Thật không hổ là Tử Dương Quân, tâm cơ lòng dạ như thế này, trách không được lúc trước có thể gạt nàng đi vào bẫy chết, còn khiến nàng không phát hiện chút nào.
Không thấy quýt bên cạnh đưa tới, Giang Huyền Cẩn nghi hoặc nghiêng đầu: "Làm sao?"
Đột nhiên hồi phục tinh thần, Hoài Ngọc cúi đầu mới nhìn thấy mình suýt chút nữa đã bóp nát quả quýt, nước đã chảy ra đầy cổ tay.
Vội buông tay ra, nàng cười nói: "Không sao." Sau đó muốn lấy tay áo lau đi nước quýt trên cổ tay.
Nhưng vừa động đến tay áo, nàng phát hiện trên cổ tay có thêm một thứ.
"Hả?" Nhìn chuỗi phật châu gỗ trầm hương quen mắt kia, trong l*иg ngực bỗng chốc xẹt qua một đạo quang.
"Đây là cái gì?" Nàng biết rõ còn cố hỏi, cười đến hàm răng trắng tỏa sáng lấp lánh.
Giang Huyền Cẩn dừng lại một chút, khuôn mặt cứng đờ đứng dậy, trầm giọng nói: "Không cẩn thận rơi ở chỗ ngươi, trả lại cho ta."
"Đồ đã cho rồi, còn có đạo lí đòi về sao?" Hoài Ngọc nhếch miệng, gỡ chuỗi phật châu xuống nhìn kĩ.
Gỗ trầm hương thượng hạng, mười viên châu đen nhánh lấp lánh. Trên mỗi một viên giống như đều có khắc chữ.
"Thi, giới, nhẫn, nguyện.. Có ý gì?" Nàng nói nhỏ.
Giang Huyền Cẩn ghét bỏ liếc nàng một cái: "Phật gia mười ba la mật, loại người không có tuệ căn như ngươi nhìn làm sao hiểu được."
Không phục mà phồng miệng, nàng đem chuỗi phật châu đeo lại trên cổ tay: "Xem không hiểu thì làm sao? Dù sao cũng thuộc về ta rồi, ngươi đừng hòng lấy lại!"
Dáng vẻ này, có thể chính là một cái chợ buôn bán của ác bá.
Lắc lắc đầu, Giang Huyền Cẩn thở dài, cũng thật sự không đoạt lại.
Chuỗi phật châu này hắn đã mang theo từ nhỏ, sẽ không tùy tiện cho ngươi khác. Nhưng.. Bây giờ cho đã cho rồi, chỉ cần người nọ biết quý trọng, hắn cũng không cần vội lấy lại.
Coi như.. Coi như làm việc thiện đi, Giang Huyền Cẩn nghĩ.
Bạch Mạnh Thị bị bỏ tù, Mạnh Hằng Viễn cũng rất nhanh gặp tai ương, hai cha con cùng bị giam trong nha môn chờ thẩm vấn. Bạch Đức Trọng không xin Từ Yển nương tay, làm xong chuyện bản thân nên làm liền vào cung xin thuốc cho Châu Cơ.
Vì thế, Lí Hoài Ngọc "Trúng độc", chất lượng ăn uống thuốc thang tăng lên rất nhiều, mỗi ngày được ăn ngon ngủ ngon còn có Tử Dương Quân bên cạnh. Vết thương trên người khỏe lại rất nhanh.
Qua năm ngày, cuối cùng Lí Hoài Ngọc cũng có thể nằm nghỉ ngơi.
Giang Huyền Cẩn đi ra ngoài, trong Nam viện còn lại mỗi nàng và Linh Tú. Nha đầu Linh Tú kia thật sự nói rất nhiều, ngồi bên giường vừa bôi thuốc cho nàng vừa lảm nhảm.
"Tiểu thư có thể gặp được Quân Thượng thật sự quá tốt, người không biết đâu, gần đây bên ngoài rất náo nhiệt, đều đang bàn tán chuyện của người và Quân Thượng đó."
Hoài Ngọc vừa ăn quýt vừa cười: "Một người là Tử Dương Quân vạn dân kính ngưỡng bách quan yêu quý, một người là tứ tiểu thư điên dại đã nhiều năm bị người ta ghét bỏ. Hai người muốn thành hôn, nếu ta mà là người bên ngoài kia, ta cũng sẽ bàn tán!"
"Không chỉ là cái này, còn có chuyện của Mạnh gia." Linh Tú nói: "Tuy rằng nói là lão gia đưa Bạch Mạnh Thị kia tới nha môn, nhưng họ đều nói, là Quân Thượng đang trút giận thay người đó!"
Lời này thật vớ vẩn, Hoài Ngọc khẽ cười: "Nói như vậy là quá xem trọng ta, lại quá xem thường Tử Dương Quân sao? Quân Thượng của chúng ta chính là một nhân vật rất khó lường, nổi danh không có tình người, việc công xử lí theo phép công. Hắn nhìn không vừa mắt Mạnh gia, không có quan hệ với ta."
"Không có tình người?" Linh Tú ngẩn người, nhớ tới dáng vẻ vài ngày trước của Quân Thượng canh giữ bên giường tiểu thư, lắc đầu nói: "Ngài ấy rất trọng tình cảm đó."
"Nha đầu ngốc, nhìn người sao có thể chỉ nhìn mặt ngoài chứ?" Nàng lắc đầu: "Ngươi có biết người trọng tình cảm trong miệng ngươi, chính tay gϊếŧ chết đồ đệ mình dạy dỗ bốn năm không?"
"..."
Linh Tú sợ tới mức đứng bật dậy.
Hoài Ngọc đắc ý nâng cằm: "Không biết sao? Đó mới thật sự là hắn."
Trước kia lúc Giang Huyền Cẩn dạy nàng lễ nghi phép tắc, Lí Hoài Ngọc chưa từng nghiêm túc học qua, khiến hắn nhìn thấy nàng là nghiêm mặt, nếu không phải vì thân phận của nàng, nàng nghĩ người này nhất định sẽ đánh nàng một trận.
Mặc kệ nói như thế nào, hai người cũng xem như có tình cảm sư đồ bốn năm, lúc tâm tình nàng tốt, còn có thể tặng cho hắn chút đồ chơi nhỏ. Lúc tâm tình hắn tốt cũng sẽ dạy nàng viết thư pháp, tuy rằng bốn năm nàng cũng chưa học được, hơn nữa chữ càng viết càng khó xem.
Kết quả thì sao? Tình cảm như vậy, hắn còn không phải nói gϊếŧ nàng là gϊếŧ sao?
Trọng tình cảm cái đại gia nhà hắn!
Nhìn sắc mặt của tiểu thư nhà mình không tốt, Linh Tú vội vàng nói: "Nô tỳ cũng chỉ là thuận miệng nói thôi."
Ý thức được khuôn mặt sa sầm của mình, vẻ mặt Hoài Ngọc vội dịu xuống, cười nói: "Không nói cái này nữa, ngươi đưa phong thư này đi Lục phủ giúp ta."
"Vâng." Linh Tú cũng không hỏi nguyên nhân, lanh trí cầm giấy bút tới, nhìn tiểu thư nhà mình vẽ loạn một bức tranh, nàng không biết chữ, chỉ cảm thấy nét bút của tiểu thư nhà mình thoạt nhìn không giống người thường, không nhịn được liền khen nàng: "Tiểu thư viết thật đẹp!"
Cây bút thoáng ngừng lại, ánh mắt Hoài Ngọc phức tạp sờ đầu nàng: "Nếu lời này của ngươi để người dạy thư pháp của ta nghe thì tốt rồi."
Giang Huyền Cẩn chưa bao giờ cho rằng nàng viết đẹp, hoặc là nói, căn bản hắn không cảm thấy nàng đang "Viết".
Viết xong một phong thư, Hoài Ngọc cẩn thận dán miệng lại, để Linh Tú mang ra ngoài.
Giang Huyền Cẩn lợi dụng Bạch Mạnh Thị kéo Mạnh Hằng Viễn xuống nước, một tên trúng hai con nhạn, nhưng nàng cảm thấy, chuyện này có thể để nàng một tiễn trúng ba con nhạn cũng không chừng.
Nhìn chuỗi phật châu trên cổ tay, Hoài Ngọc đưa tay chạm vào, ánh mắt ám quang lưu chuyển.
Sáng sớm hôm nay Giang Huyền Cẩn rời phủ, chập tối mới trở về, hơn nữa vừa vào cửa sắc mặt đã không tốt.
"Làm sao vậy?" Lí Hoài ngọc tò mò hỏi hắn: "Xảy ra chuyện gì sao?"
"Mạnh Hằng Viễn lén mua bán cấm dược, chỗ tích trữ hàng hóa cũng đã tìm ra rồi, chứng cứ vô cùng xác thực, hôm nay vốn nên định tội hắn." Giang Huyền Cẩn vén áo bào ngồi xuống bên giường, có chút không vui: "Nhưng trong triều có ngươi bao che cho hắn."
Loại chuyện như quan thương cấu kết từ xưa đã có, Lí Hoài Ngọc không cảm thấy kì lạ, chỉ hỏi: "Ai bao che cho hắn? Quan lớn hơn ngươi sao?"
Liếc nàng một cái, Giang Huyền Cẩn nói: "Trường Sử thừa tướng, Lệ Thừa Hành."
Quan này không lớn hơn hắn, nhưng khó giải quyết chính là đúng lúc hắn phải điều tra Lệ Thừa Hành. Nếu vụ án này cũng liên quan đến Lệ Thừa Hành, tình huống này sẽ phức tạp hơn rất nhiều.
"Lệ Trường Sử, ta có nghe qua!" Hoài Ngọc vội nhấc tay nói: "Hắn không phải người tốt, làm nhiều việc ác lắm!"
Nhìn dáng vẻ cáo trạng này của nàng, Giang Huyền Cẩn ngược lại mỉm cười: "Lại nghe tin đồn ở đâu? Lệ Trường Sử làm quan nhiều năm, tuy đóng góp không nhiều, nhưng cũng xem như là một trung thần."
"Trung thần?" Lí Hoài Ngọc không đồng ý: "Trung thần nhà ai lại nhận hối lộ, bao che thương thân phạm tội?"
Giang Huyền Cẩn sửng sốt, nhíu mày nhìn nàng: "Làm sao ngươi biết hắn nhận hối lộ?"
Nói thừa, lúc trước nàng năm lần bảy lượt ngăn cản Lệ Thừa Hành thăng quan, chính là vì người này quá tham lam, trước mặt giả vờ như một quan thanh liêm, sau lưng lại rộng lượng nhận vàng bạc đồ cổ, lấy quyền mưu tư lợi, căn bản không phải thứ tốt.
Nhưng mà, lời này không thể nói với Giang Huyền Cẩn. Hoài Ngọc mỉm cười, thuận tay kéo một người ra làm lá chắn: "Là Lục chưởng quầy nói."
Giang Huyền Cẩn liếc nàng một cái: "Lục Cảnh Hành nói gì ngươi cũng tin sao?"
"Hắn cũng không cần gạt ta không phải sao?" Hoài Ngọc bĩu môi: "Hơn nữa, người ta là thương nhân, những giao dịch sau lưng nhất định sẽ biết hơn nhiều so với Quân Thượng ngươi suốt ngày ở triều đình rồi."
Lời nói này vừa rơi xuống, hơi thở của người bên cạnh lại lạnh lạnh.
Lúc trước không biết nguyên nhân đột nhiên tức giận của Giang Huyền Cẩn, là nàng không phản ứng kịp. Mà lúc này, Lí Hoài Ngọc phản ứng cực nhanh, nhận thấy không bình thường, lập tức thêm vào:
"Nhưng mà Lục chưởng quầy cũng chỉ có thể biết mấy tin tức này, so với Quân Thượng trăm công nghìn việc quan tâm thiên hạ vẫn là kém xa!"
Ánh mắt Giang Huyền Cẩn lạnh lẽo nhìn nàng.
Hoài Ngọc ha ha cười ngây ngô.
"Cho dù ngươi mang chứng cứ Lệ Thừa Hành nhận hối lộ đặt ngay trước mặt ta, bây giờ ta cũng không thể động đến hắn." Hắn nói: "Người này đối với ta mà nói, còn có tác dụng quan trọng hơn. Cho nên bây giờ hắn dính vào vụ án, ta vừa không thể báo lên trên vụ án của Mạnh Hằng Viễn, vừa không thẻ trực tiếp định tội Mạnh Hằng Viễn."
Tiến thoái lưỡng nan, hai bên đều khó xử, đây mới là bực nhất.
"Hắn có thể có tác dụng gì chứ?" Hoài Ngọc nói: "Với tư chất bình thường kia của hắn, tùy tiện tìm một người đến cũng có thể thay thế."
"Thay được chức quan của hắn, còn có thể thay được lời khai của hắn sao?" Giang Huyền Cẩn có chút khó chịu: "Căn bản ngươi không biết cái gì, đừng ra chủ ý vớ vẩn."
Lời này có hơi tổn thương, gần như phút chốc nói ra, Giang Huyền Cẩn có chút hối hận. Nhưng muốn thu lại cũng không kịp nữa, hắn mím môi, hơi chột dạ nhìn người trên giường.
Lí Hoài Ngọc đột nhiên im lặng, đôi mắt rũ xuống, lông mi khẽ run, nụ cười trên mặt cũng biến mất sạch.
Dáng vẻ như vậy mới giống một khuê tú đứng đắn chứ, nhưng không biết tại sao, hắn lại cảm thấy l*иg ngực căng lên, vẫn muốn nghe nàng líu ríu nói chuyện mới bình thường.
Ho nhẹ hai tiếng, ánh mắt hắn bay lơ lửng hỏi nàng: "Uống thuốc chưa?"
Hoài Ngọc gật đầu, không lên tiếng.
"Bữa tối thì sao?"
Nàng vẫn gật đầu, không lên tiếng như cũ.
Giang Huyền Cẩn trầm mặc, cau mày suy nghĩ một hồi lâu, cầm một quả quýt bên cạnh tới, bóc từng múi ra cho nàng, lại bóc cả cọng sơ ra, sau đó đưa tới cạnh môi nàng.
Lí Hoài Ngọc giật mình, ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy hắn mím môi rũ mắt, giọng rầu rĩ nói: "Rất ngọt đấy."
Không dễ dàng gì mới giả vờ tức giận mà suýt chút nữa thì đạp đổ công sức, Hoài Ngọc nghiến răng nghĩ thầm, người này không phải vẫn luôn bày ra bộ mặt người chết sao? Đột nhiên lại nhu thuận như vậy làm cái gì? Đùa ngược lại nàng sao?
Tức giận há miệng ngậm lấy múi quýt trên tay hắn, nàng rất tức giận nhai trong miệng, giọng nói không rõ ràng: "Dù sao ta cũng chẳng biết cái gì, quản ngươi gấp cái gì chứ, coi như chết rồi đi!"
Giang Huyền Cẩn mím môi, trầm tư một lúc, nói: "Lệ Thừa Hành từng viết một phần khẩu cung, làm chứng Tư Mã Thừa tướng chết vào lúc bị Đan Dương trưởng công chúa mời qua."
Hoài Ngọc sửng sốt, suýt chút nữa cắn vào môi mình: "Cái gì?"
"Ngươi biết Đan Dương trưởng công chúa sao?" Hắn hỏi.
Ngẩn ngơ gật đầu, Hoài Ngọc muốn cười lại, nhưng không cười nổi: "Cả Bắc Ngụy, ai không biết nàng chứ?"
Không chú ý tới thần sắc của nàng, Giang Huyền Cẩn buông mi nói: "Vị trưởng công chúa này, vì bị chỉ điểm" Mưu sát Thừa tướng Tư Mã Húc ", chứng cứ vô cùng xác thực, chết do ngự ban rượu độc. Rượu độc đó là ta đưa, lúc ấy ta nghĩ.. Là nàng đáng tội."
"Nhưng sau khi nàng chết, ta mới phát hiện ra rất nhiều chỗ không bình thường, điều tra một chút, lại càng không bình thường. Cái chết của Tư Mã Húc dường như có ẩn tình khác, tội danh của trưởng công chúa, dường như cũng có ẩn tình khác."
Hắn nói rất nghiêm túc, giống như đang kể khổ não của bản thân cho một người không biết sự tình, mi tâm nhíu lại, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
"Trước đó vài ngày có hai trọng thần tới cáo trạng, nói Lệ Thừa Hành ngụy tạo khẩu cung, ngày đó hắn cũng không có ở đây, cũng không thể chứng minh Tư Mã Thừa tướng là bị trưởng công chúa mời qua. Cho nên gần đây ta thu thập rất nhiều chứng cứ, muốn xem xem Lệ Thừa Hành này rốt cuộc có phải nói dối hay không."
"Những cái này.. Đúng là ngươi không biết chuyện."
Lí Hoài Ngọc thất thần nhìn hắn, nghe hắn nói xong chữ cuối cùng, trong lòng trào dâng một trận sóng to gió lớn.
Có ý gì? Giang Huyền Cẩn đang điều tra nàng có bị oan hay không ư? Vì sao phải điều tra? Người hại chết nàng không phải là hắn sao? Không phải hắn bắt đầu sắp xếp cung yến, từng bước đem cái chết của Tư Mã Húc đổ lên đầu nàng sao? Vì sao bây giờ lại nói những lời này?