Xuân Nhật Yến

Chương 31.1: Ta cưới nàng

Đối với cách phòng vệ nghiêm ngặt của Giang gia mà nói, một ngày cháy tới hai lần có thể nói là một việc lớn rất nguy cấp, đủ để khiến Giang lão thái gia nổi trận lôi đình, kéo quản gia đến hỏi tội.

Thế nhưng, sau khi nghe thấy tiếng gia nô hô hoán lên, Giang lão thái gia lại buông lỏng cổ áo của quản gia, hết sức vui mừng mà nhìn về phía người bên cạnh: "Trong phòng ngươi giấu nữ nhân sao?"

Ngữ khí này, cần bao nhiêu vui mừng thì có bấy nhiêu vui mừng.

Khuôn mặt Giang Huyền Cẩn nổi lên muôn vàn màu sắc, bàn tay dùng sức, suýt chút nữa đem chuỗi phật châu bằng gỗ trầm hương bóp nát vụn.

"Con.." Hắn muốn nói: Con không có giấu. Nhưng bây giờ nói ra lời này, một chút tin tưởng cũng không có.

Vì thế, hắn đen mặt lựa chọn im lặng.

Im lặng chính là cam chịu! Giang lão thái gia gọi cái này chính là kích động a, ông chống trượng đầu rồng đứng lên, nhìn hắn nói: "Có cô nương yêu thích rồi thì mau mau mang đến cho ta xem xem, lại còn không cho phép người vào trong phủ sao? Cất giấu làm gì chứ? Nói không người bên ngoài không biết chuyện lại truyền lời đàm tiếu!"

Giang Huyền Cẩn tuổi trẻ đã thành danh, lại quyền cao chức trọng, theo lí cũng nên tam thê tứ thϊếp cùng mĩ nhân kết đôi. Nhưng con người này lại cứ thanh tâm quả dục, càng không nói đến tam thê tứ thϊếp, ngay cả một nha hoàn thông phòng cũng không có, thế cho nên người bên ngoài rêu rao hắn có bệnh không tiện nói ra, hoặc chính là thích đoạn tụ.

* * *

Đừng nói đến người ngoài, Giang lão thái gia cũng từng lo lắng như vậy, thậm chí còn vì thế mà suốt một thời gian dài cơm nước cũng không nuốt trôi. Bây giờ trái lại không cần lo lắng nữa, có thể giấu một cô nương ở trong phòng, nhất định hắn không có vấn đề gì!

Vui mừng ra mặt, lão thái gia quay đầu phân phó người, nói: "Mời cô nương ấy tới đây cho ta xem xem."

Nói xong, lại chắp tay về phía Bạch Đức Trọng: "Thông gia đừng trách móc, tam nhi tử của ta khó khăn lắm mới mang một cô nương về phủ, lão hủ tự nhiên muốn vội vã trông thấy. Việc hôn sự của hai nhà chúng ta, khi nào nói cũng không muộn."

Bạch Đức Trọng hiểu rõ gật đầu: "Chúc mừng lão thái gia."

Làm sao lại chúc mừng? Chúc mừng hắn mang một cô nương về phủ sao? Giang Huyền Cẩn cảm thấy đau đầu, liếc nhìn vẻ mặt Bạch Đức Trọng cái gì cũng không biết đang xem chuyện vui kia, đau đầu càng thêm lợi hại.

"Phụ thân." Giang Huyền Cẩn nói: "Việc này để nhi tử bẩm báo lại sau. Bây giờ người vẫn nên ngồi cùng Bạch ngự sử một lát, nhi tử quay về Mặc cư xem xem."

Lão thái gia dừng lại một chút, có chút không vui: "Vi phụ liếc mắt một cái cũng không được sao?"

"Gần đây xương cốt của người không tốt, không nên đi xem." Giang Huyền Cẩn đứng dậy, hành lễ với lão thái gia và Bạch Đức Trọng, liền quay đầu đi.

Lão thái gia rất khó hiểu, chỉ nhìn một cái thôi, liên quan gì tới xương cốt chứ?

Mặc cư.

Lúc Giang Huyền Cẩn sải bước vào trong cửa lớn, lửa trên khách lâu đã dập tắt hết, hai người Thừa Hư và Ngự Phong đứng ở trong đình viện, vừa nhìn thấy hắn liền "Binh binh" hai tiếng quỳ xuống đất.

"Thuộc hạ lĩnh phạt!"

"Người đâu?" Hắn lạnh giọng hỏi.

Ngự Phong kiên trì nói: "Hôn mê bất tỉnh, thuộc hạ đã để nàng ở khách phòng."

Giang Huyền Cẩn không chút do dự xoay người đi về hướng Ngự Phong nói, lên lầu gác, một chân đá văng cửa.

Thừa Hư đi theo phía sau sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vỏ kiếm cầm trong tay suýt chút nữa thì cầm không chắc.

Chủ tử từ trước tới nay luôn là người đoan chính quy củ phép tắc, lại đạp cửa rồi..

Lí Hoài Ngọc nằm ở trên giường, hai mắt ngắm nghiền, môi trắng bệch, trên mu bàn tay còn có một mảng bọt nước chữa cháy, thoạt nhìn thật đúng là nhu thuận đáng thương.

Nhưng vào lúc này. Hắn một chút đồng tình cũng không có, tiến lại nắm lấy bả vai nàng: "Giả bộ ngủ, giữa bị phế cánh tay và lập tức tỉnh lại, ngươi chọn một cái đi!"

Tiếng gầm như sấm sét, thoáng chốc đã khiến Hoài Ngọc lơ mơ từ trong mộng tỉnh lại. Mở mắt ra, mờ mịt nhìn thấy người trước mặt, miệng nàng mếu máo, khóe mắt rũ xuống, rất ủy khuất ngồi dậy đưa tay ôm lấy eo hắn.

"Rốt cuộc ngươi cũng quay lại rồi.."

Giọng nói oa oa như tiếng trẻ con khóc, tay ôm hắn thật chặt, nàng lấy hai má cọ cọ vào hắn, nức nở nói: "Suýt chút nữa ta bị chết cháy rồi!"

Giang Huyền Cẩn cứng ngắc ngồi bên giường.

Vốn là muốn đến chất vấn nàng, nhưng lại bị nàng ôm thế này, hai tay hắn không biết làm sao liền đặt ở bên sườn, không tức giận nữa.

Cúi thấp đầu nhìn nàng, hắn xụ mặt nói: "Đừng tùy tiện ôm ta."

"Người ta sợ hãi thôi, nghĩ lại còn rùng mình, tinh thần bất an, ôm ngươi một chút thì làm sao! Quỷ hẹp hòi!" Người trong ngực buồn rầu nói: "May mắn là có Ngự Phong đến cứu ta kịp lúc, bằng không ta thật sự đã chết ở trong biển lửa, bây giờ muốn ôm ngươi thì ta cũng không ôm được."

Giang Huyền Cẩn hé mắt: "Ngươi chết thì ta cũng sẽ không ôm ngươi."

Ngẩng đầu lên liếc hắn một cái, Hoài Ngọc oán trách đưa tay ngoắc ngoắc cằm hắn: "Mạnh miệng!"

"..."

Tức quá ngược lại mỉm cười, trong lúc nhất thời hắn quên mất phải nên tức giận, rũ mắt nhìn y phục của nàng bị cháy hủy đi phân nửa, nghĩ một chút, mím môi nói với Thừa Hư: "Đi lấy kiện áo choàng lại đây."

Cằm Thừa Hư rơi "Loảng xoảng" một tiếng trên mặt đất.

Ngẩn người mà đáp lời, hắn đi xuống lầu chính lấy áo choàng, bước đi như một linh hồn lang thang. Ngự Phong còn đang đứng phía dưới thấy hắn đi ra, vội vàng nói: "Ngươi ra đây làm gì? Không đi ngăn cản chút, sợ là chủ tử sẽ đem tứ tiểu thư kia tế sống đấy!"

Đỡ lại cái cằm của chính mình, Thừa Hư phiền muộn nhìn về phương xa: "Ngươi yên tâm đi, chủ tử có đem tế sống thì cũng sẽ không tế sống tứ tiểu thư đâu."

"Có ý gì?" Ngự Phong khó hiểu.

Thừa Hư vỗ vỗ vai hắn, thở dài một hơi, bưng cằm đi lấy áo choàng.

Lí Hoài Ngọc lẩm bẩm nằm trong ngực Giang Huyền Cẩn, mãi không chịu ngồi dậy.

"Sự việc trải qua chính là như vậy đó, ta muốn đốt chút hương an giấc, ai biết được mới ngủ được một chút thì xảy ra hỏa hoạn, ta còn có thể tự thiêu chính mình sao?"

Đưa tay vân vê sợi tóc đen buông xuống của hắn, nàng cuốn tròn lọn tóc quanh ngón tay của mình, trong mắt ngập nước.

Giang Huyền Cẩn tức giận nói: "Thật sự chết cháy ngươi mới tốt, ngươi có biết bây giờ ở bên ngoài đang loạn thành cái dạng gì không?"

"Sao?" Hoài Ngọc rất vô tội: "Loạn cái gì cơ?"

"Ngươi ở trong viện của ta, lại còn bị nhiều người nhìn thấy.. Ngươi nói loạn thành cái gì!"

Tròng mắt xoay chuyển một vòng, nàng "Ai nha" lên một tiếng, rất ảo não nói: "Bởi vậy nên.. Ta không thể gả cho Giang tiểu thiếu gia nữa rồi?"

Giang Huyền Cẩn "Xoát" một tiếng liền đứng dậy, suýt chút nữa quăng nàng xuống đất.

"Ai ai ai! Mau đỡ ta một chút, ta sắp ngã xuống rồi!" Gắt gao nắm lấy đai lưng của hắn, Lí Hoài Ngọc liên tục ai oán.

Tức giận mà kéo thân trước của nàng trở về trên giường, Giang Huyền Cẩn day day huyệt thái dương, thấp giọng nói: "Oan nghiệt."

Tại sao hắn lại trở nên vô lại như thế chứ?

"Bây giờ chân của ngươi còn đi đường được không?"

Hoài Ngọc vuốt cằm cười hì hì nói: "Cái này còn phân tình huống, nếu ngươi đuổi ta đi, vậy ta sẽ không đi đường được. Còn nếu ngươi muốn mang theo ta đi ra ngoài ngắm hoa, ta đây sẽ đi được."

Còn ngắm hoa cơ đấy, Giang Huyền Cẩn liếc nàng một cái: "Nếu ngươi không đi, nhất định sẽ bị phụ thân bắt lại cẩn thận tra hỏi một phen."

Vừa nghe lời này, Hoài Ngọc hưng phấn lên, cầm lấy cánh tay của hắn hỏi: "Phụ thân của ngươi biết trong phòng của ngươi có giấu ta, có phải là vô cùng tức giận hay không? Cảm thấy ta là một hồ ly tinh mê hoặc lòng người?"

Nói xong, xoa xoa vặn vẹo thắt lưng nhìn cái đuôi không tồn tại của mình: "Để ông ấy tới đây đi! Ta là hồ ly tinh ngàn năm, còn có thể sợ một phàm nhân sao?"

Giang Huyền Cẩn nhìn bộ dạng ngốc nghếch của nàng: "Không phải như ngươi nghĩ."

Sao? Không phải như vậy thì còn có thể là cái gì? Hoài Ngọc nghi hoặc, đang muốn hỏi lại thì Thừa Hư bước vào.

"Chủ tử, tứ tiểu thư." Ngoại trừ áo choàng, trên tay hắn còn bưng một cái khay, vô cùng bất đắc dĩ bưng tới trước mặt nàng.

"Đây là lão thái gia cho người đưa tới, nói" Cô nương "hoảng sợ, uống một chút trà an thần."

Cái gì? Hoài Ngọc kinh ngạc, nhìn chén trà lại nhìn Thừa Hư: "Có ý gì?"

Đưa tay đón lấy chén trà đưa lên ngửi ngửi, nàng nhíu mày: "Có độc?"

Giang Huyền Cẩn tức giận cầm lấy chén trà trong tay nàng đặt qua một bên, sau đó đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn nhìn.

Quả nhiên, không ít gia nô trong phủ loang quanh bốn phía Mặc cư, nhìn như tình cờ, lại đem cửa lớn chắn thành nút chết, ai ra vào cũng bị nhìn kĩ một phen.

"Lão thái gia nhà ngươi là tiếp đãi ta hay là không tiếp đãi ta?" Hoài Ngọc bẩm bẩm với Thừa Hư.

Thừa Hư thở dài, thấp giọng nói: "Biết người là một cô nương, bây giờ lão thái gia đang rất vui vẻ. Nhưng.. Nếu để ngài ấy biết thân phận của người, vậy thì chưa hẳn."

Bạch tứ tiểu thư và Giang Diễm là vị hôn thê trên danh nghĩa, hiện giờ nếu bị phát hiện ở trong viện của Quân Thượng, sẽ bị người ngoài đàm tiếu thành cái dạng gì?

Hoài Ngọc nghe vậy, vẻ mặt ngược lại không có một chút lo lắng gì, tròng mắt như nước trong veo chuyển động vòng quanh, thoạt nhìn hết sức không thành thật.

"Đừng nghĩ đến chủ ý méo mó gì." Giang Huyền Cẩn lạnh giọng mở miệng: "Cho dù bây giờ ngươi đứng ra ngoài cửa hô to ngươi là Bạch tứ tiểu thư thì cũng không qua được cửa của ta."

Chút tâm tư bị vạch trần, Hoài Ngọc chột dạ cười gượng hai tiếng: "Ta không nghĩ như vậy."

"Không có là tốt nhất." Đóng cửa sổ lại, Giang Huyền Cẩn quay đầu lại nhìn nàng: "Viện này tạm thời ngươi không ra ngoài được, thành thật nán lại đi."

Miệng mếu máo, Hoài Ngọc ôm chăn nhìn hắn: "Theo ta thấy, không bằng chúng ta bất chấp tất cả, thừa cơ hội lần này, ngươi cưới ta, chúng ta đều vui mừng."

Ai bất chấp cùng nàng chứ? Giang Huyền Cẩn đen mặt: "Ngươi nằm mơ!"

Luôn là cái từ này, có thể đổi thành một từ khác không được sao? Hoài Ngọc ghét bỏ liếc hắn một cái, đang muốn đùa giỡn thêm hai câu, đột nhiên dưới lầu truyền tới tiếng hô khẩn trương của Ngự Phong.

"Nhị công tử dừng bước!"

Giang Thâm mang theo vài người đứng ở dưới lầu, rất điềm đạm mỉm cười với Ngự Phong: "Ngươi đừng vội, ta cũng sẽ không xông vào, chỉ là muốn hỏi Tam đệ có ở bên trên hay không thôi."

Ngự Phong chắp tay: "Chủ tử đang ở trên lầu.. Đãi khách, chắc sẽ không rảnh để gặp nhị công tử. Nếu người có chuyện quan trọng thì không ngại để thuộc hạ truyền lời cho."

"..."