Lúc Thừa Hư bước vào, liền thấy Bạch tứ tiểu thư ôm chăn ngây ngô cười, chủ tử nhà mình thì ngồi trên ghế cách rất xa cái giường, không biết là tức giận cái gì hay bị làm sao, bên tai ửng hồng.
"Chủ tử." Không kịp nghiên cứu xem giữa hai vị đã xảy ra chuyện gì, Thừa Hư nhỏ giọng bẩm báo: "Quả nhiên đã bắt được người, còn không chỉ có một người."
"Sao?" Giang Huyền Cẩn nâng mắt.
Thừa Hư nói nhỏ vào lỗ tai hắn vài câu, thanh âm cực nhỏ, Hoài Ngọc duỗi dài lỗ tai cũng không thể nghe thấy. Chỉ thấy sau khi nghe xong, Giang Huyền Cẩn đứng dậy "Xoát" một cái.
"Thế nào rồi thế nào rồi?" Nàng vội vàng hỏi.
Căn dặn Thừa Hư vài câu, Giang Huyền Cẩn đi tới bên giường, tâm tình rất tốt nói: "Ngươi cũng coi như giúp ta được một việc, có muốn thứ gì không?"
Vừa rồi sắc mặt còn âm trầm, đột nhiên lại cao hứng như vậy, còn muốn tặng nàng đồ? Hoài Ngọc rất bất ngờ, không trả lời câu hỏi của hắn, ngược lại hỏi: "Có phải chủ ý trước đó nói cho ngươi có tác dụng rồi không?"
"Xem như được một nửa." Hắn nói.
Hoài Ngọc nôn nóng: "Ngươi nói chuyện có thể nói thẳng một chút không? Được một nửa là ý gì?"
Nhìn thấy nàng rất quan tâm, Giang Huyền Cẩn liền giải thích nói: "Lúc trước không phải ngươi dạy ta cách dụ người nói chuyện sao? Ta nghĩ một hồi, nếu bắt người kia nói thật sự là không dụ được. Thả nàng ta, không bằng dùng nàng ta dụ những người khác. Cho nên ta dùng nàng ta làm mồi nhử, câu những con cá chạy lần trước."
Lí Hoài Ngọc nghe rất kinh ngạc, trong lòng bỗng nhiên trầm xuống.
"Vừa rồi Thừa Hư nói, con cá này còn khá lớn." Giang Huyền Cẩn nói: "Cũng xem như nửa phần công lao của ngươi."
Hoài Ngọc: "..."
Nửa phần công lao này nàng thật sự không muốn có.
Nàng muốn tạo cơ hội để đám người Lục Cảnh Hành đi cứu Thanh Ti, kết quả trời xui đất khiến, lại làm hại bọn họ sao? Xiết chặt nắm tay, Lí Hoài Ngọc nén khí nở nụ cười, Tử Dương Quân này có phải trời sinh có bát tự tương khắc với nàng không? Bằng không sao dùng hố tốt của nàng, ngược lại còn bị hắn mang đi chôn?
"Người có thể khiến ngươi cao hứng như vậy, ta rất muốn gặp qua." Thu lại tức giận, Hoài Ngọc trưng ra khuôn mặt ghen tuông: "Không phải ngươi hỏi ta có muốn cái gì không sao? Vậy ta muốn đi theo ngươi xem náo nhiệt!"
Giang Huyền Cẩn ngừng lại, tiếp đó nhíu mày: "Náo nhiệt có cái gì đẹp?"
"Ta mặc kệ!" Hoài Ngọc chơi xấu: "Hai ta sắp trở thành phu thê, ta cũng không thể" Cái gì cũng không biết "được! Bắt đầu từ hôm nay, chuyện ngươi cảm thấy hứng thú, ta đều phải biết!"
Bộ dáng ngang ngược không nói đạo lí này, vừa đáng ghét vừa có chút đáng yêu, Giang Huyền Cẩn cảm thấy đau đầu: "Ngươi là một cô nương gia, dính đến mấy chuyện này làm gì chứ?"
"Ai nói ta dính đến mấy chuyện này?" Hoài Ngọc chống nạnh, nghiêm trang nói: "Ta muốn dính cùng ngươi!"
"..."
Nói hai câu không biết xấu hổ, là tưởng rằng hắn sẽ mềm lòng sao? Giang Huyền Cẩn lạnh lùng xoay người.
Sau nửa canh giờ, hắn ôm Bạch Châu Cơ vào trong xe ngựa.
Không phải, đây thật sự không phải hắn mềm lòng, người này thật sự quá ầm ĩ, hắn muốn đi một mình, nàng liền ôm thắt lưng hắn không buông, vừa làm nũng vừa giả vờ đáng thương, còn khóc lóc kể lể với Ngự Phong nói hắn qua cầu rút ván, vắt chanh bỏ vỏ..
Không nói đến qua cầu rút ván là chuyện gì, có thể nói mình thành cẩu (*), cũng thật sự là bất cứ giá nào. Nếu hắn không mang nàng đi cùng, hắn sẽ trở thành nam tử phụ tình đệ nhất Bắc Ngụy.
(*) Liên quan đến thành ngữ Trung Quốc: Thố tử cẩu phanh (Tạm dịch là qua cầu rút ván, vắt chanh bỏ vỏ, ăn cháo đá bát) túm lại đều có ý chỉ người có bản chất vô ơn với người đã từng giúp người đó thành công. Cho nên Giang Huyền Cẩn nói Hoài Ngọc ví chính mình với cẩu thì các bạn hiểu rồi nhé >.