Lúc nói những lời này, hắn nghiêng người tựa vào đuôi giường, một thân áo bào xanh hổ phách có hơi lỏng lẻo, sợi tóc đen rũ xuống trán, khóe môi vừa uống thuốc ướŧ áŧ phiếm quang, đôi mắt màu mực vô cùng đẹp kia hiện lên chút ý cười.
Hoài Ngọc nhìn có hơi choáng váng.
Bên tai nàng đột nhiên có hơi phiếm hồng.
"Chủ tử." Thừa Hư bên ngoài gọi một tiếng: "Thời gian không còn sớm."
Giang Huyền Cẩn đứng dậy, thu lại nét mặt, khôi phục lại dáng vẻ không gợn sóng, nói với nàng: "Nghỉ ngơi sớm đi."
Sau đó rời khỏi phòng không quay đầu lại.
Lí Hoài Ngọc ngơ ngác nhìn theo bóng hắn, duỗi tay tự vỗ vào đầu mình một cái.
Sao có thể để kẻ thù mê hoặc thế này? Cho dù bề ngoài hắn đẹp đi nữa thì vẫn là kẻ thù! Ngoài miệng khen hắn thôi, trong lòng nhất định không được khen hắn, đây là vấn đề lập trường!
Nàng lắc đầu, khôi phục lại tinh thần, nhìn chén thuốc đã uống cạn, chột dạ nói với Linh Tú bên cạnh: "Cho trù nương ít bạc, đừng lỡ miệng nói ra."
Vết thương của nàng ngày mai nhất định sẽ càng nghiêm trọng hơn, lừa hắn nói canh gà này là do nàng nấu, cũng là chuẩn bị sẵn chăn nệm trước, tránh làm hắn nghi ngờ mà thôi. Nếu thật sự nấu cho hắn, lại nấu ra gì đó còn độc hơn "Một giọt máu" cũng không chừng.
Bạch Mạnh Thị không chịu nổi khổ sở trong nhà lao, mỗi ngày đều cho người truyền lời, cầu xin Bạch Đức Trọng cứu bà ra ngoài. Nhưng vụ án này trì trệ không thể kết luận, bà chết không được, mà đi cũng không xong.
"Vị Lệ đại nhân kia cũng thật lợi hại." Lục Cảnh Hành đến Bạch phủ thăm Hoài Ngọc, phe phẩy chiếc quạt nói mấy chuyện xảy ra ngoài kia.
"Giang Huyền Cẩn dốc sức muốn xử trí Mạnh Hằng Viễn, nhưng Lệ Thừa Hành lại vẫn cứ kiếm đủ loại cớ để ngăn cản, thậm chí đem cả Bạch Đức Trọng ra, kéo công lao của Bạch Đức Trọng xuống cùng cha con Mạnh gia. Tận tình bào chữa cho Mạnh Hằng Viễn.
Hoài Ngọc nhướn mày:" Hoàng đế nói thế nào? "
" Hắn còn có thể nói như thế nào? Được ngươi che chở nhiều năm như vậy, có lòng trị quốc, nhưng căn bản không có thủ đoạn sắt máu. "Lục Cảnh Hành lắc đầu, hạ giọng nói:" Hôm nay Hàn Tiêu và Từ Tiên thượng triều, đều nói chuyện giúp Giang Huyền Cẩn, làm cho người trong triều đều sợ hãi. "
Hàn Tiêu, Từ Tiên, Vân Lam Thanh là tam đại dư nghiệt nổi danh lừng lẫy dưới trướng của Đan Dương. Bọn họ nói chuyện giúp Giang Huyền Cẩn, người trong triều cũng không phải sợ hãi sao? Hoài Ngọc bật cười:" Giang Huyền Cẩn phản ứng thế nào? "
" Hắn có thể có phản ứng gì, trên triều vĩnh viễn trưng ra cái khuôn mặt quan tài đó. "
Nhớ tới khuôn mặt quan tài đó bị nàng trêu đùa đến xấu hổ phát cáu lại hơi phiếm hồng, Lí Hoài Ngọc không nhịn được lại nhếch miệng cười.
" Cười ngốc cái gì? "Lục Cảnh Hành liếc nàng một cái.
" Không có gì. "Thu lại thần sắc, Hoài Ngọc nghiêm chỉnh nói:" Bên phía đám Tựu Ngô, ngươi giải thích rõ ràng chưa? "
Tiêu sái mở ngọc cốt phiến ra, Lục Cảnh Hành che quạt bĩu môi:" Khen ta đi. "
Nhìn chữ trên mặt quạt, Hoài Ngọc rất ghét bỏ, nhưng vẫn không thể không tâng bốc hắn một trận:" Ngưỡng mộ núi cao Lục chưởng quầy, ngài phẩm chất cao thượng, tấm lòng rộng lớn, giúp người làm niềm vui.. Rốt cuộc có giải thích không? "
Gật đầu vừa lòng, Lục Cảnh Hành nói:" Còn có thể không giải thích sao? Sau khi ngươi đi khỏi, bọn họ quấn lấy ta bắt ta giải thích liền bốn canh giờ, nhất định bắt ta nói rõ ràng từ đầu tới cuối mới buông tha. "
Loại chuyện như tá thi hoàn hồn này không phải có thể dễ tiếp nhận như vậy. Thanh Huyền cảm thấy có quỷ ngồi gần hắn, nếu không phải Tựu Ngô ngăn lại, sợ là Thanh Huyền hắn sẽ muốn đi lên rắc tro trừ tà.
" Làm phiền ngươi rồi. "Hoài Ngọc thở dài:" Ta không nghĩ đến bọn họ sẽ trở về. "
Liếc nàng một cái, Lục Cảnh Hành nói:" Ngươi đừng lúc nào cũng xem nhẹ tình cảm của người khác. "
Đều nói là trai lơ, thật ra lại là những người kề vai chiến đấu với nàng đã nhiều năm, rất trung thành, tín nhiệm và nương tựa vào nàng. Biết nàng chết, ngay cả mạng bọn họ cũng không cần mà quay về Kinh Thành, biết nàng sống, vậy bọn họ ngay cả cũng mạng cũng không cần mà tiếp tục đi theo nàng. Tình cảm của họ đối với nàng, so với tình cảm bình thường giữa thuộc hạ và chủ tử đã sâu nặng hơn rất nhiều rồi.
Mà hắn, từ trước tới giờ không sợ bị nàng làm phiền.
Nhếch miệng, Lí Hoài Ngọc có hơi cảm động, lại không biết nên nói như thế nào. Vừa chuyển tròng mắt, đột nhiên nàng nghĩ đến điều gì đó, quay đầu về trước cửa la lên:" Linh Tú! "
Linh Tú lên tiếng trả lời:" Tiểu thư có gì phân phó? "
" Đem đống đồ Quân Thượng viết trong thư phòng qua đây! "
Giang Huyền Cẩn viết cái gì? Lục Cảnh Hành mờ mịt nghe, thấy Linh Tú vâng lời ra ngoài, một lúc sau lại ôm theo một chồng đồ đỏ rực trở lại.
" Này, đúng lúc ngươi đến đây, tiện thể mang về đi! "Viết tên hắn lên hỉ thϊếp rồi rút ra nhét vào lòng hắn, Hoài Ngọc cười nói:" Ta cố ý bảo hắn viết "Trên dưới cả nhà", ngươi có thể mang theo đám Tựu Ngô đến cùng. "
Lục Cảnh Hành:"... "
Hỉ thϊếp trong tay đỏ đến chói mắt, hắn nhìn vào, tức giận nói:" Tháng sau? "
" Ừ. "Phất tay đuổi Linh Tú đi, Hoài Ngọc thấp giọng nói:" Chờ đến Giang phủ, ta sẽ nghĩ cách khiến cho Giang Huyền Cẩn thả Thanh Ti ra. "
Thả sao? Lục Cảnh Hành lắc đầu:" Chúng ta tốn nhiều sức như vậy mà vẫn không thể cứu được người, ngươi có thể có cách gì khiến Giang Huyền Cẩn thả Thanh Ti? "
" Cứng không được, thì dùng mềm thôi. "Hoài Ngọc chớp chớp mắt, tay xếp hình hoa lan đặt bên sườn mặt, rất quyến rũ nói:" Trong ba mươi sáu kế có một kế gọi là mỹ nhân kế, ngươi nghe qua chưa? "
Mở cây quạt ra, Lục Cảnh Hành che mắt lắc đầu:" Mỹ nhân kế đã nghe qua, nhưng lại không nhìn thấy mỹ nhân. "
"... "
Nhìn ánh mắt nàng đột nhiên ác liệt, Lục Cảnh Hành khép quạt hành lễ, vẻ mặt nghiêm túc chữa lại:" Chúc điện hạ mã đáo thành công. "
Nói xong, mặt mày lại dịu xuống, thở dài nhìn nàng nói:" Gặp phiền phức nhớ tới tìm ta. "
Lí Hoài Ngọc gật đầu không chút khách khí.
Lệ Thừa Hành tranh chấp vụ án" Một giọt máu "với Giang Huyền Cẩn đã nhiều lần, tranh luận đến chân không đứng nổi nữa, liền ở trong ngự thư phòng nói mấy câu không lựa lời:" Quân Thượng chấp nhất đối với việc này như thế, chẳng nhẽ có thù riêng gì sao? "
" Ái khanh đừng vội nói bừa. "Lí Hoài Lân trên Long ỷ nhíu mày lại:" Quân Thượng sao lại có thù oán với Mạnh gia? "
" Bệ hạ có điều không biết. "Lệ Thừa Hành nói:" Quân Thượng của chúng ta muốn lấy Bạch tứ tiểu thư, mà nữ nhi của Mạnh gia, lại chính là Bạch Mạnh Thị phu nhân của Bạch Ngự Sử từng có xích mích, vụ án "Một giọt máu" này vốn không cần kinh động tới Quân Thượng, bây giờ Quân Thượng lại chấp nhất phải định tội cho Mạnh gia như vậy, sợ là.. "
Trước kia tranh luận cùng hắn, Giang Huyền Cẩn vẫn luôn không nhằm vào Lệ Thừa Hành, chỉ bàn việc. Hắn chưa từng thấy Lệ Thừa Hành làm việc ác, cho nên ấn tượng đối với hắn cũng xem như không tồi.
Thế mà hôm nay hắn tức giận lại nói ra những lời như vậy.
Sắc mặt Giang Huyền Cẩn trầm xuống.
Lệ Thừa Hành cũng không có cách gì, vì bảo vệ Mạnh Hằng Viễn, hắn không thể không kéo Bạch tứ tiểu thư liên lụy vào, nhằm vào việc này khiến Giang Huyền Cẩn thành tình nghi với vụ án này. Đây là biện pháp giải quyết tốt nhất.
Nhưng sự tình phát sinh lại không như hắn mong muốn.
" Bệ hạ. "Giang Huyền Cẩn mở miệng:" Như lời nói của Lệ đại nhân, vụ án này đã liên quan tới Bạch Ngự Sử, Bạch phu nhân và Bạch tứ tiểu thư, thậm chí còn liên quan tới vi thần. Sợ rằng đã không phải là một vụ mua bán cấm dược đơn giản nữa rồi. "
Lí Hoài Lân nhíu mày:" Sao lại liên quan nhiều người như vậy, như thế này.. Quân Thượng cảm thấy nên xử lý như thế nào mới tốt? "
Giang Huyền Cẩn gật đầu, thanh âm vang lên:" Nếu đã liên quan tới nhiều người, lại liên quan tới gia quyến của mệnh quan triều đình, bệ hạ không ngại khai điện vi đường, đích thân thẩm vấn vụ án này, tai nghe mắt thấy. "
Lệ Thừa Hành ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn hắn, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.
* * *
Thời tiết hôm nay rất tốt, Hoài Ngọc khẽ ngâm nga điệu hát dân gian nằm trên giường ăn điểm tâm. Đang ăn rất vui vẻ, đột nhiên Thừa Hư đi vào.
" Tứ tiểu thư. "Hắn hỏi:" Chân của người có thể đi đường được chưa? "
Cử động chân, Hoài Ngọc gật đầu:" Vẫn đi được, làm sao vậy? "
" Cũng không có đại sự gì. "Thừa Hư dừng một chút, nói:" Chỉ là chủ tử sai thuộc hạ tới đón người vào cung một chuyến. "
À, Vào cung một chuyến. Hoài Ngọc gật đầu, tiếp tục ăn điểm tâm.
Đợi một lát? Vào đâu? Phút chốc phản ứng lại, một miếng bánh nghẹn ứ trong cổ họng nàng, đột nhiên ho khan.
" Khụ khụ khụ.. "
Thấy nàng sặc, Linh Tú vội vàng tới vỗ lưng cho nàng, trêu ghẹo nói:" Cho dù người chưa vào cung bao giờ, cũng không cần kích động như vậy đâu tiểu thư. "
Chưa từng vào cung bao giờ? Lí Hoài Ngọc run run lau khóe miệng, nhìn tiểu nha hoàn ngây thơ bên cạnh, rất muốn nói với nàng lão tử đây không những đã vào cung, còn lớn lên ở trong cung đó.
" Sao đột nhiên hắn kêu ta vào cung? "
Thừa Hư nói:" Thuộc hạ không biết tình hình cụ thể, nhưng Quân Thượng vì tranh chấp cùng người khác về vụ án của Mạnh gia nên truyền người tiến cung, có lẽ muốn để bệ hạ tự mình thẩm tra vụ án này. "
Hoài Ngọc ngạc nhiên:" Không phải chứ, muốn làm lớn như vậy sao? "
Đây là một vụ án hạ độc buôn lậu bình thường, cho dù kéo theo cả Bạch Mạnh Thị, cũng xem như một vụ án quan gia hạ độc buôn lậu bình thường, có cái gì để Hoàng Đế thân thẩm?
Thừa Hư khó xử hỏi:" Người đi không? "
" Đi. "Lấy lại bình tĩnh, Hoài Ngọc nói:" Khó khăn lắm mới có thể vào cung, vì sao không đi? "
Hoài Lân đích thân thẩm vấn vụ án, lại vừa lúc có liên quan tới nàng, cái này có tính là duyên phận tỷ đệ không? Vốn tưởng rằng bây giờ thân thận chênh lệch, rất khó gặp mặt hắn, nhưng bây giờ lại có cơ hội tốt như vậy đưa tới.
Lí Hoài Ngọc mỉm cười nghĩ, đi xem xem rốt cuộc Hoài Lân có trưởng thành hay không.
Triều đường sau buổi chầu bình thường đều đóng cửa không mở, nhưng đột nhiên Hoàng Đế muốn thân thẩm một vụ án, chỗ này liền rộng mở, hơn nữa còn có rất nhiều người đứng.
Tam công (*) đứng ở bên, chín quan khanh đến đông đủ. Lí Hoài Lân ngồi trên Long vị, nghiêm túc hỏi:" Dưới điện là người nào? Bị cáo chuyện gì? "
(*) Tam công: Ba chức quan cao nhất trong thời phong kiến gồm: Thái sư, thái phó và thái bảo.
Giang Huyền Cẩn khom người hành lễ:" Vi thần Giang Giới, chức vụ Tử Dương Quân, hiện trạng cáo dược thương Kinh Thành Mạnh Hằng Viễn, coi thường luật pháp, tàng trữ buôn lậu hàng loạt cấm dược, gián tiếp gϊếŧ hại mạng người. "
Mạnh Hằng Viễn bị đẩy lên, chân mềm nhũn quỳ xuống:" Thảo.. Thảo dân bái kiến bệ hạ! "
Nhìn hai người này, Lí Hoài Lân nói:" Nguyên cáo trình bày chứng cứ trước. "
Vụ án này vốn do Từ Yển phụ trách, bệ hạ tự mình khai thẩm, đương nhiên hắn cũng mang theo hồ sơ và chứng cứ tới, lúc này vừa vặn trình lên thay Tử Dương Quân.
Lí Hoài Lân xem xét kỹ lưỡng, nhíu mày nói nhỏ:" Đã niêm phong ba kho chứa, tìm ra ba nghìn cân cấm dược.. Ba nghìn cân? "
Bị con số này làm sợ hãi trừng mắt, hắn phẫn nộ quát:" To gan lớn mật! Luật pháp Bắc Ngụy, buôn bán dưới mười cân cấm dược, giam giữ nửa năm hoặc một năm, trên mười cân, xét tình hình cân nhắc hình phạt. Ngươi giấu ba nghìn cân, hình phạt này phải tính như thế nào? "
Từ Yển bên cạnh chắp tay nói:" Đủ để tử hình. "
" Thảo dân có lời muốn nói! Thảo dân có lời muốn nói! "Vừa nghe thấy tử hình, Mạnh Hằng Viễn dập đầu liên tục:" Những thứ kia không phải của thảo dân, thảo dân bị oan! "
" Lớn mật. "Tử Yển quát lớn:" Thánh Thượng trước mặt cũng dám nói dối? "
" Thảo dân không nói dối! "Mạnh Hằng Viễn nằm trên mặt đất, tròng mắt đảo xung quanh, nhìn về phía Giang Huyền Cẩn.
" Thảo dân biết vị Tử Dương Quân này quyền cao đức trọng, người hắn nhìn không quen đương nhiên phải loại bỏ, nhưng thảo dân thật sự oan uổng. Ba kho chứa bị nha môn niêm phong kia vốn trống không, mọi người nhìn kho hàng đều biết, là nhà kho trống dùng vào mùa hè để trữ hàng hóa, làm sao lại xuất hiện ba nghìn cân cấm dược? Đây là vu oan bôi nhọ! "
" Hỗn xược! "Lí Hoài Lân giận dữ:" Ngang nhiên chửi bới Tử Dương Quân, ai cho ngươi lá gan đó? "