"Giang Tề Thị và Bạch Phùng Thị đã quá cố* là bằng hữu, quan hệ rất thân thiết. Cũng vì nguyên nhân như vậy, Diễm Nhi và tứ tiểu thư mới có thể chỉ phúc vi hôn. Hiện giờ tứ tiểu thư đã không còn điên dại nữa, để cho người khác thay nàng gả cho Diễm Nhi, chẳng phải là khiến cho thanh danh của Giang Tề Thị bị thất tín sao?"
*Quá cố: Qua đời, đã mất.
Giang Huyền Cẩn nhìn về phía lão thái gia: "Khi còn sống, Giang Tề Thị đã chăm lo việc nhà của Giang gia trong nhiều năm, cũng dưỡng dục trưởng tôn, công lao rất lớn. Di nguyện của bà, há lại có thể dễ dàng hủy bỏ?"
Khó có thể nghe thấy Giang Huyền Cẩn nói nhiều như vậy, Giang nhị công tử ngồi bên cạnh như lạc vào cõi thần tiên kinh ngạc mà nhìn hắn một cái.
Có đến mức ấy không? Đây cũng không phải là hôn sự của hắn, sao lại một mực muốn Giang Diễm cưới Bạch tứ tiểu thư?
Nói đến Giang Tề Thị đã qua đời, không khí trong phòng đều ngưng đọng lại. Giang Sùng nhíu mày, chắp tay hướng về phía lão thái gia nói: "Nhi tử đã gặp qua Bạch tứ tiểu thư, dáng vẻ trang nhã, vô cùng đẹp đẽ cao quý, Nếu có thể cưới nàng làm vợ, coi như là phúc khí của Diễm Nhi."
Bạch Đức Trọng nghe vậy có hơi kinh ngạc: "Tướng quân đã gặp qua tứ nữ?"
"Phải." Giang Sùng gật đầu: "Hôm nay nghênh đón tân khách ở trước phủ, Bạch tứ tiểu thư tuy là đến một mình, nhưng lễ nghi rất chu toàn."
Bạch Châu Cơ đến Giang phủ? Khuôn mặt Bạch Đức Trọng xám xanh, thầm nghĩ sao nó lại có lá gan lớn như vậy? Một người đã đến rồi, dựa vào cái gì lại đến nữa? Sợ là chưa thể đem mặt mũi của Bạch gia một lần mà ném đi hết sao?
"Bạch đại nhân không cần phải kinh hoảng như vậy." Giang Sùng cười nói: "Sùng không nói bừa, tứ tiểu thư rất xinh đẹp, lễ nghi phép tắc rất tốt, mùng một xem xem để Diễm Nhi tới gặp người đấy."
"Sao?" Giang lão thái gia có hơi bất ngờ: "Làm sao ta không biết việc này."
"Hôm nay bận rộn nhiều việc, nhi tử vẫn chưa kịp tới bẩm báo với phụ thân." Giang Sùng nói: "Nhưng lời của nhi tử cũng không có nửa câu nói quá, Bạch ngự sử đã xem thường vị tứ tiểu thư này rồi."
Bạch Đức Trọng giật mình, nhớ lại ngày ấy Bạch Châu Cơ ở Bạch phủ, không nhịn được mà rùng mình một cái, lắc đầu liên tục.
Lễ nghi phép tắc rất tốt? Không tồn tại được! Nha đầu kia không mang Giang phủ đảo đến long trời lở đất thì đã là tổ tiên Bạch gia tích đức rồi!
"Nghe đại ca nói như vậy, ta cũng rất muốn gặp Bạch tứ tiểu thư một lần." Giang Thâm cười nói: "Không phải là nói đến Giang phủ sao? Phái một người cho mời qua đây đi."
Giang Huyền Cẩn khẽ nắm chuỗi phật châu, sắc mặt có chút cứng đờ: "Bây giờ gặp nàng làm gì? Trước tiên nên thương nghị chuyện hôn sự đã."
"Mọi người chưa gặp, hai vị trưởng bối làm sao có thể bàn bạc tiếp chứ?"
"Vốn là định một hôn sự tốt, Bạch tứ tiểu thư đã không có chuyện gì không ổn, cũng nên bàn bạc hôn sự."
"Nhưng chúng ta phải nhìn thấy Bạch tứ tiểu thư mới biết được rốt cuộc nàng có gì không ổn không chứ?" Giang Thâm nhướn mày nhìn Giang Huyền Cẩn một cái, gật đầu nói: "Hôm nay tam đệ có gì đó rất kì quái."
Giang Huyền Cẩn trầm mặc, hắn cũng không thể cho người tới Mặc cư của hắn để gọi người đi? Như vậy thế nào cũng không thể trở mặt được.
"Cứ làm như vậy đi." Giang lão thái gia đánh nhịp: "Thâm Nhi, ngươi hãy cho người đi tìm Bạch tứ tiểu thư."
"Vâng." Giang Thâm mỉm cười đứng dậy, áo bào khóm trúc xanh khẽ chuyển động, liếc qua Giang Huyền Cẩn một cái rồi đi ra ngoài.
Bàn tay Giang Huyền Cẩn xiết chặt phật châu trong tay áo, ngón tay có hơi trắng bệch.
"Thừa Hư." Hắn nghiêng đầu thấp giọng nói: "Ngươi nghĩ cách mang Bạch tứ tiểu thư qua đây."
Thừa Hư rất muốn nói, nhị công tử đã đi tìm rồi, còn cần hắn đi nữa làm gì?
Nhưng cúi đầu nhìn thấy chủ tử nhà mình hơi xiết cằm lại, Thừa Hư nhất thời hoảng sợ.
Người chẳng lẽ là.. Đang ở Mặc cư sao?
"Nhanh đi." Giang Huyền Cẩn liếc hắn một cái.
Thừa Hư đã hiểu, lặng lẽ không có tiếng động lui ra ngoài, quả thực là dở khóc dở cười. Bạch tứ tiểu thư thật lợi hại nha, thế mà thật sự đã thuyết phục được chủ tử nhà mình đi đón nàng, đã vậy còn đón hẳn vào Mặc cư.
Đời này ngoại trừ chủ tử ra thì hắn chưa từng nể phục ai, nhưng bây giờ thật sự muốn hướng về phía Bạch tứ tiểu thư mà lạy hai cái. Quá khó tin rồi, rốt cuộc là làm thế nào vậy!
Kì Cẩm đi tới Tây viện tìm người, không bao lâu đã tìm thấy vị "Bằng hữu" trong miệng tứ tiểu thư kia, cười nói với hắn rằng Bạch tứ tiểu thư bị thương, tạm nghỉ ngơi ở Mặc cư.
Lục Cảnh Hành gập chiết phiến lại, mỉm cười với nàng: "Ta đã biết."
Lí Hoài Ngọc đã làm được nhiều nhất có thể rồi, chuyện còn lại nên giao cho hắn.
Xa xa có một nhóm gia nô tay bưng trà nước nối đuôi nhau mà đi, người đi đầu nhìn thoáng về phía Lục Cảnh Hành. Lục Cảnh Hành gật đầu, người nọ hiểu ý, mang theo người cúi đầu đi về phía Mặc cư.
Lí Hoài Ngọc ghé vào chiếc giường mềm mại trên lầu gác, nương vào cửa sổ nhìn lướt qua đình viện phía dưới. Không tính tường viện cao bên ngoài, đã thấy có bóng người loanh quanh ở đó.
Tròng mắt sáng rực lên, nàng quay đầu lại nhìn bốn phía. Ngự Phong canh giữ ở ngoài cửa, Kì Cẩm không trở lại nữa, bây giờ chỉ có một mình nàng ở trong phòng.
Chống quải trượng xuống đất, nàng đi tới bên cạnh một cái tủ thấp, móc ra một cái mồi lửa.
Phòng vệ trong viện này nghiêm ngặt, lầu chính còn có không ít ám vệ, nếu không dùng kế điệu hổ ly sơn, cho dù Lục Cảnh Hành đi tìm người vô cùng lợi hại đi nữa thì chuyện cũng sẽ không thành.
Khẽ cắn môi, Hoài Ngọc nhìn thoáng qua chiếc lư hương bên cạnh, ôm lấy chiếc chăn mềm mại trên giường ném xuống, sau đó mở cái đỉnh hình thú* ra, thêm chút hương, chưa tắt mồi lửa đã thuận tay ném xuống đất.
*Đỉnh hình thú: Cái lư hương có đỉnh (Cái nắp) hình con vật.
Trong lầu gác trải thảm dệt bằng gấm, mồi lửa nhỏ gần như không bén vào được. Hoài Ngọc đành phải kiên nhẫn nắm lấy mồi lửa, đợi thảm gấm bốc cháy mới đưa cái mồi lửa thả lại trên mặt đất, sau đó bước nhanh lên giường, nhắm mắt ngủ say.
Mành che vải mỏng trong gian phòng tương đối nhiều, lửa trên thảm gấm không phụ kì vọng của nàng mà bùng cháy lên, cháy đến chiếc chăn trải giường bên cạnh giường mềm, khói đặc lập tức xông đến.
Cảm thấy thế lửa không sai biệt lắm. Lí Hoài Ngọc ngồi dậy, mi mắt vẫn mông lung buồn ngủ mà hô: "Cứu mạng.."
Ngự Phong ở bên ngoài vừa cảm nhận được điều gì đó không đúng thì chợt nghe thấy thanh âm của Hoài Ngọc, không chút nghĩ ngợi liền đẩy cửa vọt vào trong, sau đó bị cảnh tượng trước mắt dọa cho khuôn mặt trắng bệch.
Trên mặt đất bốc cháy, trên giường cũng bốc cháy, khói đặc cuồn cuộn. Bạch tứ tiểu thư bị bao vây ở bên trong, giống như cả người đều bị lửa bén vào!
"Tứ tiểu thư!"
"Mau tới cứu ta, chân ta không đi được!" Hoài Ngọc thảm thiết hô lên.
Nhìn nhìn xung quanh, Ngự Phong cắt đứt một đoạn màn che, phi nhanh đến đập vào ngọn lửa. Cháy hết khói bụi đánh thốc vào tứ phía, Hoài Ngọc hoàn toàn không thể hô hấp, ho khan mạnh vài tiếng, sau đó thì không lên tiếng nữa.
Ngự Phong nôn nóng, giẫm thẳng lên đám lửa mà bay tới, nhấc lưng của Hoài Ngọc lên phá cửa sổ ra ngoài..
Thừa Hư chạy nhanh tới Mặc cư, đang nghĩ xem phải mang Bạch tứ tiểu thư đi thế nào mới không bị người khác nhìn thấy, kết quả vừa đến liền nghe thấy bốn phía kêu lên tiếng kinh hãi.
Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên lầu gác hai của khách cư, Ngự Phong ôm một cuộn gấm vóc, rất chật vật mà vọt ra ngoài. Ánh lửa sau lưng hắn cao ngút tận trời, làm cho vô số gia nô dừng chân vây xem.
"Nguy rồi, cháy rồi.." Nhóm gia nô chạy nhanh hô hào lên.
Thừa Hư hoàn hồn, nhíu mày vọt vào bên trong viện, vừa nhìn thấy người Ngự Phong khiêng ra là ai, trước mắt bỗng tối sầm lại.
"Nguy rồi!"
Có vài gia nô cùng Thừa Hư vọt vào bên trong tính chữa cháy thì ngẩn người nhìn thấy một cô nương trên mặt đất, phản ứng mất một lát liền xoay người hướng ra bên ngoài, vừa chạy vừa hắng giọng hô lớn: "Trong phòng Tam công tử giấu nữ nhân! Trong phòng Tam công tử giấu nữ nhân!"
Thanh âm vô cùng lớn, nháy mắt đã đem tiếng hô "Cháy" đè xuống dưới.
Lúc sau, Giang phủ tĩnh mịch yên ắng, nháy mắt đã sôi sục lên!