Đi thong thả không tiễn." Hoài Ngọc phất tay về phía hắn.
Đi hai bước lại xoay người lại, Lục Cảnh Hành dừng lại, không nhịn được quay đầu hỏi nàng: "Ngươi có biết bái đường nên bái thế nào không?"
"Sao ta biết được?" Lí Hoài Ngọc bĩu môi: "Ta thấy ngươi bái kết nghĩa cùng Từ Tiên, đoán chừng cũng không khác là mấy, đều hô một tiếng Quan Nhị Gia tại thượng, sau đó dập đầu hành lễ."
Lục Cảnh Hành: "..........."
Cho nên, hai năm trước "Thành thân" với hắn, trong miệng nàng lẩm bẩm chính là "Quan Nhị Gia tại thượng"?
Choáng váng trong giây lát, Lục Cảnh Hành cười sằng sặc, cười đến nỗi thân mình hơi run rẩy.
"Làm sao thế?" Hoài Ngọc ù ù cạc cạc nhìn hắn: "Ngươi cười cái gì?"
Xòe quạt "Xoát" một tiếng mà che mặt mình, Lục Cảnh Hành khó chịu nói: "Tổ tông, ngươi có biết Quan Nhị Gia là không quản nhân duyên không?"
"Vậy sao?" Hoài Ngọc vò đầu: "Không quản thì không quản, có cái gì đáng lo chứ?"
Lục Cảnh Hành không nói nữa, đứng thẳng người, đầu cũng không ngoảnh lại đi mất.
Hoài Ngọc nhìn thấy bóng dáng của hắn, cảm thấy giống như hắn không có lừa nàng, tâm tình hôm nay của hắn đúng thật là không tốt lắm.
"Vậy thì không cần quà mừng nữa." Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm.
Mấy ngày sau, Lí Hoài Ngọc vôi vàng học phép tắc hôn lễ, giáo tập ma ma dong dài một đống lớn, nàng ậm ừ đáp lời, nửa chữ cũng không nghe lọt. Trước đại hôn một ngày, Bạch Đức Trọng còn cố ý đến dặn dò nàng không cần căng thẳng.
Lí Hoài Ngọc thật sự không căng thẳng, nàng chỉ cầu màn hôn sự ngày mai đừng xảy ra rắc rối gì.
Nhưng trời không chiều lòng người, nàng vừa mới đổi sang bộ hỉ phục, đã xảy ra chuyện rồi.
"Đây là lấy ở đâu ra?" Bạch Lương Thị trừng mắt nhìn hoa khai phú quý tịnh đế liên trên người nàng, sắc mặt rất khó coi: "Giá y ta chuẩn bị cho ngươi đâu?"
Nhìn trong gương liếc bà ta một cái, Hoài Ngọc hỏi: "Ta mặc bộ này không tốt sao?"
"Ngươi....... Đây là ngươi không để thẩm thẩm này vào trong mắt!" Bạch Lương Thị tức giận nói: "Nhất định mặc bộ này đi phải không? Được! Ngươi mặc bộ này, chúng ta sẽ không uống rượu mừng nữa!"
Vừa nói ra lời này, Linh Tú bên cạnh liền nóng nảy: "Ngày đại hỉ, người nhà mẹ đẻ sao có thể không đến uống rượu?"
Lễ nghi của Bắc Ngụy, đón dâu mở yến, bữa tiệc thiết đãi "Bữa nhà mẹ đẻ", nhân số thân thích nhà mẹ đẻ đại diện cho mức độ coi trọng của nhà mẹ đối với nữ nhi. Nữ nhi nhà khác gả đi, tất cả thân thích đều phải đến ngồi đầy bàn tiệc, bọn họ thì tốt rồi, vậy mà lại nói không đi.
"Tứ cô nương bám được Tử Dương Quân, tầm mắt cao, không cần những thân thích chúng ta." Bạch Lương Thị hừ lạnh nói: "Nếu không cần, chúng ta đi làm gì?"
"Các ngươi........"
Duỗi tay giữ Linh Tú lại, Hoài Ngọc ngáp một cái: "Trang điểm trước đi, đừng chậm trễ thời gian."
Vừa nhìn thấy thái độ này của nàng, Bạch Lương Thị xanh mặt, căm phẫn trừng mắt với nàng, nói: "Đợi lát nữa ngươi cũng đừng tới cầu xin chúng ta!"
Nói xong, quay đầu mang các thúc bá thẩm thẩm đi hết.
Mắt Linh Tú đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Nào có trưởng bối nào lại như vậy, ngày đại hỉ còn muốn tới gây khó dễ."
"Mặc kệ bọn họ." Hoài Ngọc nói: "Bọn họ không đi cũng không sao."
"Sao có thể không sao chứ!" Linh Tú giậm gót chân giải thích cho nàng: "Tiệc nhà mẹ đẻ mà không có người ngồi, về sau Giang gia sẽ xem nhẹ người đó! Hơn nữa, tiệc rượu nhiều người như vậy, chỗ bọn họ ngồi lại trống một khoảng, không phải làm trò cười cho tân khách sao?"
"Đã như vậy rồi, không chỉ vì bọn họ đi sao?" Hoài Ngọc nhún vai: "Dù sao ta cũng sẽ không đổi giá y này."
Linh Tú nhất thời nghẹn lời, lo lắng một hồi, cũng chỉ có thể thở dài một hơi.
Nhưng đám người Bạch Lương Thị không cứ như vậy mà thu tay lại.
Của hồi môn xuất giá đã khiêng đến Nam viện, nhưng kiểm tra đối chiếu danh sách, Linh Tú nhíu mày: "Sao lại thiếu mất mười hai gánh?"
Của hồi môn Bạch Mạnh Thị chuẩn bị cho Bạch Toàn Cơ ước chừng có hai mươi sáu gánh, nhưng bây giờ đếm đi đếm lại, như thế nào cũng chỉ có mười bốn gánh. Không nói đến thiếu, con số này là cực kì không may. Bất kể ai nhìn thấy cũng đều phải nhíu mày.
"Thật đúng là không yên ổn." Lí Hoài Ngọc hơi bực bội.
Trong phủ người đến người đi, đều bận sứt đầu mẻ trán, đám người Bạch Lương Thị cùng Bạch Toàn Cơ lại ngồi hết trong đình nghỉ mát xem diễn.
"Chống lại chúng ta sao? Nhìn xem người chịu thiệt là ai!" Bạch Lưu Thị cắn hạt dưa đắc ý nói: "Đổi sang một bộ giá y liền cảm thấy khó lường, đợi sẽ có nàng ta đẹp!"
"Người bên ngoài xem náo nhiệt không ít." Bạch Toàn Cơ mỉm cười: "Khiêng của hồi môn ra ngoài, các nhà đều bàn tán so sánh. Cho dù nàng ta vào được cửa Giang phủ, những ngày về sau, sợ lưng cũng không thẳng nữa."
"Đâu chỉ là không thẳng? Giang gia nhị thiếu phu nhân các ngươi biết chưa? Của hồi môn lúc xuất giá keo kiệt, tiệc nhà mẹ đẻ cũng không ngồi nhiều người, ngươi xem Giang nhị công tử có coi trọng nàng không? Vào cửa chưa được nửa năm nhị công tử đã nạp thêm ba người thϊếp, chậc chậc, khổ thật!"
Vừa nói như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy hết giận, tranh nhau ồn ào mà sắp xếp những ngày khổ sở sau này của Bạch Toàn Cơ, trong lúc nhất thời đều cười đến vui sướиɠ.
Nhưng cười một lúc, cổng phủ lại truyền đến một trận xôn xao.
Bạch Toàn Cơ nghiêng đầu, chỉ thấy mọi người vây xem người một thân hỉ phục đang bước vào cổng. Người nọ ngày thường đều mặc màu nhạt, hôm nay lại mặc một thân đỏ thẫm. Chẳng những không kì quái, trái lại làm tôn lên gương mặt tuấn lãng kia. Đồng tử tựa vệt mực, môi như nhấp đỏ, cổ tay áo bó lại tùy ý, đều có thể bó ba phần tiêu nhiên bảy phần đoan trang tao nhã. Nếu không để ý ngẩng đầu lên nhìn đằng trước, cả xuân sắc tháng tư đều rơi tại chân mày của hắn.
Trong đình nghỉ mát chợt yên tĩnh.
Mọi người lặng lẽ nhìn Giang Huyền Cẩn, nhìn hắn lướt qua tiền đình đi về hướng Nam viện, lại nhìn hắn che khăn voan Bạch Châu Cơ rồi ôm nàng ra ngoài.
"Chỉ cần có thể vào được cửa nhà hắn, ngày sau có khổ bao nhiêu, ai để ý chứ?" Có người nhỏ hiongj nói một câu.
Bạch Toàn Cơ mím môi, mặt trầm xuống, nhìn bóng dáng của Giang Huyền Cẩn, trong lòng rất không cam tâm. Thậm chí nàng không nhịn được mà nghĩ, nếu ban đầu không cướp lấy hôn sự của Bạch Châu Cơ, bây giờ người Tử Dương Quân muốn lấy sẽ là nàng phải không?
"Ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng."
Trước cổng Bạch phủ, Lí Hoài Ngọc đội khăn voan nhỏ giọng nói với người đang ôm mình: "Hôm nay có thể sẽ xảy ra không ít chuyện ngoài ý muốn."
"Đã xảy ra rồi." Giang Huyền Cẩn nói.
"Hả?" Hoài Ngọc hoảng sợ, đưa tay nắm lấy tay áo của hắn: "Ngươi nhìn thấy cái gì rồi?"
"Không phải nhìn thấy, là cảm giác được." Duỗi tay ước lượng nàng, hắn nhíu mày: "Mấy ngày không gặp, ngươi nặng hơn nhiều rồi."
Lí Hoài Ngọc: "..........."
Cái này có cái gì bất ngờ! Khoảng thời gian này nàng luôn tẩm bổ cơ thể, không nặng mới bất ngờ đấy!
Khẽ cắn môi, nàng véo hắn một cái, còn muốn nói thêm cái gì cũng không kịp nữa rồi, tân nương đến trước kiệu, mới đặt xuống đã bị nhét vào trong.
Linh Tú đi theo bên cạnh kiệu hoa, căng thẳng quay đầu về sau nhìn.
"Giờ lành đã tới, khởi."
Hỉ nương thét to một tiếng, đại kiệu tám người khiêng rời đất. Đội ngũ rước dâu đi đằng trước, của hồi môn của tân nương tử cũng gánh từ trong phủ ra ngoài, đi theo phía sau.
Cổng Bạch phủ vây đầy người xem náo nhiệt, có tán thưởng Tử Dương Quân tao nhã vô song, có cảm khái Bạch tứ tiểu thư mệnh tốt, đương nhiên, kẻ nhiều chuyện rất nhiều, nhìn chằm chằm số của hồi môn phía sau.
Tử Dương Quân cho Bạch phủ ba mươi sáu gánh sính lễ, được xem là thần tử dưới Hoàng Đế có quy chế cưới vợ cao nhất. Như vậy, tấm lòng gả nữ nhi của Bạch phủ có bao nhiêu?
"Một, hai, ba..........."
Số người đếm không ít, đám người Bạch Lương Thị cũng đi theo ra ngoài cười nhạo. Đoạt của hồi môn của Bạch Toàn Cơ thì như thế nào? Hôm nay cho nàng ta mang đi Giang phủ, cũng chỉ có mười bốn gánh đồ đó, còn keo kiệt hơn so với Giang nhị thiếu phu nhân!
"....... Mười ba, mười bốn!"
Mắt thấy đếm đến mười bốn gánh đỏ đã đứt đoạn, Bạch Lương Thị chờ mọi người châu đầu ghé tai nói chuyện, nhao nhao cười châm biếm. Mười bốn, của hồi môn vừa ít vừa không may, người trong Kinh Thành sẽ bàn tán thành dạng gì chứ?
Người đếm cũng cảm thấy ngạc nhiên, nhíu mày ngừng lại, đang muốn nói chuyện, chợt thoáng nhìn thấy phía sau mười bốn gánh của hồi môn bị đứt đoạn bỗng nhiên nổ ra tiếng pháo!
"Bùm bùm........" Thanh âm này đinh tai nhức óc, thoáng chốc át cả kèn trống của đội rước dâu, dẫn ánh mắt của mọi người qua đó.