Xuyên Thành Phu Nhân Hào Môn

Chương 25-2

Chương 25 (b)

Editor: HakuYen

Beta: Tân Sinh

Sức lực không lớn, lưỡi dao ở yết hầu của anh ta cắt ra một đường, Viên Trạch Khải căng cứng cơ thể không nhúc nhích, ánh mắt mang theo vài phần hài hước nhìn Liêu Định Hiên, "Muốn gϊếŧ tôi luôn à?"

Anh hững hờ nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lẽo không hề có độ ấm, "Nếu về sau còn dám tới gần cô ấy, sức lực trên tay tôi sẽ không còn ngừng lại đúng lúc như vậy nữa đâu, rõ chưa?"

Ngữ khí nói năng rất có khí phách nhưng lại không nghe ra cảm xúc gì, Viên Trạch Khải câu môi cười, không trả lời. Liêu Định Hiên nặng nề buông tha cho anh ta, từ trong túi quần rút ra một chiếc khăn thong thả lau vết máu trên cổ tay, lau xong liền tùy tiện ném vào thùng rác, đem ống tay áo buông xuống, lấy áo khoát để trên bàn mặc vào, ung dung thắt lại cà vạt, rồi gài nút áo. Rất nhanh đã trở về bộ dáng sạch sẽ ngăn nắp như lúc đầu, không hề nhìn ra nửa điểm bất thường, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Anh mở cửa phòng họp, trước khi rời đi vẫn không quên ném lại cho anh ta một câu cảnh cáo, "Nếu muốn việc làm ăn thuận lợi, thì tốt nhất nên nhớ rõ những lời tôi nói hôm nay."

Sau đó mới đóng cửa đi ra ngoài, lưu lại Viên Trạch Khải gắt gao nắm chặt dao găm trong tay, nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng chặt kia cười lạnh.

Bạch Thiến Thiến vẫn đứng chờ ở đó như cũ, cô không biết Liêu Định Hiên tìm Viên Trạch Khải để làm gì, nhưng anh bình tĩnh như vậy, hẳn là không giống như tự đi tìm phiền toái.

Cô đứng đợi khoảng nửa giờ cũng không thấy ai quay lại, đang nghĩ có phải Liêu Định Hiên đã cho cô leo cây rồi hay không thì thấy thân ảnh cao lớn kia của anh từ phòng họp chậm rãi đi tới, đến trước cửa thang máy mới dừng lại, hướng cô vẫy vẫy tay.

Bạch Thiến Thiến đi qua, anh không thèm liếc cô một cái, lạnh lùng ném một câu, "Trước đi ăn cơm."

Tuy rằng thoạt nhìn anh không có vẻ gì là tức giận, nhưng cả người anh lại tản ra một loại hơi thở "Không phận sự cấm lại gần", cho nên cô cũng không nói nhiều, ngoan ngoãn đi theo phía sau anh vào thang máy.

Xe đậu dưới lầu, hai người lên xe, anh tự tại ngồi ở một bên nhắm mắt dưỡng thần, sau khi Bạch Thiến Thiến ngồi xuống liền có điểm thấp thỏm, do dự một lúc mới mở miệng hỏi, "Anh tìm Viên Trạch Khải có chuyện gì vậy?"

"Không có gì."

"..."

"Bạch Thiến Thiến." Anh đột nhiên kêu cô.

"Sao?" Cô quay đầu nhìn anh, lại thấy anh vẫn ngay ngắn ngồi đó như cũ, gắt gao nhắm mắt, "Anh gọi tôi có việc gì?"

"Cái nón xanh này, cô còn định cho tôi đội bao lâu?"

"..."

Bạch Thiến Thiến suy nghĩ một lát mới phản ứng lại, "Cái đó.. Lần trước tôi đã đề cập chuyện chia tay với Viên Trạch Khải rồi, hôm nay là anh ta tự tiện tới tìm."

Anh mở to mắt nhìn cô, "Phải không?" Nghe không không ra là tin hay không tin.

Bạch Thiến Thiến gật gật đầu.

Anh chỉ ừ một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.

Bạch Thiến Thiến nghi hoặc nhìn anh một cái, "Sao đột nhiên lại hỏi đến chuyện này, thời điểm lúc trước tôi và Viên Trạch Khải ở bên nhau không phải là anh không quan tâm sao?"

Liêu Định Hiên vẻ mặt đương nhiên nói: "Trước kia không quan tâm không có nghĩa là hiện tại cũng không quan tâm."

"Vì sao?"

"Không vì sao cả."

"..."

Bạch Thiến Thiến thật chỉ muốn trợn mắt xem thường hắn, cô âm thầm bĩu môi không thèm đáp lại.

Hai người vào nhà hàng gần Đá Màu ăn cơm xong lại lập tức trở về công việc, trong lúc đó, Bạch Thiến Thiến có hỏi qua Liêu Định Hiên vì sao đột nhiên mời nàng ăn cơm, hắn chỉ đơn giản trả lời một câu lời ít ý nhiều.

"Vì tôi nhiều tiền."

"..."

Cho nên trong 258 vạn người dân Trung Hoa, cô vẫn cảm thấy Liêu Định Hiên là loại khó lý giải nhất.

Liên tục vất vả trong vài ngày, bản thảo hoàn chỉnh của "Hoa bay như tuyết" cuối cùng cũng hoàn thành, còn lại việc thu âm và phát hành đều không phải việc của cô, vì vậy rốt cuộc cô đã có thời gian nghỉ ngơi.

Buổi sáng hôm nay, Bạch Thiến rời giường liền kinh ngạc phát hiện trên mặt bỗng nhiên nổi mấy hột mụn, trên đời này chẳng có cô gái nào không yêu cái đẹp, cho nên việc nổi mụn trên mặt đối với một cô gái trẻ như cô mà nói chính là đòn trí mạng.

Khi Bạch Thiến Thiến đứng ở trước gương soi nhìn thấy mấy cái mụn trên trán đáng ghét kia, cô phát điên đến mức muốn gϊếŧ người, vốn dĩ dung mạo đã không phải đặc biệt xinh đẹp rồi vậy mà lại còn bị nổi mụn, thật hết chỗ nói.

Bạch Thiến Thiến thay quần áo chuẩn bị đi bệnh viện, vấn đề trên mặt dù nhỏ đến đâu cũng thành vấn đề lớn, cần thiết phải nghiêm túc chữa trị.

Vừa định ra cửa đã nhận được điện thoại của Bạch Như Phong, hôm nay Bạch Như Phong đi trấn Tân Tuyền để bàn chuyện làm ăn, vừa hay nghe nói cô được nghỉ phép, cho nên mới hỏi cô có muốn đi cùng hay không.

"Bên kia có biệt thự nghỉ dưỡng rất nổi tiếng, em có thể thuận tiện đi đến đó để tìm cảm hứng."

Có nơi để đi chơi so với ở nhà đương nhiên tốt hơn nhiều, Bạch Thiến Thiến không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng.

"Có điều em phải ghé qua bệnh viện một lát."

"Làm sao vậy?" Giọng nói Bạch Như Phong hiện ra vài phần quan tâm.

"Cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là trên mặt nổi vài viên mụn nên định đi khám thử xem thế nào."

"Vậy à.." Bạch Như Phong suy nghĩ một lát, "Để chị đi với em."

"Không cần."

"Không sao, tài liệu cho cuộc họp đã có trợ lý chuẩn bị rồi."

".. Vậy cũng được."

Không lâu sau, Bạch Như Phong đã đến, đón cô xong liền trực tiếp đi bệnh viện lớn nhất ở thành phố.

Bạch Thiến Thiến được một vị nữ bác sĩ khám cho, nhìn qua có chút lớn tuổi. Trước đó Bạch Thiến Thiến đã đi kiểm tra rồi xét nghiệm các thứ, sau khi đọc kết quả, bác sĩ vừa kê đơn thuốc vừa hỏi: "Bạch tiểu thư đã kết hôn chưa?"

Bạch Thiến Thiến theo bản năng nhíu mày, không rõ vì sao đột nhiên bà lại hỏi chuyện này, "Đã kết hôn."

Ánh mắt bác sĩ thông qua cặp kính viễn thị quan sát khuôn mặt cô, "Chồng thường xuyên vắng nhà à?"

"..."

Bạch Thiến Thiến có chút ngượng ngùng, "Đúng vậy, anh ấy thường xuyên không về nhà."

Bác sĩ liền cười tủm tỉm nói: "Khi trở về nên cùng chồng thương lượng một chút, bảo anh ta nên dành thời gian cho cô nhiều hơn, cô đây là bị rối loạn nội tiết tố, sinh hoạt vợ chồng nhiều một chút sẽ trợ giúp cải thiện đáng kể việc này."

Bạch Như Phong còn đứng kế bên, Bạch Thiến Thiến theo bản năng quay qua, lại thấy chị gái mang vẻ mặt ý vị thâm trường nhìn mình, Bạch Thiến Thiến hít sau một hơi, khô cằn cười cười, ".. Vâng."

Từ văn phòng bác sĩ đi ra, Bạch Thiến Thiến thấy Bạch Như Phong vẫn còn dùng cái loại ánh mắt thực vi diệu nhìn chằm chằm mình, cô cười gượng hai tiếng mới hướng chị gái giải thích: "Chị đừng nghe bác sĩ ấy nói hưu nói vượn, trên mặt em nổi mụn cùng với loại chuyện kia không hề có liên quan gì đâu."

"Thế à."

"..."

Một đường đi xuống đại sảnh của bệnh viện hai người cũng không nói thêm gì, đến khi vào xe ngồi Bạch Như Phong mới đột ngột hỏi: "Em đã bao lâu rồi không có X?"

"..."

Bạch Thiến Thiến cảm thấy đỉnh đầu bay qua một đám quạ đen. Cô xoa xoa trán, vẻ mặt trịnh trọng giải thích với chị gái, "Cái mụn trên mặt em thật sự không hề liên quan đến chuyện này." Chẳng lẽ cô phải nói với chị gái cho đến bây giờ cô vẫn còn là xử nữ hay sao?

"Ồ"

"..."