Phản ứng đầu tiên chính là cảm thấy hắn nói dối. Nhưng, những lời này hắn căn bản không cần phải nói, nàng ở trước mặt hắn bây giờ là Bạch tứ tiểu thư Bạch Châu Ngọc, không phải Đan Dương trưởng công chúa Lí Hoài Ngọc, hắn không có lí do để lừa nàng!
Như vậy, hắn nói là sự thật? Khó xử chuyện của Lệ Thừa Hành, là vì sợ hắn dính dáng đến vụ án của Mạnh Hằng Viễn, lại phải tra án khác sẽ phức tạp hơn nhiều sao? Hắn đã nhận ra điều không bình thường, cho nên muốn đòi công đạo cho nàng sao?
Giang Huyền Cẩn.. Không phải hung thủ sau lưng hãm hại nàng?
Đồng tử co lại, Hoài Ngọc mở to mắt, trong lúc nhất thời quên cả hô hấp.
"Làm sao vậy?" Thấy phản ứng của nàng, cằm Giang Huyền Cẩn xiết chặt lại: "Ngươi không tin?"
"Không.. Ta tin." Thở gấp vài hơi, Lí Hoài Ngọc đáp lời hắn, miễn cưỡng tìm cách tươi cười lên: "Ngươi hào phóng nói toàn bộ cho ta biết như vậy, cũng không lo ta tiết lộ bí mật của ngươi, làm sao ta có thể không tin?"
Giang Huyền Cẩn cảm thấy phản ứng của nàng có hơi kì lạ, nhưng ngẫm lại hẳn là bị lời nói của hắn dọa sợ, cũng không nghĩ nhiều. Dù sao cũng là cô nương sinh ra trong khuê các, làm sao nghe qua đại sự triều đình.
Nghĩ một chút, Giang Huyền Cẩn nói: "Lời ta nói với ngươi, nhất định ngươi không được tiết lộ nửa câu với người khác. Đặc biệt là Lục Cảnh Hành."
Sáu chữ cuối nói có hơi hung dữ, Hoài Ngọc cúi đầu ôm thắt lưng của hắn, thanh âm mang theo tiếng cười: "Yên tâm đi, tháng sau ngươi và ta sẽ thành hôn. Ngươi là người nhà của ta, người khác đều là người ngoài, đương nhiên ta sẽ nghe lời ngươi."
Thắt lưng bị nàng ôm chặt, mùi thuốc nhè nhẹ phảng phất dào dạt, cơ thể Giang Huyền Cẩn cứng đờ, trừng mắt nhìn nàng: "Tháng sau thành hôn, bây giờ vẫn còn chưa thành hôn, ngươi ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì?"
"Thể thống là thứ gì?" Nàng nói: "Ta chưa từng nghe qua."
Nói xong, lại duỗi tay ôm thắt lưng hắn càng chặt.
Hai tay Giang Huyền Cẩn hơi mở ra, có chút bất đắc dĩ thở dài.
"Ngươi muốn biết Đan Dương có phải bị oan hay không, vì sao không hỏi trực tiếp người bên cạnh nàng?" Nàng dựa vào ngực hắn nói: "Vậy không phải là nhanh hơn so với bắt tay từ chỗ Lệ Phụng Hành sao?"
Nhắc tới cái này, Giang Huyền Cẩn nói: "Ngươi cho rằng ta không nghĩ tới sao? Nhưng người bên cạnh nàng đều bưng kín miệng, không hỏi ra."
Sở dĩ bắt được Thanh Ti không đưa vào nha môn, chính là muốn hỏi một số chuyện về Đan Dương. Nhưng tính tình Thanh Ti kia quá bướng bỉnh, mặc kệ hắn hỏi thế nào cũng không chịu mở miệng, có biện pháp nào chứ?
"Không hỏi ra? Vậy thì lừa đi!" Lí Hoài Ngọc chống cơ thể lên, cười tủm tỉm hỏi hắn: "Muốn ta dạy ngươi lừa người không?"
Nhìn nụ cười gian trên mặt nàng, Giang Huyền Cẩn cảm thấy rất thú vị, liền hỏi: "Tứ tiểu thư có cao kiến gì?"
Mấy thứ nói dối, gạt người, lừa đảo này, dường như là chuyện vị Bạch tứ tiểu thư này rất am hiểu. Vừa nói ra, hai mắt nàng đều sáng lên.
"Dụ người nói chuyện còn không đơn giản sao? Ngươi bắt giam một người biết chuyện, cũng không cần hỏi cái gì, để qua vài ngày. Chờ người đó thể xác tinh thần mệt mỏi ý thức mơ hồ, thì tìm một người đóng giả thành người tới cứu nàng ta, lúc cứu ra nhân cơ hội nói suông vài câu, còn có thể không moi ra được sao?"
Nàng vừa nói vừa khoa tay múa chân: "Đóng giả phải giống một chút, để người đó cứu nàng ta ra khỏi địa bàn của ngươi, khiến nàng ta nghĩ bản thân đã thật sự trốn thoát rồi. Cứ như vậy, nàng sẽ yên tâm nói ra."
Vốn là tùy tiện hỏi, không ngờ nàng thực sự có biện pháp, hơn nữa nghe dường như còn không tồi? Giang Huyền Cẩn trầm mặc, ánh mắt khẽ động.
Lục Cảnh Hành nhận được một phong thư từ Bạch phủ, nhìn vài lần, sau đó căn dặn hạ nhân đi làm việc.
Hoài Ngọc muốn mượn chuyện của Mạnh Hằng Viễn để xé da Lệ Thừa Hành, đó là một chủ ý không tồi, đúng lúc bên Hàn Tiêu và Vân Lam Thanh đều đang nén giận, để bọn họ đóng góp cho việc này, nhất định sẽ rất vừa lòng.
Hắn không cần phải lâm trận.
Ngáp dài một cái, Lục chưởng quầy lười biếng nằm trên xích đu, Nam Dương ngọc cốt phiến mở ra nhẹ nhàng phe phẩy, tính ngủ một giấc.
Nhưng không bao lâu sau, lại có một phong thư gửi đến.
Buồn ngủ mà duỗi tay mở ra, liếc qua vài lần, hắn chợt tỉnh táo lại, ngồi thẳng người đọc hết phong thư, biểu tình trên mặt không biết đang vui hay không vui.
Nắm lấy bức thư đứng dậy, hắn đi tới viện phía Bắc.
Viện này có mười gian phòng song song, phía trước có một chỗ đất trống rất rộng, dựng người gỗ, giá vũ khí cùng bia tiễn. Nếu không phải đang ở trong phủ đệ của hắn, người bên ngoài nhìn vào nhất định sẽ cảm thấy đây là một võ quán.
Đi tới cửa gian phòng thứ nhất, Lục Cảnh Hành gõ cửa phòng.
"Đại nhân?" Người mở cửa nhìn thấy là hắn, hơi kinh ngạc, chợt hỏi: "Lại có cơ hội cứu Thanh Ti cô nương sao?
Lục Cảnh Hành khẽ cười:" Ngươi thật là thông minh. "
Người nọ bước ra cửa, dung mạo anh khí chiếu rọi dưới ánh trăng, trong mắt tràn đầy nghiêm túc:" Tại hạ đi đánh thức những người khác. "
Nói xong, xoay người đi về phía hành lang. Đi qua mỗi cánh cửa lại gõ một cái, chỉ một lúc sau, cánh cửa của một loạt gian phòng đều lần lượt mở ra.
Không đến một khắc, mười nam tử đều đứng nghiêm chỉnh trước mặt Lục Cảnh Hành.
Nhìn thấy mười người này, Lục Cảnh Hành rất cảm khái. Ngày trước những người này đều là nam nhân được bao dưỡng trong Phi Vân Cung, vải dệt tơ lụa, ngọc quan trâm vàng, nhìn như yêu quái đầy yêu khí. Không ngờ bây giờ đổi sang một bộ y phục sạch sẽ gọn gàng lại oai hùng bức người như thế, rất khó liên tưởng tới dáng vẻ trước kia của bọn họ chung một chỗ.
" Đại nhân mời nói. "Tựu Ngô đứng đầu tiên, chắp tay về phía hắn.
Lục Cảnh Hành hồi thần, cười nói:" Qua mấy ngày nữa có lẽ Thanh Ti sẽ rời khỏi Giang phủ, đến lúc đó còn phải phiền các vị ra tay. "
" Được. "Tựu Ngô gật đầu không chút nghĩ ngợi:" Cụ thể phải làm như thế nào, xin đại nhân chỉ thị. "
Đêm đã khuya, Lục Cảnh Hành đốt đèn lên nói kế hoạch của Hoài Ngọc với bọn họ, lại bàn bạc kĩ càng cách cứu người và đường rút lui.
Lúc nói xong, Lục Cảnh Hành nhìn mười người này, đột nhiên rất muốn đem chuyện Đan Dương vẫn còn sống kể cho bọn họ.
Trong mười người này, mạng của một số người là do Đan Dương cứu, có phần là thích con đường làm việc của Đan Dương, tự nguyện đến nương nhờ, thậm chí còn có người vì trong nhà náo loạn bất hòa, cho nên chạy tới Phi Vân Cung ăn uống.
Mặc kệ họ đến Phi Vân Cung như thế nào, họ đều là nam nhân bao dưỡng hàng đầu dốc sức vì Đan Dương nhiều năm nay, Đan Dương đối với bọn họ rất tốt, bọn họ đương nhiên cũng có cảm tình sâu đậm với nàng, nói theo mức độ nào đó, bọn họ đều xem như người thân của Đan Dương.
Nếu biết nàng còn sống, bọn họ nhất định sẽ rất vui mừng, oán hận trong mắt cũng sẽ giảm đi không ít.
Nhưng mà.. Lục Cảnh Hành thở dài. Hắn không thể nói, chuyện này quá lớn, nhiều người biết, Đan Dương sẽ gặp nhiều nguy hiểm, tạm thời vẫn nên giấu đi.
Đám người Tựu Ngô không hề phát hiện ra tâm tình phức tạp của Lục Cảnh Hành, lại biết có cơ hội cứu Thanh Ti, tâm tình bọn họ cũng không tồi, tiễn Lục Cảnh Hành, liền trở về sân luyện thêm vài chiêu.
" Chờ cứu Thanh Ti cô nương ra, chúng ta đi gϊếŧ Giang tặc đi. "Có người đang luyện tập thấp giọng nói một câu.
Liếc hắn một cái, Tựu Ngô lắc đầu:" Thanh Huyền, ngươi quá hấp tấp. Giang Huyền Cẩn há lại có thể gϊếŧ đơn giản như vậy sao? "
Thanh Huyền không phục nói:" Không thử sao biết được? "
" Vẫn là cứu Thanh Ti ra trước. "Tựu Ngô lắc đầu:" Thời cơ lần trước tốt như vậy mà vẫn không thể đắc thủ. Lần này các ngươi cũng đừng quá lạc quan. "
Vừa nghe thấy lời này, tất cả đều trầm mặc.
Lúc trước làm việc giúp trưởng công chúa, cũng đã xông qua phủ đệ nhà quyền quý, cũng đi qua thiên lao đại ngục, nhưng quả thực không bì được với thủ vệ Mặc cư của Giang phủ. Trộm cắp cứu người còn khó khăn như thế, huống chi trực tiếp tới cửa ám sát Tử Dương Quân?
Nghĩ tới kế hoạch lần này, Tựu Ngô cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng vẫn không hiểu sao cứ lo lắng thấp thỏm, dù sao vẫn cảm thấy giống như sắp gặp chuyện không may.
Sau năm ngày, dự cảm của hắn thành sự thật.
Giang phủ có kẻ trộm đột nhập, mang theo một nha hoàn cả người đầy máu. Tin tức này không cần bọn họ đi nghe ngóng, đi tới gần Giang phủ đều nghe dân chúng bàn luận.
" Ngay vừa nãy, tường viện phía nam, ta vừa tầm đi ngang qua. Ai nha hù chết ta rồi, chẳng nhẽ là cường đạo cướp người?
"Ai có thể cướp người từ Giang phủ chứ? Thấy Giang phủ cũng không có động tĩnh gì, thật sự đã mất người, còn không đi tìm sao?"
"Đó là tình huống gì chứ, nha hoàn kia nhìn thật sự rất dọa người, xiêm y bị máu nhiễm đỏ tươi."
Lướt qua những người đang bàn luận, Tựu Ngô mang người đuổi theo phía trước.
Cũng không biết Lục đại nhân lo liệu thế nào, thủ vệ Mặc cư nghiêm ngặt, ngài ấy lại có cách khiến Giang Huyền Cẩn đem Thanh Ti cô nương ra ngoài.
Bên ngoài thoải mái hơn so với trong Mặc cư, chỉ cần thuận lợi chặn được, cứu về sẽ không khó.
Nhìn thấy bóng dáng đoàn người phía xa xa, đôi mắt Tựu Ngô sáng ngời, lập tức tăng tốc bước chân xông tới. Mười người cầm đao kiếm cùng xuất hiện, một trận âm thanh đao kiếm va vào nhau, người phía trước kinh ngạc quay đầu lại nhìn.
"Người nào!"
Loại câu hỏi ngu xuẩn này ai trả lời chứ? Tựu Ngô nhìn chằm chằm người đang thoi thóp trong tay bọn chúng, không nói hai lời liền động thủ. Mười người phối hợp ăn ý, rất nhanh đã phá tan sự ngăn cản của bọn chúng, một tay đón lấy người.
"Thanh Ti cô nương? Cô vẫn ổn chứ?" Tựu Ngô vừa đề phòng đao kiếm xung quanh, vừa nôn nóng cúi đầu hỏi.
Người trong ngực hơi ngừng lại, chậm rãi ngẩng đầu lau mặt vén tóc ra, cười với hắn nói: "Thanh Ti ở Mặc cư tốt lắm." Dừng một chút, lại sửa lại cách xưng hô: "Tựu Ngô đại nhân."
Đồng tử co lại, Tựu Ngô lập tức buông hắn ra, vung kiếm đâm xuống.
Thừa Hư nhanh nhẹn tránh được một chiêu này của hắn, thổn thức nói: "Vốn muốn tùy tiện câu một con cá nhỏ, không ngờ ngài lại cắn câu. Nếu chủ tử nhà ta nhìn thấy ngài, nhất định sẽ rất vui mừng."
Lời này vừa nói ra, một đám hộ vệ đóng kịch xung quanh liền xông tới lần nữa, bao vây mười người bọn họ.
Sắc mặt Tựu Ngô bỗng chốc tái nhợt.
Bạch phủ.
Hoài Ngọc đang dụ dỗ Giang Huyền Cẩn: "Ta nói một câu, ngươi lặp lại chữ thứ nhất có được không?"
Giang Huyền Cẩn lạnh lùng nói: "Ngươi nhàn rỗi không có việc gì làm à?"
"Cũng không phải là nhàn rỗi không có việc làm đâu? Nằm trên giường nhiều ngày như vậy, chuyện gì cũng không có." Ủy khuất mếu máo, nàng nói: "Ngươi chơi với ta đi! Cái này khá đơn giản, xem phản ứng của ngươi nhanh hay không thôi."
Lật một tờ công văn, Giang Huyền Cẩn tức giận nói: "Ngươi nói."
Hoài Ngọc nhếch miệng liền nói: "Ta là cô nương đẹp nhất Bắc Ngụy!"
Giang Huyền Cẩn: "?"
"Nét mặt này của ngươi là có ý gì?" Hoài Ngọc tức giận trừng mắt: "Cho ngươi lặp lại chữ thứ nhất, nhưng không cho ngươi không chấp nhận những câu này!"
Mặc kệ hắn muốn chấp nhận hay không, có thể nói ra những lời này là rất vô sỉ sao? Thần sắc phức tạp liếc nàng một cái, Giang Huyền Cẩn lặp lại: "Ta."
"Chính là như vậy, trả lời nhanh một chút nữa." Hoài Ngọc cười ha ha, lập tức nói: "Xuân kì dương quang?" (Ánh sáng mùa xuân. Vì Hoài Ngọc bắt lặp lại từ thứ nhất nên mình edit hán việt một chút, vì tiếng trung có cấu trúc hơi ngược so với tiếng việt).
"Xuân."
"Thu thiên quả thực?" (Trái cây mùa thu)
"Thu."
"Ngươi tâm duyệt là ai?" (Người trong lòng ngươi là ai)
"Ngươi."
Nhả chữ rất nhanh, nói xong mới cảm thấy có chỗ không đúng lắm, Giang Huyền Cẩn ngẩng đầu, chỉ thấy người trên giường ôm chăn cười một lúc lâu.
"Người tâm ngươi duyệt là ta." Nàng vừa cười vừa nói: "Lời mình tự nói, nhớ cho kĩ nha!"
Phản ứng lại vừa bị nàng lừa gạt, gân xanh trên trán Giang Huyền Cẩn giựt giựt, buồn bực nói: "Vô sỉ!"
Nghe thấy hai chữ này, Lí Hoài Ngọc không những không tức giận, ngược lại cười càng vui vẻ, lăn qua lăn lại, suýt chút nữa ngã từ trên giường xuống.