Kì Cẩm là y nữ vừa mới tới Giang phủ được một năm, da mặt mỏng lại nhát gan, trước giờ chưa từng tới Mặc cư, vốn có chút nơm nớp lo sợ. Vừa nghe thấy câu hỏi của Hoài Ngọc, sợ tới mức bàn tay đều run rẩy, sau đó rụt rè nói: "Không bị thương đến xương cốt, chỉ là bước đi sẽ hơi đau, phải đắp thuốc vài ngày mới được."
"Vậy sao? Vậy thì tốt quá." Hoài Ngọc vỗ tay híp mắt cười, sau đó lòng đầy cảm kích mà nói: "Y thuật của cô nương thật tốt!"
"Không.. Không có, tiểu thư quá khen." Kì Cẩm càng cúi thấp đầu.
"Nhưng mà con người của ta ngồi mãi không được, thích tùy tiện đi lại lung tung, thật muốn nằm trên giường nghỉ dưỡng vài ngày, thế nhưng không thể buồn chán mà hỏng người được." Hoài Ngọc chớp mắt hỏi: "Có cách nào để ta có thể xuống đất không?"
Nếu như là hỏi người khác, quá nửa sẽ thành thật khuyên nàng nán lại. Nhưng tiểu cô nương Kì Cẩm này tâm tính lương thiện, nhìn thấy bộ dáng của nàng đáng thương, suy nghĩ một chút liền nói: "Trước kia ta có chăm sóc không ít người bệnh bị thương ở chân, có làm ra một loại quải trượng*. Chỉ bị thương một chân thì có thể dùng tạm nó để đi đường."
(*) Quải trượng: Cái gậy, can, ba-toong.
"Hả?" Lí Hoài Ngọc thích thú: "Hình dáng của nó thế nào? Có thể cho ta xem một chút không?"
"Cô nương chờ chút." Nhanh chóng gói thuốc tốt nhất cho nàng, Kì Cẩm đứng dậy ra cửa tìm người, một lúc sau, Ngự Phong đã đưa một bộ quải trượng tới.
Hoài Ngọc vui mừng, lập tức bước xuống giường: "Ta thử xem!"
Ngự Phong có chút do dự: "Chủ tử để người nghỉ ngơi cho khỏe."
"Ai nha, ta chỉ thử chút thôi." Đón lấy quải trượng, Hoài Ngọc cao hứng liền chống một chân đứng lên, đi lại hai bước ở trong phòng đã thấy ghiền, ồn ào nói: "Đi xuống lầu thử xem."
Đây thực sự là một bộ dáng rất đáng yêu, làm cho người bên cạnh đều muốn vui vẻ theo nàng, vì thế Kì Cẩm không cản nàng, Ngự Phong cũng không ngăn cản, hai người đi cùng nàng xuống lầu, đi dạo quanh sân trong viện.
"Thật không hổ là nơi ở của Quân Thượng, hương thơm của hoa cũng khác so với nơi khác." Hít sâu một hơi, vẻ mặt Lí Hoài Ngọc đầy ý cười.
Thấy nàng vui vẻ, Kì Cẩm cũng cười nói: "Tiểu thư giải sầu càng tốt."
Ngự Phong đứng ở phía xa, chốc chốc nhìn về hướng các nàng một cái, cũng không giới hạn điều gì.
Vì thế, Hoài Ngọc rất tùy ý đi dạo một vòng quanh Mặc cư.
Ngoại trừ lầu chính, bên cạnh có hai lầu khách cư, sau một chút là một loạt sương phòng, phòng bếp phòng củi tất cả đều là dự bị, sương phòng của hạ nhân cũng ở trong đó. Phía sau còn có một Tẩy Nghiên Trì*, bên cạnh ao là hai ba gian nhà trúc, bốn năm khóm cây mai, rất thanh nhã.
*Tẩy Nghiên Trì: Một cái đài cao nhìn giống cái nghiên mực.
Nhưng lúc Hoài Ngọc muốn chống quải trượng đi tiếp về phía sau, Ngự Phong liền mở miệng: "Tiểu thư dừng bước."
"Làm sao vậy?" Dừng lại động tác, vẻ mặt Hoài Ngọc vô tội.
Ngự Phong chắp tay nói: "Mời tiểu thư trở về phòng nghỉ ngơi."
"Phía sau không thể đi sao?" Hoài Ngọc líu lưỡi, trên mặt có chút ghen tuông của nữ nhân: "Chẳng nhẽ là Quân Thượng trúc ốc tàng kiều*?"
(*) Giống như "Kim ốc tàng kiều", ở đây hiểu là nhà trúc cất mĩ nhân.
Ngự Phong thành thật lắc đầu, nói: "Không có, chỉ là người nên nghỉ ngơi rồi, đợi lát nữa chủ tử trở về không thấy người, sợ là sẽ trách tội."
Lời này nói ra, dường như Giang Huyền Cẩn rất nghiêm túc. Hoài Ngọc bĩu môi, cũng không ương ngạnh nữa, nghe theo mà trở về khách cư trên lầu gác.
Chỉ là khi lên lầu, Hoài Ngọc mỉm cười nói với Kì Cẩm: "Đột nhiên ta bị thương thế này, có người cùng đi với ta còn đang chờ, ta cũng không có cách nào báo cho hắn biết một tiếng. Nếu cô nương tiện đường, có thể thay ta đi báo tin được không?"
Việc nhỏ như vậy, Kì Cẩm gật đầu đồng ý.
Giang Huyền Cẩn đi tới Tiền đình.
Dập lửa ở Trung đình, quản gia run rẩy thỉnh tội với lão thái gia: "Là tiểu nhân phòng bị sơ suất."
Giang lão thái gia rất không vui, trầm giọng nói: "Trước mắt còn có rất nhiều khách mời ở đây, không phải là lúc truy cứu. Ngươi tiếp tục đi làm việc đi."
"Vâng."
Bạch Toàn Cơ đứng ở bên cạnh Giang Diễm, vò vò chiếc khăn nhỏ giọng nói: "Hôm nay không ít nữ quyến đến đây, vừa rồi xảy ra chuyện kinh hãi như vậy. Toàn Cơ nghĩ rằng, nên cho đưa đến chút trà an ủi đôi phần, cũng thể hiện sự quan tâm chu toàn của Giang gia."
Lời này nói ra không sai, thậm chí có thể nói là rất chu đáo. Nếu là nói cho người khác nghe, có lẽ còn có thể được tán dương một câu "Hiền thục", nhưng Giang Diễm nghe vậy lại nghiêng đầu liếc nàng một cái, nhíu mày.
"Chuyện của Giang gia, sẽ không phiền Bạch nhị tiểu thư nhọc lòng."
Người ngay cả bát tự một chút cũng không có, làm sao lại làm ra bộ dáng nữ chủ Giang gia chứ?
Bạch Toàn Cơ nghe vậy kinh ngạc, nhất thời trên mặt đỏ lên hổ thẹn, vò vò chiếc khăn ấp úng hai tiếng, thật sự rất lúng túng. Vốn muốn nhân cơ hội thể hiện vài phần, ai biết được Giang tiểu thiếu gia này như vậy mà không cảm kích, một chút mặt mũi cũng không để lại cho nàng!
Giang Huyền Cẩn ngồi ở bên cạnh nhìn qua, chén trà trong tay đặt xuống bàn đá: "Diễm Nhi."
"Tiểu thúc?" Giang Diễm quay đầu lại.
"Ngươi đi cùng quản gia, đến nhận lỗi với các trưởng bối đi."
Nghe miệng Giang Huyền Cẩn nói ra lời này, Giang Diễm liền thấy thoải mái hơn, cười chắp tay đáp: "Vâng."
Lại liếc sang Bạch Toàn Cơ một cái, Giang Huyền Cẩn nói: "Trong phủ có một chỗ đúng lúc hoa hải đường nở rộ, nhị tiểu thư có muốn đi xem không?"
"Được.." Biết rõ Tử Dương Quân cố ý giúp đỡ mình, Bạch Toàn Cơ cũng chỉ có thể nghe theo, ngoan ngoãn rời khỏi chỗ ngồi.
Giang lão thái gia liếc nhìn Giang Huyền Cẩn một cái: "Ngươi có chuyện muốn nói?"
Ra hiệu cho Thừa Hư đóng cửa lại, Giang Huyền Cẩn nói: "Hai nhà Giang Bạch hứa hôn đã lâu, hôm nay Bạch ngự sử nếu đã tới phủ, thừa cơ hội này không ngại đem định chuyện hôn sự chứ."
Là định hôn, không phải là bàn bạc hôn sự.
Bạch Đức Trọng ngồi bên cạnh có hơi ngoài ý muốn, nhìn Giang Huyền Cẩn, đưa tay vuốt chòm râu nói: "Đích thực là lão phu có ý muốn cùng bàn bạc với lão thái gia và các vị trong Giang gia việc này."
"Vậy đúng lúc rồi." Giang Huyền Cẩn nói: "Diễm Nhi đã có quan chức, Bạch tứ tiểu thư năm nay cũng đã đầy mười tám tuổi, không bằng chọn ra một ngày ngay trong năm nay, lo liệu hỉ sự này đi."
Vừa nói ra lời này, lão thái gia đặt mạnh chén trà lên bàn một cái, âm thanh lanh lảnh vang lên.
Tất cả mọi người đều dừng lại, Bạch Đức Trọng liếc nhìn lão thái gia một cái, cảm thấy cũng hiểu được thái độ của lão, vì thế chắp tay nói với Giang Huyền Cẩn: "Xin Quân Thượng nghe lão phu nói một lời."
"Mời đại nhân nói."
Rũ mắt xuống suy nghĩ một chút, Bạch Đức Trọng nói: "Được quý phủ không vứt bỏ, còn nguyện ý cưới tứ nữ Châu Cơ. Giang gia thấu tình đạt lý đến nước này, lão phu thật sự không thể nào để nữ nhi ngốc kia gả cho tiểu thiếu gia được. Châu Cơ ngu dại đã ba năm, gần đây tuy có chuyển biến tốt đẹp, nhưng tất cả lễ nghi quy tắc đều không nhớ rõ. Tiểu thiếu gia nhân trung long phượng, sao có thể để nàng liên lụy? Cho nên hôn sự này, xin các vị cân nhắc lại một lần nữa."
Giang lão thái gia dãn lông mày, nắm lấy quải trượng đầu rồng nói: "Hai nhà Giang Bạch đã kết giao nhiều đời, nếu Bạch ngự sử không muốn gả tứ tiểu thư, cũng nên suy tính đến người khác chứ."
"Phải." Bạch Đức Trọng nói: "Hôm nay mang nhị nữ Tuyền Cơ đến, muốn ra mắt với lão thái gia.. Tuyền Cơ từ nhỏ đã tri thư đạt lễ, cũng đang ở độ tuổi thích hợp để cưới xin. Chuyện của Châu Cơ không thành, nàng thật ra là một đứa trẻ ngoan."
Đúng như ông nghĩ! Trong lòng Giang lão thái gia vui vẻ, ông cũng không muốn cháu trai bảo bối của mình cưới về một kẻ ngốc, nếu có thể đổi thành Bạch nhị tiểu thư, vậy đúng thật là xứng đôi.
Đang muốn mở miệng, Giang Huyền Cẩn bên cạnh đã khẽ vân vê chuỗi phật châu giành trước một bước, nói: "Hôn sự của Diễm Nhi và tứ tiểu thư, là do con dâu trưởng Giang Tề Thị của Giang gia khi còn sống định ra."