Giang Huyền Cẩn im lặng nhìn, thanh âm gậy gộc đánh vào da thịt vừa nặng nề vừa vang dội, có lẽ lực đạo đánh lên người Hoài Ngọc lúc trước cũng không khác là mấy.
Đánh xong hai mươi gậy, Bạch Mạnh Thị đã không còn sức để kêu gào, sắc mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi lạnh, cả người nhếch nhác đến cực điểm.
Bạch Đức Trọng tiêu bớt tức giận, nghĩ đã đánh thành như vậy cũng coi như đòi được công đạo, vì thế nghiêng đầu muốn nói vài câu với Giang Huyền Cẩn.
Kết quả còn chưa nói, Linh Tú đã vội vã chạy từ ngoài cửa vào.
"Lão gia, Quân Thượng!" Linh Tú vừa vào cửa đã khóc lóc quỳ rạp xuống, khàn giọng nói: "Tiểu thư, tiểu thư sắp không xong rồi.."
Trong lòng chấn động, Bạch Đức Trọng không dám tin đứng dậy đi hai bước về phía nàng: "Ngươi nói cái gì?"
Linh Tú nức nở che miệng, nước mắt lách tách rơi xuống: "Ngài mau đi xem một chút đi!"
Ngẩng mạnh đầu nhìn ra ngoài cửa, Bạch Đức Trọng lập tức nhấc chân đi về phía Nam viện. Cuống cuồng đến lảo đảo nghiêng ngả, suýt chút nữa ngã ở cửa.
Nhìn thấy dáng vẻ kích động của Bạch Đức Trọng đằng trước, Thừa Hư ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở chủ tử thờ ơ nhà hắn: "Người tốt xấu gì cũng phải bi thương một chút."
Cho dù biết là giả, cũng phải làm ra vẻ chứ?
Giang Huyền Cẩn hoàn hồn, cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ một phen, sau đó cố gắng buông mi, ánh mắt ảm đạm xuống, lộ ra một biểu tình bi thương.
Thừa Hư: "..."
May mà Bạch Ngự Sử không có tâm trạng quay đầu lại nhìn, giả vờ thế này cũng quá giả rồi.
Đi cùng Giang Huyền Cẩn ra bên ngoài, Bạch tứ tiểu thư trong Nam viện diễn xuất quả thực xuất thần nhập hóa! Nhìn sắc mặt xanh tím, hai mắt run rẩy nửa nhắm nửa mở, môi khô khốc tái nhợt, bất kể nhìn từ góc độ nào cũng hoàn mỹ là người "Sắp không xong".
Bạch Đức Trọng bước vào trong phòng, đứng bên giường cúi đầu nhìn nàng.
"Châu Cơ.."
"Cha, cha đến rồi sao?" Ho khan hai tiếng, nàng hữu khí vô lực mỉm cười nhìn ông: "Cuối cùng cũng đợi được cha tới, con cũng có thể yên tâm đi rồi.."
"Nói bậy bạ cái gì đó!" Bạch Đức Trọng nghiêm nghị quát lớn, lắc đầu nói: "Con không có chuyện gì đâu!"
"Y nữ nói trong đó có" Một giọt máu ", thứ này có độc tính rất lớn, không giải được." Hai mắt nàng ngấn lệ, trong ánh mắt chất chứa sự đau khổ, nâng tay về phía ông, lại vô lực mà buông xuống.
"Đều tại con, sớm biết vậy đã nhận tội với Bạch Mạnh Thị, cũng không đến mức để bà ta ghi hận đến mức này, nhất quyết muốn lấy tính mạng của con.."
Nói xong, lại ho khan hai tiếng, lập tức phun ra một ngụm máu.
Bạch Đức Trọng nhìn thấy trong lòng chấn động.
Nghe người bẩm báo nói Châu Cơ trúng độc với tận mắt nhìn thấy dáng vẻ này của nó lại có cảm nhận hoàn toàn khác nhau. Vừa nãy Tử Dương Quân khí thế hung hăng muốn hỏi tội Bạch Mạnh Thị, phản ứng đầu tiên của ông là nghĩ, đã làm vợ chồng vài chục năm, dù sao cũng không thể tống Bạch Mạnh Thị vào đại lao như vậy. Châu Cơ còn chưa chết, việc này không chừng còn có thể áp xuống.
Nhưng mà, lúc nhìn thấy ngụm máu đen sì trên mặt đất, thấy dáng vẻ khổ sở của Châu Cơ, Bạch Đức Trọng chợt đỏ mắt.
Mạnh Thục Cầm vậy mà lại ác độc muốn hại chết nữ nhi của ông, phu nhân tâm địa rắn rết như vậy, ông còn muốn bao che sao? Ông làm sao phải bao che!
"Cha đừng đau buồn.." Người trên giường còn cố kéo khóe miệng an ủi ông: "Dù sao con chỉ là một đứa ngốc không biết quy củ, chết thì chết thôi, còn có thể đi hỏi mẹ của con có tốt không."
Cuối cùng nói những lời này, Bạch Đức Trọng cũng run rẩy đứng lên.
Mẹ của Châu Cơ là một nữ nhân rất dịu dàng, cũng là nữ nhân duy nhất khiến ông động tâm thời niên thiếu. Ông đã đồng ý chăm sóc tốt cho nàng đã không thể làm được, đồng ý chăm sóc tốt cho Châu Cơ, cũng không thể làm được.
Trong lúc nhất thời, Bạch Đức Trọng chỉ cảm thấy hổ thẹn trong lòng, nắm tay xiết chặt hết mức, trong lòng tràn đầy thê lương.
Nhìn cảm xúc của ông đã đạt đến mức không sai biệt lắm, Lí Hoài Ngọc giãy dụa một cái cho xong chuyện. Nàng nghiêng đầu, gật đầu hành lễ với Bạch Đức Trọng, sau đó đột nhiên nhắm mắt, ngất lịm.
"Châu Cơ!" Đôi mắt đỏ lên, giọng Bạch Đức Trọng thở gấp, nắm lấy cạnh giường nghẹn ngào ra tiếng.
Dáng vẻ của Bạch tứ tiểu thư thật sự rất thảm, người trong phòng đều không nhịn được mà sụt sịt. Thậm chí có tiểu nha hoàn hơi mềm lòng còn lập tức bật khóc.
Không khí trong phòng nhất thời ngưng trọng, Giang Huyền Cẩn nhìn xung quanh, suy nghĩ một lát, sau đó nhắm mắt cúi đầu, cố gắng dung nhập vào bầu không khí bi thương này.
Lí Hoài Ngọc trên giường nhắm mắt nghe tiếng khóc, âm thầm cắn chặt răng.
Đồ khốn Giang Huyền Cẩn này, lần trước bị hắn hại trong Phi Vân Cung nghe trai lơ cùng cung nhân khóc tang, bây giờ lại để nàng nằm ở đây nghe người Bạch gia khóc tang, ngộ nhỡ khóc đến làm kém số mệnh của nàng, nàng nhất đính sẽ tìm hắn tính sổ!
Tiếng khóc kéo dài một lúc, cuối cùng thanh âm khàn khàn của Bạch Đức Trọng cũng vang lên bên giường: "Người đâu."
"Lão gia?"
"Trói Mạnh Thục Cầm lại." Ông trầm giọng nói: "Các ngươi đi cùng ta một chuyến đến nha môn Kinh Thành."
Quản gia bị dọa sợ, kinh ngạc nhìn ông: "Vậy.."
"Đi!" Bạch Đức Trọng ngẩng đầu, nháy mắt khuôn mặt đã già đi không ít: "Quân Thượng nói đúng, chuyện mưu hại mạng người, không xử trí bằng gia pháp được, chỉ có thể giao cho vương pháp."
Nhìn thấy dáng vẻ đột nhiên kiên định này của Bạch Đức Trọng, cuối cùng Giang Huyền Cẩn cũng buông lỏng lông mày, tùy ý để ông đem quản gia rời đi, cũng không đi theo.
Vốn nghĩ là, nếu Bạch Châu Cơ như vậy cũng không thể làm Bạch Đức Trọng giác ngộ, tự hắn sẽ động thủ trói Bạch Mạnh Thị áp giải đến nha môn. Nhưng bây giờ Giang Huyền Cẩn cảm thấy, một chuyến này ông ta có thể tỉnh ngộ lại rồi, ở đây chờ tin tức thôi.
Đuổi người không liên quan ra hết bên ngoài, Giang Huyền Cẩn ngồi bên giường: "Mở mắt."
Hoài Ngọc nghe lời mở mắt ra, cười hì hì di chuyển cơ thể, muốn nằm trên đùi hắn.
Hắn giơ tay chặn lại, ánh mắt lạnh lùng: "Đừng hòng!"
"Làm sao vậy?" Hoài Ngọc khó hiểu ngửa đầu nhìn hắn: "Ta đã đắc tội ngươi chỗ nào? Lúc trước vẫn tốt, chớp mắt một cái đã lạnh nhạt thành như vậy."
Đẩy cái đầu của nàng về trên gối, Giang Huyền Cẩn nhớ tới động tác rời khỏi lòng hắn trước mặt Lục Cảnh Hành kia, lạnh giọng nói: "Nếu ngươi biết tránh hiềm nghi, người trước người sau đều tránh một chút."
Gì cơ? Lí Hoài Ngọc mở mịt một hồi, nghiêng đầu suy nghĩ lúc nào nàng tránh hiềm nghi trước mặt người khác chứ? Hai chữ "Hiềm nghi" này chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của nàng!
Giang Huyền Cẩn cũng không giải thích nhiều, đè thấp giọng nói: "Bên nha môn ta đã để người thông báo rồi, chuyện còn lại ngươi không cần quan tâm, thành thật nghỉ ngơi đi."
Nói xong lời này đứng dậy muốn đi.
Nhận thấy có điểm không bình thường, Hoài Ngọc đưa tay kéo vạt áo hắn: "Ngươi đi đâu vậy?"
"Còn có thể đi đâu." Hắn lạnh giọng nói: "Xử lí công vụ."
Giang Huyền Cẩn là người tiếp nhận di chỉ phụ giúp triều chính của Tiên hoàng, đã mấy ngày không vào triều, công văn đã chồng chất cao như người rồi.
Hoài Ngọc vỗ vỗ cạnh giường: "Mang tới đây xử lí không tốt sao? Ta còn có thể bóp vai cho ngươi!"
Nghiêng đầu liếc nàng một cái, hắn tức giận nói: "Tay không đau sao? Còn bóp vai?"
"Đau, nhưng so với hôm qua thì tốt hơn nhiều, có thể cử động." Nắm tay lại mở ra, nàng mỉm cười nịnh nọt với hắn: "Cho dù bóp vai không tốt, cũng có thể bóc quýt cho ngươi."
Ai thích chứ? Giang Huyền Cẩn duỗi tay muốn gạt tay nàng ra khỏi vạt áo của hắn.
Nhưng ngón tay vừa đυ.ng, người này lại buông vạt áo của hắn, lập tức trở tay bắt lấy bàn tay hắn. Lòng bàn tay kề sát nhau, ngón tay nàng đan vào giữa ngón tay hắn, liều chết nắm chặt.
"Ngươi đó, sao lại giống một tiểu hài tử như vậy?" Nàng cầm tay hắn lắc lắc, cười nhạo nói: "Tức giận cũng không chịu nói rõ, liền kiên quyết không muốn đùa cùng ta? Bao nhiêu tuổi rồi?"
Giang Huyền Cẩn không vui nhìn nàng, xiết chặt cằm, môi mỏng khẽ mím.
Hắn sinh khí cũng không hiểu tại sao, Lí Hoài Ngọc dở khóc dở cười, chớp mắt mấy cái với hắn, ngữ khí mềm mại nói: "Ta bóc quýt cho ngươi, ngươi tha thứ cho ta có được không?"
Thanh âm mềm mại, mang theo chút ủy khuất, lại có chút sủng nịch, rất giống tiểu tướng công mà ai phạm sai đang dỗ dành tiểu nương tử nhà hắn.
Giang Huyền Cẩn: "..."
Hắn không bị dụ đâu!
Nhưng nửa nén hương sau, Linh Tú bưng một bàn quýt to đến, Thừa Hư ôm một đống công văn, đặt hết ở bên giường.
Lí Hoài Ngọc tỉ mỉ rửa sạch tay hai lần, cầm lấy quả quýt bóc ra, tách từng múi đưa cho hắn. Giang Huyền Cẩn ngồi bên cạnh giường nàng, ánh mắt nhìn công văn trong tay nói: "Chưa bóc sạch."
Linh Tú thấy ngạc nhiên, nghĩ thầm quả quýt kia sao lại chưa bóc sạch? Chút da cũng không còn mà.
Lí Hoài Ngọc hiểu ý, không nói gì, rất tốt tính mà bóc cọng sơ bên ngoài múi quýt ra, sau đó đưa lại cho hắn.
Giang Huyền Cẩn há miệng cắn, sắc mặt thoáng dịu đi.
Thừa Hư nhìn đến giật giật khóe mắt.
Đây vẫn là chủ tử cao cao tại thượng phảng phất không dính khói lửa nhân gian nhà hắn sao? A! Đây rõ ràng là một tiểu cô nương muốn người thương muốn người dỗ dành mà! Ở trước mặt người khác đều bình thường, làm sao gặp Bạch tứ tiểu thư lại thành bộ dáng như vậy!
Càng đáng sợ hơn là, tứ tiểu thư cũng không cảm thấy kì quái, thái độ nghe theo hắn tùy ý hắn, chỉ còn thiếu nâng hắn trong lòng bàn tay thôi!
Thừa Hư rất muốn đâm đầu vào tường, xem xem mình có phải đang nằm mơ hay không.
Lúc Hoài Ngọc bóc đến quả quýt thứ tư, Ngự Phong ở bên ngoài đi vào bẩm báo: "Quân Thượng, nha môn Kinh Thành đã thăng đường, Đình Úy Chính Từ Yển đã nhận ra" Một giọt máu ", gặng hỏi Bạch Mạnh Thị một trận. Bạch Mạnh Thị vì chịu gia pháp, thân thể không chống đỡ nổi đã trực tiếp bất tỉnh trên công đường."
Khép công văn lại, Giang Huyền Cẩn nâng mắt hỏi: "Từ đại nhân xử trí thế nào?"
"Tạm giam Bạch Mạnh Thị trong nha môn, sau đó sai người đi tra chỗ độc dược đến từ đâu trước." Ngự Phong nói: "Vì sao cấm dược xuất hiện bên ngoài cung, dường như chuyện này khiến cho Từ đại nhân hứng thú."
Giang Huyền Cẩn không có phản ứng gì đặc biệt, gật đầu tiếp tục mở công văn ra xem. Hoài Ngọc bên cạnh nắm lấy quả quýt, tâm tình có chút phức tạp.
Người này có phần quá thông minh, muốn điều tra Mạnh Hằng Viễn, lại xuống tay từ chỗ Bạch Mạnh Thị. Kéo Bạch Đức Trọng xuống nước, hắn lại đứng ở trên bờ giày không chút nước.
Tiếp theo sẽ như thế nào có thể đoán được rồi, Từ Yển muốn tra, nhất định sẽ có người đem chứng cứ mua bán cấm dược của Mạnh Hằng Viễn dâng đến tận cửa, tiếp đó Mạnh Hằng Viễn bị định tội, Bạch Mạnh Thị cũng vì vậy mà ngồi vào tội danh "Mưu hại mạng người".
Một mũi tên trúng hai con nhạn!