Xung quân nhất nộ vi hồng nhan (冲冠一怒为红颜), dịch nghĩa :(Tướng quân) nổi giận dựng ngược cả tóc chỉ vì kẻ má hồng – Trích trong Viên Viên khúc (圆圆曲) của nhà thơ Ngô Vĩ Nghiệp vào thời Minh mạt Thanh sơ (cuối nhà Minh, đầu nhà Thanh).
* * *
Bầu không khí trong phòng vốn đang căng thẳng lập tức tan biến sạch.
Giang Huyền Cẩn im lặng nhìn vị Bạch tứ tiểu thư đang cười ngây ngốc, biểu tình trên mặt rất khó miêu tả. Người bên cạnh đều im bặt, chỉ chờ hắn phát hỏa, thế mà vị chủ tử này chỉ chậm rãi nâng tay lên, day day xương lông mày của mình.
"Ngươi làm cái gì?" Hắn nói.
Nuốt xuống một ngụm nước miếng, Hoài Ngọc vô tội mà nói: "Ta muốn nhìn chỗ thêu hoa phía trên một chút, kết quả không đỡ chắc.. Các ngươi coi như không nhìn thấy ta có được không?"
"Ngươi cảm thấy có được hay không?"
Nhìn lướt qua mười người bên dưới đang trợn mắt há miệng, Hoài Ngọc cười gượng: "Hình như không được rồi?"
Giang Huyền Cẩn tức muốn chết rồi, hắn vẫn đang đợi nghe câu phía sau của Tựu Ngô, nhưng người này lại bước ra ngoài, làm sao Tựu Ngô còn có tâm tư nói tiếp? Giống như nhìn thấy quỷ, hết nhìn nàng rồi lại nhìn sang hắn, ánh mắt kia, giống hệt như đang nhìn ra một loại gian tình gì đó.
Tình cảnh này thật xấu hổ.
Người trên ghế vặn vẹo cơ thể, giống như gây họa muốn chạy. Nhưng vết thương trên người nàng vẫn chưa khỏi hoàn toàn, lúc nãy vào đây đều là ỷ lại nằm trong ngực hắn, sao có thể tự mình chạy ra ngoài được? Chạm vào vết thương cảm thấy đau đớn, lại nhe răng trợn mắt vô cùng đáng thương mà nhìn về phía hắn.
Làm sao bây giờ đây?
Còn có thể làm sao? Giang Huyền Cẩn hung dữ liếc nàng một cái, sau đó quay đầu đi, làm bộ như chưa xảy ra chuyện gì, vân đạm phong khinh (*) nói: "Không cần để ý tới nàng ta, nói tiếp đi."
(*) Vân đạm phong khinh: Lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây trôi hờ hững.
Không cần để ý? Tựu Ngô kinh ngạc trong lòng, không nhịn được lại nhìn về phía bức bình phong bên cạnh.
Tiểu cô nương dáng vẻ thanh tú, trên mặt tuy rằng có bệnh, nhưng đôi mắt vẫn linh động bức người, thấy hắn nhìn qua, ánh mắt khẽ động, lại mỉm cười với hắn, sau đó buông mi, cúi đầu ngắm nghía ngón tay của mình.
Tựu Ngô vô ý nhìn xuống bàn tay của nàng.
Đốt ngón tay trắng noãn, ngón trỏ và ngón giữa cuốn vào nhau cùng một chỗ, lại nhanh chóng buông ra.
Một động tác nhỏ vô ý, trong mắt người khác vốn không có gì kì quái, nhưng trong lòng Tựu Ngô lại chấn động, gần như là lập tức thu hồi ánh mắt, không dám nhìn nàng lại lần nữa.
Thế tay này..
Thấy hắn không lên tiếng, Giang Huyền Cẩn tưởng rằng Tựu Ngô đang kiêng dè Bạch Châu Cơ bên cạnh, nhíu mày nói: "Chỉ cần ngươi nói là sự thật, sao sợ những người khác nghe thấy?"
Tựu Ngô lấy lại tinh thần, lắc đầu: "Không phải sợ người khác nghe thấy, chỉ là cảm thấy nói ra Quân Thượng cũng không tin."
"Nói."
Nhìn thoáng qua bức bình phong thêu hoa đứng thẳng kia, Tựu Ngô buông mắt sửa lại lời nói: "Cung yến vào tối 20 tháng 2, trưởng công chúa dùng được một nửa thì say rượu rời đi. Không có ở yến hội, cũng không ở Phúc Lộc Cung, mà là đi gặp tiểu nhân ở bên ngoài Vĩnh Thọ Cung, nói chuyện đi dạo từ sườn tây cung quay về Phi Vân Cung. Trên đường chậm trễ mất một lúc, trở lại Phi Vân Cung đã là giờ Hợi."
Mi tâm Giang Huyền Cẩn nhíu lại: "Ở một chỗ với ngươi?"
"Phải." Tựu Ngô gật đầu: "Lúc điện hạ bị hỏi tội, ta cũng từng ra mặt làm chứng, thượng trình khẩu cung cho đình úy nha môn, nhưng sau đó ta vẫn chưa bị nha môn triệu đến."
Vừa nghe lời này, trong mắt Giang Huyền Cẩn dâng lên chút khó hiểu.
Hắn đã xem tài liệu đình úy trình lên về vụ án của Tư Mã Húc, nhân chứng và khẩu cung trong vụ án ít đến đáng thương, cũng chính vì nguyên nhân như vậy, khẩu cung của Lệ Phụng Hành coi như là bằng chứng quan trọng định tội Lí Hoài Ngọc.
Thế nhưng bây giờ Tựu Ngô lại nói, hắn cũng từng trình khẩu cung?
Trí nhớ của Giang Huyền Cẩn không tệ, hắn tin tưởng bản thân chưa từng xem qua bất cứ khẩu cung nào nói giúp trưởng công chúa. Từ lúc phát sinh vụ án đến khi trưởng công chúa chết, trong thời kì này nhiều lắm cũng chỉ là đám người Hàn Tiêu kêu oan trên triều, thanh âm gì khác đều không có. Hắn vốn cho rằng đây là nhân tâm sở hướng (*), chứng tỏ tội danh của Đan Dương đích thực đáng chết vạn lần, nhưng bây giờ xem ra, dường như có gì đó đang ẩn bên trong?
(*) Nhân tâm sở hướng: Nơi lòng người hướng về. (Cá nhân mình cảm thấy để bản hán việt ở đây hay hơn, cho nên kèm theo chú thích bên dưới, chúc các bạn đọc truyện vui: >)
"Nên nói ta đã nói rồi." Tựu Ngô nói: "Quân Thượng cũng nên thực hiện lời hứa của mình."
"Được." Thu lại tâm trạng, Giang Huyền Cẩn nói với Thừa Hư: "Đưa bọn họ xuất phủ."
Thừa Hư chắp tay lĩnh mệnh, đi ra phía sau lưng Tựu Ngô mở xích trói ra, chắp tay về phía hắn: "Vì Quân Thượng suy nghĩ chu toàn, chỉ cởi trói cho một người, đây là chìa khóa, chờ đến khi rời khỏi Giang phủ, các vị tự mình mở xích trói đi."
Nói xong liền đem chìa khóa mở xích trói để vào trong bàn tay hắn.
Tứ chi vừa buông lỏng, Tựu Ngô nhìn Thừa Hư, lại nhìn Giang Huyền Cẩn, cực kì kinh ngạc: "Thả chúng ta đi thật sao?"
Vốn tưởng rằng hắn chỉ nói giỡn, dù sao bọn họ chính là trai lơ trong Phi Vân Cung, bên ngoài có lệnh truy nã bọn họ, Giang Huyền Cẩn cũng từng ghét bọn họ như vậy, tại sao có thể dễ dàng buông tha cơ hội bỏ đá xuống giếng như vậy?
Kết quả người trước mặt nói: "Đừng nói nhiều, đi đi."
Trong phút chốc, Tựu Ngô đột nhiên cảm thấy dường như Tử Dương Quân này cũng không lạnh lùng vô tình như trong lời đồn.
"Thứ cho ta lắm lời." Hắn nói: "Quân Thượng đã có thể thả chúng ta, sao không thả cả Thanh Ti cô nương?"
Giang Huyền Cẩn liếc hắn một cái, nói: "Nàng ta không giống với các ngươi."
"Không giống chỗ nào?" Tựu Ngô khó hiểu: "Chúng ta là người của trưởng công chúa, nàng cũng vậy."
Xoay người đi về hướng bức bình phong, thanh âm Giang Huyền Cẩn hờ hững: "Các ngươi chỉ muốn cứu người, ngược lại nàng ta xông tới trước mặt ta muốn gϊếŧ người, làm sao có thể giống nhau?"
Nói xong liền phất tay áo đi ra phía sau tấm bình phong.
Sau khi nghe thấy lời này, sắc mặt mười người trong phòng phút chốc trở nên rất phức tạp, nhất là không lâu trước Thanh Huyền mới nói nghĩ cách muốn ám sát Tử Dương Quân.
Nên hỏi cũng đã hỏi xong, đạt được đáp án cũng rất có ý vị, Giang Huyền Cẩn không có hứng thú nói chuyện với đám người bên ngoài nữa, chỉ duỗi tay vịn lên trên tay ghế, cúi đầu lạnh lùng nhìn người đang tựa bên trên.
"Mắt của ngươi thật đẹp!" Đón nhận vẻ mặt của hắn, Lí Hoài Ngọc không có chút ý định hối lỗi về chuyện mình làm sai, đưa tay xoa nhẹ lên mắt hắn, tán thưởng nói: "Nếu cười lên, chắc chắn có thể say ngã nửa Kinh Thành."
Bỏ móng vuốt của nàng ra, Giang Huyền Cẩn cười không nổi: "Chuyện tốt ngươi làm."
"Không thể trách ta." Hoài Ngọc lắc đầu, mặt tức giận chỉ vào tấm bình phong: "Là nó đẩy ta trước!"
Giang Huyền Cẩn: "..."
Vừa rồi tấm bình phong này không đập hỏng đầu nàng chứ? Thế nào mà lại bắt đầu nói năng linh tinh rồi?
Tức giận ôm nàng lên, hắn nói: "Lần sau không mang ngươi theo nữa, thành thật ở lại Bạch phủ đi."
"Đừng mà, ta cảm thấy chơi rất vui!" Ôm lấy cổ hắn, Hoài Ngọc ủy khuất nói: "Đừng ném ta một mình ở lại Bạch phủ, ngươi không ở đó, ngộ nhỡ có ai đó nhất thời xúc động lại muốn tới gϊếŧ ta thì làm thế nào? Vết thương của ta còn chưa khỏi.."
Còn biết vết thương của mình chưa khỏi? Khuôn mặt Giang Huyền Cẩn không chút thay đổi ôm nàng ra ngoài: "Khiến ngươi khỏe lại thật, phải nên là cả một tòa lâu."
Hoài Ngọc bĩu môi nhìn hắn, đột nhiên rút một bàn tay xoa nhẹ lên mặt hắn.
Lòng bàn tay ấm áp phủ lên, ấm áp mềm mại, Giang Huyền Cẩn thoáng dừng bước chân, khẽ nhíu mày: "Lại làm gì?"
Đôi mắt người trong ngực lấp lánh ánh sáng, chăm chú nhìn hắn một hồi lâu, cười toe toét nói: "Ngươi thật đẹp, ta muốn đem quýt ngọt nhất thiên hạ bóc hết cho ngươi ăn!"
Hô hấp không thông, hắn thẹn quá hóa giận: "Nói bậy bạ cái gì!"
"Không phải nói bậy bạ nha, ta nghiêm túc đó." Nàng trịnh trọng nói: "Chờ ta qua cửa rồi, nhất định sẽ chăm sóc cho ngươi thật tốt, không để ngươi lạnh, không để ngươi đói, mệt mỏi thì bóp vai cho ngươi, buồn ngủ thì.."
Dừng lại một chút, ý cười của nàng càng sâu thêm: "Buồn ngủ thì ngủ cùng ngươi!"
"..."
Ôm nàng cứng đờ đứng nguyên tại chỗ, trên mặt Giang Huyền Cẩn một mảng xanh, một mảng trắng, cuối cùng là một mảng đỏ lựng từ bên tai hắn lan xuống tận cổ.
"Tự ngươi nghĩ cách hồi phủ đi!" Tức giận để nàng xuống, hắn phất tay áo rời đi, ống tay sắc xanh hổ phách thêu ngân hoa mạnh mẽ vung lên, suýt chút nữa phất vào mặt nàng.
"Ai ai!" Hoài Ngọc vừa cười vừa gọi theo bóng hắn: "Ta không đi được, trên chân vẫn còn vết thương đó!"
"Ai quan tâm ngươi!"
Giang Huyền Cẩn đi không quay đầu lại, y bào trên người bị gió thổi tung bay, hoàn toàn mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày. Đi tới cửa viện gặp được Thừa Hư đưa xong người trở về, hắn nghiến răng nói: "Ta tiến cung một chuyến."
Thừa Hư ngạc nhiên nhìn khuôn mặt đỏ ửng của chủ tử nhà mình, giật mình ngơ ngác một hồi mới nhớ đến phải đáp lời: "Vâng."
Lí Hoài Ngọc ngồi xổm trong phòng, ôm bụng cười đến chảy nước mắt. Trước kia Tử Dương Quân tranh giành một sống một chết trên triều cùng nàng, hóa ra da mặt lại mỏng như vậy! Sớm biết vậy trước kia nàng đã trêu đùa hắn, đảm bảo ngay cả triều đình hắn cũng không muốn nán lại!
"Tứ tiểu thư." Thừa Hư bước vào, nhìn thấy dáng vẻ của nàng thì giống như đã hiểu ra cái gì đó, dở khóc dở cười nói: "Bên ngoài đã chuẩn bị kiệu, người lên đường thôi."
Lau đi nước mắt vì cười đó, Hoài Ngọc hỏi hắn: "Chủ tử nhà ngươi có trở về cùng ta không?"
"Cái này.." Thừa Hư sờ sờ chóp mũi, nhìn ra ngoài cửa, suy nghĩ nhỏ giọng nói: "Quân Thượng của chúng ta rất dễ ngượng ngùng."
Làm người ta ngượng đến phát giận, ai còn trở về cùng nàng?
Hoài Ngọc không nhịn được lại cười một trận, mãi đến khi động đến vết thương đau điếng mới kéo thân mình ngồi lên kiệu.
Giang Huyền Cẩn không cùng đường với nàng, đương nhiên Thừa Hư cũng không đi theo nàng. Đến khi xe ngựa đi ra khỏi cửa, nàng nói: "Ta muốn đi xem đồ nữ trang."
"Được, nhưng không thể xem lâu, người còn phải quay về nghỉ ngơi." Linh Tú dịu dàng căn dặn.
Hoài Ngọc gật đầu, phân phó phu xe đi về hướng phố Phúc An, tới cửa Thương Hải Di Châu Các thì xuống xe, để Linh Tú và phu xe ở bên ngoài.
Hôm nay Di Châu Các không náo nhiệt như ngày thường, cửa lớn khép hờ, trước nhà chính không có lấy một người. Hoài Ngoc đẩy cửa đi vào xem, hỏi tiểu nhị đang nằm bò cạnh quầy hàng: "Cửa hàng này của các ngươi sắp sập rồi sao?"
Không ra cửa đón khách, Chiêu Tài thì đang ngáp dài lười biếng, bỗng nhiên nghe thấy lời này, hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng: "Nói chuyện kiểu gì đấy? Cửa hàng nhà ai sập?"
Bĩu môi chỉ bốn phía trống rỗng, Hoài Ngọc nói: "Không sập thì làm sao một người cũng không có? Chưởng quầy nhà ngươi đâu?"
"Chưởng quầy có việc, hôm nay Di Châu Các không đón khách." Chiêu tài hừ một tiếng, nói: "Mời cô nương về đi."
Lục Cảnh Hành có việc, Di Châu Các vẫn có thể mở cửa đón khách như thường, trừ phi có người khác ở hậu viện, hơn nữa còn không muốn để người khác quấy rầy.
Hoài Ngọc mỉm cười, lấy ra minh bội của Lục Cảnh Hành đưa qua: "Ta tìm hắn cũng là có việc, ngươi thông truyền một tiếng đi?"
Chiêu Tài rất muốn nói, mỗi ngày đều có rất nhiều người có việc tìm chưởng quầy nhà hắn, ai tới cũng phải thông truyền, còn không phải mệt chết hắn sao? Nhưng khi nhìn thoáng qua ngọc bội trong tay vị cô nương này, chiêu tài sợ đến mức đứng thẳng thân mình.
"Bạch tứ tiểu thư?"
Không quen biết nàng, nhưng biết nàng cầm ngọc bội này, Lí Hoài Ngọc mỉm cười gật đầu: "Ta chờ ở đây, ngươi nhanh một chút."
Nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, Chiêu Tài không dám chậm trễ, trực tiếp nói: "Người không cần thông truyền, mời vào bên trong."