Xuyên Thành Phu Nhân Hào Môn

Chương 25-1

Chương 25 (a)

Editor: HakuYen

Beta: Tân Sinh

Viên Trạch Khải theo bản năng buông ra đôi tay đang giam cầm Bạch Thiến Thiến, bản thân Bạch Thiến Thiến nhìn thấy Liêu Định Hiên xuất hiện ở chỗ này cũng ngây người, ngoài giật mình còn có một loại xấu hổ không thể lý giải, bị anh nhìn thấy trong tình trạng này quả thật vô cùng mất mặt.

Viên Trạch Khải cười tủm tỉm nhìn anh, "Liêu chủ tịch sao lại ở chỗ này?"

"Cậu tới đây một chút, tôi có chuyện muốn nói với cậu." Giọng nói của anh mang theo ngữ khí không cho người khác từ chối, nói xong bèn xoay đi, giống như không chút để ý ném thêm một câu: "Nếu cậu không muốn lô hàng xuất khẩu sang Mỹ của mình gặp vấn đề."

Viên Trạch Khải ghét nhất chính là có người ở trước mặt anh ta tự cho là đúng, tên Liêu Định Hiên này đúng là đặc biệt làm người ta ghê tởm. Lúc đầu anh ta còn khinh thường không thèm để ý, dựa vào cái gì Liêu Định Hiên bảo anh ta đi theo thì anh ta phải đi, nhưng đến khi nghe được nửa câu sau, tươi cười trên gương mặt anh ta đột nhiên đông cứng lại, trong ánh mắt xẹt qua một tia sắc bén.

Anh ta hơi cúi đầu trầm mặc trong giây lát, rồiquay đầu nói với Bạch Thiến Thiến: "Ở chỗ này chờ tôi" nói xong bèn theo Liêu Đình Hiên rời đi.

Liêu Định Hiên trước kia cũng thường xuyên lui tới nơi này, đối với bố cục của Đá Màu rất quen thuộc, anh biết có phòng họp kế bên nên đẩy cửa bước vào, Viên Trạch Khải tự nhiên cũng đi theo.

Liêu Định Hiên vừa lúc đi vào thì đem tây trang cởi ra, lại kéo cà vạt xuống, sau đó cũng tháo luôn đồng hồ. Viên Trạch Khải nhìn một một tràng động tác của anh, trào phúng cười cười, "Anh đang làm gì vậy? Muốn thượng tôi à?"

Anh quay đầu nhìn thoáng qua anh ta, một bên thong thả ung dung đem cổ tay áo xoắn lên trên, một bên thờ ơ nói: "Nếu để cho Viên lão gia biết đứa con trai không chịu làm việc đàng hoàng, chơi bời lêu lổng, phá gia chi tử của ông trên thực tế lại là một tên trùm hắc đạo chuyên buôn bán ma túy, cậu nói xem ông ta sẽ phản ứng như thế nào nhỉ?"

Ánh mắt Viên Trạch Khải híp lại, trên mặt mỉm cười, "Tôi không biết anh nói lời này là có ý gì."

Liêu Định Hiên vừa mở nút thắt trên cổ áo vừa hướng hắn đi tới, "Cậu và bọn người bên Hoa Kì đang buôn bán cái gì tôi đều biết rõ."

Viên Trạch Khải hai tay đút vào túi quần vẻ mặt không cho là đúng, "Rốt cuộc anh muốn gì?"

Liên Định Hiên đột nhiên bước nhanh tới, nâng hai cánh tay qua khỏi cổ áo, thúc đầu gối vào bụng anh ta, Viên Trạch Khải rên lên một tiếng, Liêu Định Hiên lại tiếp tục đá anh ta ngã trên đất, dưới ánh mắt kinh ngạc của Viên Trạch Khải từ tốn phun ra ba chữ, "Đánh cậu."

Anh ta từ trên mặt đất đứng lên, lại cười, "Anh dựa vào cái gì?"

Liêu Định Hiên khởi động cổ tay, ngữ khí bình tĩnh không có nửa phần gợn sóng, "Cậu khiến tôi phải đội mũ xanh trên đầu, như vậy có đáng đánh không?"

"Mũ xanh?" Viên Trạch Khải giống như nghe được truyện cười, "Anh có từng xem Bạch Thiến Thiến là vợ mình à? Anh được quyền tìm đàn bà ở bên ngoài, thì vì sao cô ấy lại không thể có người đàn ông khác?"

"Chuyện này không liên quan đến cậu."

Dứt lời, anh bỗng nhiên duỗi tay, nhắm thẳng đến yết hầu của anh ta. Rút kinh nghiệm lần trước, Viên Trạch Khải đã sớm có phòng bị, anh ta nghiêng người tránh thoát, bắt lấy cánh tay Liêu Định Hiên định vặn ra sau, ai ngờ anh đã đi trước một bước đem cánh tay né ra, theo bản năng lui về phía sau một bước.

Khóe miệng Liêu Định Hiên hơi cong, cười như không cười, "Không hổ là người lăn lộn trong hắc đạo, xác thực có tài, hôm nay thật sự rất muốn nhìn xem, Viên Trạch Khải cậu đến tột cùng là che giấu bản lĩnh sâu đến cỡ nào."

"Liêu Định Hiên, một vừa hai phải thôi nhé, làm người đừng có ích kỷ như vậy!"

"Nếu tôi muốn ích kỷ như vậy đấy thì sao nào?"

Viên Trạch Khải lạnh lùng cười, đột nhiên vén tay áo lên, rút ra một cây dao găm, tia hàn quang lạnh lẽo do thanh dao găm vẽ ra đảo qua mặt hắn, bộ dáng cợt nhã không đứng đắn luôn hiện hữu trước kia đã bốc hơi không còn một móng, thay vào đó là một khuôn mặt lạnh lùng chưa từng có.

"Chắc anh không biết, kỳ thật tôi cũng muốn đánh anh từ lâu rồi."

Anh ta đổi tay cầm dao, di chuyển tới trước vài bước, nhắm thẳng vào mạch máu của Liêu Định Hiên, động tác của anh ta mây trôi nước chảy liền mạch lưu loát, chỉ thấy một trận hàn quang đảo qua, thanh dao găm lạnh băng đã gần ngay trước mắt.

Liêu Định Hiên ngửa cổ ra sau, tránh thoát được một đòn trí mạng, đồng thời dùng một tay chế trụ cổ tay anh ta. Viên Trạch Khải đương nhiên không cam lòng yếu thế, dùng cái tay còn lại hướng vào mặt anh hạ một cú đấm, Liêu Định Hiên cúi người tránh, thuận thế lấy khuỷu tay làm vũ khí nện vào phía sau lưng anh ta.

Viên Trạch Khải né không kịp, bị trúng một đòn, lảo đảo vài bước khó khăn lắm mới ổn định thân thể. Liêu Định Hiên không để anh ta kịp lấy lại nhịp thở, đã quẹt chân tung một cú đá vào lưng anh ta.

Cú đá này Liêu Định Hiên dùng lực rất mạnh, may mà có cài bàn trong phòng họp ngăn cản Viên Trạch Khải mới không đến nỗi ngã trên mặt đất. Ngay sau đó, Liêu Định Hiên lại tiếp tục lợi dụng thế thượng phong, giáng thêm một cú đấm chí mạng, Viên Trạch Khải vội vàng lắc mình tránh né, trở tay đem chủy thủ hướng vào người anh đâm tới.

Liêu Định Hiên vừa ra một quyền, trong nhất thời không kịp thu tay, trên cổ tay liền bị anh ta cắt một đường, ngay lập tức máu tươi phúng ra, nhưng anh giống như không hề để ý, Viên Trạch Khải trốn một bước, anh liền ép sát một bước, cứ như vậy sau sáu bảy hiệp, thể lực của anh ta đã có điểm không chống đỡ nổi.

Liêu Định Hiên vốn là quân nhân, cho dù là sự nhẫn nại hay thể lực đều cao hơn người bình thường, thêm nữa sinh hoạt hằng ngày của anh cũng đã tự hạn chế bản thân đến mức gần như khắc nghiệt, bất luận là chuyện gì, chỉ cần chưa đạt được thành tích, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ biết mệt mỏi.

Giống như hiện tại, một khi vẫn chưa hạ gục được Viên Trạch Khải, anh sẽ không bao giờ buông tay.

Hai người đã ẩu đả trong chốc lát nhưng anh vẫn kiên trì như cũ, sắc mặt bình tĩnh, không hề vì bắt không được Viên Trạch Khải mà tỏ ra nôn nóng, cũng không vì thời gian kéo dài mà nhụt chí, khuôn mặt lạnh kia đã gần như đạt đến cảnh giới quỷ dị.

Không thể không thừa nhận, Liêu Định Hiên đúng là một đối thủ phi thường cường đại, anh mạnh không chỉ ở sức lực mà còn là ở kỹ thuật, đồng thời đối với loại kiên nhẫn này của anh tuyệt đối có thể tự tin nắm chắc phần thắng.

Một người như vậy, căn bản không nhìn ra được cảm xúc, cũng không biết anh ta đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì. Chính bởi vì nhìn không thấu như thế mới càng đáng sợ, không biết được nhược điểm của anh ta nên chẳng thể nào tìm được phương thức giành chiến thắng.

Sự bình tĩnh đến biếи ŧɦái của anh làm Viên Trạch Khải dâng lên vài phần nóng nảy, anh ta muốn nhanh chóng kết thúc cuộc vật lộn này, bởi vì khuôn mặt lạnh nhạt cùng sự kiên nhẫn của Liêu Định Hiên mang đến cho anh ta một sự khủng hoảng kỳ lạ, khiếnanh tangay lập tức muốn biết, đến tột cùng ai mới là người chiến thắng.

Anh ta nắm chặt dao găm không màng tất cả hướng Liêu Định Hiên đâm tới, nhưng bị anh nghiêng người tránh thoát, bắt lấy cổ tay anh ta, giống y như những lần trước. Viên Trạch Khải vội vàng vặn vẹo cánh tay muốn thoát, nhưng ngoài dự liệu của anh ta, tay của Liêu Định Hiên lúc này lại giống như gông cùm, anh ta căn bản không vùng vẫy ra được.

Anh ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy khóe miệng Liêu Định Hiên lộ ra một mạt ý cười.

Cái loại ngoài mặt cười mà trong không cười này thật làm người ta sởn tóc gáy.

Trong lúc anh ta đang kinh ngạc, anh đột nhiên ngáng chân anh ta một cái, mất đi trọng tâm, muốn chạy thoát cũng không kịp, đồng thời lúc này Liêu Định Hiên lại lôi tay anh ta đập vào tường, trên tay chịu đau nên lực nắm dao găm theo bản năng thả lỏng, anh ngay lập tức đoạt lấy con dao trong tay anh ta.

Không đợi anh ta kịp phản ứng đã trở tay cầm dao, lưỡi dao nhắm thẳng vào yết hầu.