Chủ tử nhà hắn đối với vị tứ tiểu thư này có thái độ gì, trong lòng Chiêu Tài đều rất rõ ràng, trước mắt còn không sợ, chỉ sợ tới lúc vết thương của tứ tiểu thư chưa khỏi hẳn xảy ra mệnh hệ gì ở chỗ này, vậy nhất định hắn sẽ bị chủ tử tống xuống bãi cỏ khô làm việc rồi.
Nghĩ như vậy, hắn vội tăng tốc độ dẫn nàng tới hậu viện.
Lục Cảnh Hành đang nghe chuyện đám người Tựu Ngô nói với Giang Huyền Cẩn, bất thình lình nhìn thấy Hoài Ngọc đứng ngoài cửa, tròng mắt co lại, lập tức đứng dậy ra bên ngoài.
"Cô nãi nãi, lúc này ngươi tới đây làm gì?" Chột dạ liếc vào xem người trong phòng một cái, hắn hạ giọng nói: "Tựu Ngô bọn họ đều ở đây."
"Ta biết." Hoài Ngọc chống nạnh nói: "Cũng đúng lúc, có việc cùng nhau nói."
"Như vậy sao được?" Lục Cảnh Hành nhíu mày: "Ở đây ngoại trừ ta, ai có thể tin ngươi là Đan Dương?"
Tự tin nở nụ cười, Hoài Ngọc nhìn về phía những người trong phòng: "Người khác thì không nói, nhất định Tựu Ngô tin."
Lục Cảnh Hành sửng sốt, nhìn theo ánh mắt của nàng, đang định nói như vậy cũng không chắc chắn đi? Kết quả Tựu Ngô đã đứng dậy đi ra trước cửa.
Thần sắc phức tạp nhìn nàng, Tựu Ngô vái chào một cái thật sâu: "Xin hỏi.. Cô nương biết Lí thi nhân không?"
Lục Cảnh Hành không hiểu lời nói này, Hoài Ngọc lại cười đến xoa eo: "Sao lại không biết? Lí thi nhân tài trí hơn người, từng lấy một bài thơ thu phục phi tặc làm nhiều việc ác trên giang hồ, tiếng tăm rất lớn đấy!"
Cơ thể khẽ run, trong mắt Tựu Ngô phát ra ánh sáng kì lạ, im lặng nhìn nàng, giọng nói đột nhiên khàn khàn: "Vậy bài thơ đó đọc như thế nào?"
Hoài Ngọc nhếch khóe miệng, vỗ tay nói: "Độc hành ba nghìn dặm, phiêu bạt không nơi nương tựa. Một khi quá khứ tận, Phượng đến đỗ Tựu Ngô."
Phượng đến đỗ Tựu Ngô.
Đây là lúc trước trưởng công chúa cứu hắn, đặt cho hắn một cái tên trong lúc đọc thơ, lúc đó Tựu Ngô nghe còn tò mò hỏi đây là người nào viết?
Đan Dương nghiêm trang nói cho hắn: "Đây là tác phẩm xuất sắc của Lí thi nhân."
Một khoảng thời gian rất dài sau đó, Tựu Ngô vẫn tin tưởng trên đời có người "Lí thi nhân" này tồn tại, thậm chí còn nổi lên chút sùng bái. Mãi cho tới khi hắn phát hiện..
Điện hạ họ Lí, danh Tuy, tự Hoài Ngọc, tự phong danh hiệu "Thi nhân".
Đối mặt với "Lí thi nhân" này, Tựu Ngô dở khóc dở cười. Đứng ở Phi Vân Cung, hắn dần phát hiện vị điện hạ này rất thú vị, chẳng những thích giả mạo thi nhân, còn thích trốn giờ lên lớp lễ nghi của Tử Dương Quân. Mỗi khi bị Tử Dương Quân đuổi đến tận cửa, nàng sẽ giơ ám hiệu về phía hắn..
Ngón trỏ và ngón giữa cuốn vào nhau cùng một chỗ, ý là "Mau nói dối giúp ta!"
Hôm nay ở Giang phủ nhìn thấy thế tay này, trong lòng Tựu Ngô đã sinh nghi. Bây giờ lại nghe nàng đọc ra bài thơ này, gần như hắn có thể kết luận..
Kích động nhìn nàng, cổ họng Tựu Ngô khẽ động, cơ thể run lên hành lễ với nàng: "Cung nghênh điện hạ!"
Bốn chữ này vừa nói ra, chín người còn lại trong phòng lập tức đứng lên.
"Thật không hổ là người thông minh nhất trong Phi Vân Cung của ta." Mỉm vười với hắn, Hoài Ngọc kéo thân mình vào trong nhà, trước tiên tìm một cái ghế tựa ngồi xuống thở một hơi, sau đó nhìn đám người trước mặt đang ngây ngốc đờ đẫn mà nói: "Thời gian của ta không nhiều, không rảnh giải thích kĩ càng với các ngươi, bây giờ ta nói vài việc, các ngươi nghe rõ đây."
Ngoại trừ Tựu Ngô và Lục Cảnh Hành, những người còn lại đều không phản ứng, ngây ngốc nhìn tiểu cô nương sắc mặt tái nhợt đang bô bô khoa tay múa chân:
"Giang Huyền Cẩn không biết uống nhầm thuốc gì mà bây giờ lại muốn điều tra lại vụ án của Tư Mã Húc. Mọi người đều biết sau lưng vụ án này nấp rất nhiều thứ đi? Bây giờ chuyện các ngươi phải làm, chính là trợ giúp nhiều nhất có thể để Giang Huyền Cẩn thuận lợi điều tra ra chân tướng."
"Về phần Thanh Ti, cứu hai lần đều vẫn không được, các ngươi cũng không cần mạo hiểm, cứ để ta nghĩ cách."
"Còn nữa, sau này mặc kệ nhìn thấy ta ở đâu, xin mọi người nhất thiết phải làm bộ như không quen biết, cũng đừng nói với ta cái gì. Giang Huyền Cẩn này tâm tư tỉ mỉ, ta phải tốn rất nhiều công sức mới lừa được hắn, các ngươi cũng đừng thêm phiền phức."
Bưng ly trà bên cạnh uống một ngụm, Hoài Ngọc thở gấp lấy hơi nói: "Tóm lại, nếu các ngươi đã dám không màng đến mệnh lệnh của lão tử chạy về Kinh Thành, vậy thì làm tốt một lần nữa chuyến tới vũng nước đυ.c đi!"
Nghe thấy ngữ khí quen thuộc này, trong lòng mọi người đều ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào người xa lạ trước mặt này, muốn nói cái gì đó, lại không dám xác định.
Tựu Ngô cũng trực tiếp bật cười: "Tuân mệnh."
"Ngươi còn tuân mệnh hả!" Nhớ tới chuyện vừa rồi ở Giang phủ, Hoài Ngọc tức giận đến giậm chân: "Thật sự tuân mệnh của ta, sao dám nói ra chuyện kia?"
Nếu nàng không đẩy ngã tấm bình phong, người này đã thật sự nói cho Giang Huyền Cẩn biết lúc đó nàng ở chỗ nào rồi. Đùa chứ, nói nơi đó ra không những không rửa sạch được hiềm nghi của nàng, ngược lại sẽ khiến Giang Huyền Cẩn tò mò, tiếp theo truy đến cùng.
Thứ đó nàng còn chưa kịp chuyển đi, thật sự bị hắn nhất thời tò mò mà tra ra được, chẳng phải là tiền mất tật mang sao?
Tức đến nỗi nghiến răng, Hoài Ngọc hung dữ trừng mắt với Tựu Ngô, đứng dậy nhìn Lục Cảnh Hành: "Ta đi đây, còn lại giao cho ngươi."
Lục Cảnh Hành cũng nghiến răng: "Lại là ta thu dọn cục diện?"
"Huynh đệ mà, có nạn cùng chịu." Vỗ vỗ bờ vai hắn, Hoài Ngọc quay đầu bước đi.
Nàng cố sức đi qua đi lại như thế, mấy lỗ hổng chưa khép miệng trên người lại đau đớn nóng rát, phải nhanh chóng quay về dưỡng sức, bằng không không chừng bị Giang Huyền Cẩn nhìn ra manh mối.
Có điều nghĩ đến cũng không biết nên tức giận hay nên cảm động, trước khi xảy ra chuyện, những người này và Thanh Ti đã bị nàng đưa ra khỏi Kinh Thành, kết quả tốt rồi, một đám đều chen lấn mà chạy về tìm cái chết, cũng không biết có ý đồ gì. Nàng chết thật rồi, bọn họ lại đi lấy thêm vài cái mạng nữa để báo thù cho nàng thì nàng cũng không sống lại được, có mệt không chứ?
Lắc đầu ngồi trên xe ngựa, Hoài Ngọc trầm mặc một hồi, lại không nhịn được mà nhếch miệng cười.
Cho dù người khắp thiên hạ này vỗ tay ăn mừng cho cái chết của nàng, cũng vẫn có một đám người đau lòng vì nàng, Lục Cảnh Hành sẽ đốt cho nàng rất nhiều tiền giấy, đám người Hàn Tiêu sẽ kêu oan cho nàng, mà bây giờ đám người Tựu Ngô và Thanh Ti, còn có thể liều mạng báo thù cho nàng.
Ai cũng chỉ trích thì làm sao? Nàng cảm thấy thật sự mãn nguyện rồi!
Giang Huyền Cẩn tiến cung, đến ngự thư khố (*) điều tra tài liệu vụ án của Tư Mã Húc, nhìn cẩn thận lại một lần.
(*) Ngự thư khố: Kho sách trong cung.
Lúc trước hắn mang theo thành kiến, cảm thấy chỉ có Lí Hoài Ngọc gϊếŧ Tư Mã Húc, cho nên có phần không quá công chính. Bây giờ nhìn lại một lần nữa, hắn hơi nhíu mày.
Ngày 20 tháng 2 giờ Tuất, Tư Mã thừa tướng rời khỏi Vĩnh Thọ Cung, giờ Hợi hai khắc bị người phát hiện đã chết ở Phúc Lộc Cung, cổ họng bị vũ khí sắc bén cắt đứt, bốn phía có dấu vết vật lộn đánh nhau, ngỗ tác phán định ông ta bị sát hại. Lúc đó không có ai làm nhân chứng, chỉ trình lên duy nhất khẩu cung của Lệ Phụng Hành, nói Tư Mã Húc bị trưởng công chúa mời đến Phúc Lộc Cung.
Sau đó, lần lượt có khẩu cung của cung nhân trình lên, nói từng nhìn thấy trưởng công chúa ở gần Phúc Lộc Cung, cộng với trưởng công chúa đêm đó giờ Tuất một khắc liền rời đi, giờ Hợi mới trở về Phi Vân Cung.
Tất cả chứng cứ đều bất lợi cho trưởng công chúa, hơn nữa trước đó bản thân trưởng công chúa đã có những lời buộc tội không tốt, lập tức mọi người đều cho rằng nàng là hung thủ. Tư Mã thừa tướng đức cao vọng trọng, sắp đến lúc giải ngũ về quê lại chết trong tay Đan Dương, ai không phẫn nộ?
Nhất thời quần thần xúc động căm phẫn, vô số sổ xếp trên ngự thư trác, yêu cầu Hoàng đế xử tử trưởng công chúa.
Lúc đó hắn nghĩ cái gì? Tân Đế tự mình chấp chính, uy danh không đủ, nếu có thể diệt trừ Đan Dương, thứ nhất có thể thu hồi hoàng quyền trong tay nàng, thứ hai có thể để Tân Đế nhanh chóng lập uy, một công đôi việc. Huống chi Đan Dương vốn bị trừng phạt đúng tội.
Vì thế, sau khi xem qua tài liệu "Chứng cứ xác thực" này, hắn thêm dầu vào lửa, để Tân Đế hạ chỉ, ban rượu độc cho Đan Dương.
Bây giờ nghĩ lại, nếu người liên quan đến vụ án này không phải là Đan Dương mà là một người bình thường khác, hắn vẫn sẽ nhất quyết khẳng định hung thủ là nàng sao?
Đáp án là không.
Hít sâu một hơi, Giang Huyền Cẩn cảm thấy l*иg ngực hơi phiền muộn.
"Quân Thượng?" Có người vào ngự thư khố, nhìn thấy hắn đang ở trong, cuống quýt tới hành lễ.
Giang Huyền Cẩn sửng sốt, không dấu vết để tài liệu lên trên giá, quay lại gật đầu, sau đó nâng bước rời đi.
Người nọ cung kính nhìn theo hắn ra ngoài, cảm thấy hơi tò mò, chuyển tròng mắt tìm đến vị trí vừa nãy hắn đứng.
"Đây.."
Lật tập tài liệu kia ra, người nọ ngẩn người, ánh mắt ánh mắt lóe lên thì thào nói: "Đúng là đang xem cái này sao?"
Giang Huyền Cẩn không hề chú ý tới động tĩnh phía sau, trong lòng hắn có chuyện, dọc đường đều trầm mặc, trở về Nam viện Bạch phủ vẫn chưa buông lỏng lông mày.
Sắc trời tối dần, xung quanh đều tối đen như mực, hắn đi lướt qua cửa lớn đóng chặt, về thẳng sương phòng của mình.
Nhưng vừa mới đi qua cửa phòng, cánh cửa kia lại "Xoát" một tiếng mở ra.
Chụp đèn màu vàng lộ ra ánh sáng phút chốc chiếu đầy người hắn, bóng tối trước mặt biến mất không thấy nữa, chiếm trọn một mảng ánh sáng ấm áp.
Giang Huyền Cẩn ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy có người mặc tẩm y khoác thêm áo ngoài, trong tay bưng một chén thuốc nóng hổi, nhe răng cười về phía hắn.
"Ngươi đã quay về rồi!"
Chén thuốc rất nóng, Hoài Ngọc một tay bưng chén thuốc, tay kia thì sờ lên vành tai mình, vội nói với hắn: "Mau đón lấy, ta không bưng được nữa!"
Giang Huyền Cẩn hơi mờ mịt, một tay đón lấy chén thuốc, tay kia đã bị nàng kéo vào trong phòng.
"Tiểu thư.." Linh Tú đứng bên cạnh, khó xử kêu lên một tiếng.
Hoài Ngọc lập tức che tai: "Đừng nói quy tắc gì với ta, tránh hiềm nghi gì đó, ta không nghe đâu! Chén thuốc sắc lâu như vậy, dù sao cũng phải để hắn uống một ngụm mới có thể ngủ được chứ!"
Nói xong, Hoài Ngọc lăn lên trên giường, đôi mắt mong chờ nhìn hắn vỗ vỗ cạnh giường.
Theo ý nàng ngồi xuống cạnh giường, Giang Huyền Cẩn cúi đầu nhìn trong bát: "Cái gì đây?"
"Thuốc bổ khí." Lí Hoài Ngọc cười tủm tỉm nói: "Dạo này ngươi không phải luôn ho khan sao? Ta nghĩ phần lớn là do lúc trước trúng độc, cơ thể bị tổn thương, cho nên ta nhờ y nữ kê thuốc, nấu cùng gà đen sắc cho ngươi chén thuốc."
Nói xong, lại tỏ ra đáng thương mà chỉ vào chân mình: "Vì chén thuốc này, vết thương của ta nứt ra, ngươi cũng không thể không uống được!"
Vừa nghe lời này, Giang Huyền Cẩn nhíu mày: "Biết chưa khỏi hẳn, ngươi còn đi qua đi lại cái gì?"
"Cũng không đi qua đi lại." Nghĩ tới thói quen của hắn, Hoài Ngọc cần cái muôi thử trước một ngụm, sau đó đôi mắt mong chờ nhìn hắn: "Uống được rồi!"
Giang Huyền Cẩn trầm mặc, nhìn chằm chằm thuốc trong bát một lúc, cuối cùng cũng uống một ngụm.
Hương thơm của thuốc kết hợp với canh gà thơm và tinh khiết, ngược lại uống rất ngon, để muôi xuống, hắn bưng bát lên chậm rãi uống hết.
Lúc nuốt xuống ngụm cuối cùng, trong lòng Giang Huyền Cẩn cảm thấy thư thái, tâm tình đột nhiên tốt lên.
"Ngon không?" Hoài Ngọc trưng ra dáng vẻ muốn được khen ngợi.
Để bát xuống, hắn nói: "Nếu ngày mai vết thương của ngươi nghiêm trọng thêm, trong vòng năm ngày cũng đừng nghĩ đến xuống giường lần nữa."
Khuôn mặt suy sụp, Lí Hoài Ngọc không vui: "Ngươi không khen ta thì thôi, còn hung dữ với ta!"
Giang Huyền Cẩn học theo ngữ khí ác bá của nàng, đuôi mắt hơi nhếch lên, rất không biết xấu hổ nói: "Hung dữ thì hung dữ đấy, ngươi có thể như thế nào?"