Xuyên Thành Phu Nhân Hào Môn

Chương 24-2

Editor: HakuYen

Beta: Tân Sinh

"..."

Ánh mắt Liêu Định Hiên thật bình tĩnh, nhìn không ra có cảm xúc gì, không kinh ngạc cũng không nghi hoặc, giống như hết thảy mọi chuyện đều chẳng liên quan đến anh.

"Cô ấy nói với tôi, hai người mấy tháng nữa sẽ ly hôn, sau khi ly hôn tôi không ngại tiếp nhận cô ấy." Ôn Hạo thử thăm dò anh, "Nếu cậu không có tình cảm gì, như vậy hẳn là sẽ không ngại chứ?"

Khuôn mặt anh vẫn thản nhiên như cũ, không hề có một tia gợn sóng. Một lúc sau đột nhiên nhếch môi cười, ánh mắt mị mị, trong đó dường như có thêm vài phần sắc bén, "Lần này, cậu có thể kiên trì được mấy tháng?"

Ôn Hạo xoa xoa ngực vì bị nói trúng tim đen, cũng không thèm để ý đến chuyện vừa mới bị anh trào phúng, "Tôi thừa nhận, trước kia tôi quả thật rất đa tình, nhưng ai cũng từng có những năm tháng thiếu thời vô tri mà đúng không? Sau này chậm rãi hiểu chuyện tôi mới biết được bản thân thật sự muốn cái gì, cho nên mấy năm nay tôi mới thà thiếu chứ không ẩu, cố gắng tu tâm dưỡng tính, chờ đợi cô gái khiến mình rung động xuất hiện." Sắc mặt anh ta đột nhiên trở nên nghiêm túc, kiên định, từng câu từng chữ đều hướng anh nói rất rõ ràng: "Lần này tôi là thật lòng."

Liêu Định Hiên xoay người đi ra bên ngoài, thờ ơ ném lại một câu: "Đây là chuyện của cậu và cô ta, các người muốn sao thì tùy."

"Nói như vậy là cậu không ngại đúng không?" Ôn Hạo ở phía sau hỏi thêm một câu.

Anh lại không trả lời.

Sau khi trở về, Liêu Định Hiên trực tiếp đi thẳng đến công ty, việc cần giải quyết rất nhiều, anh lúc nào cũng bận rộn, không phân biệt ngày đêm. Anh vẫn như thường lệ đem toàn bộ tâm trí đều tập trung vào công việc, mệt mỏi thì đến phòng nghỉ ở phía sau văn phòng chợp mắt một lát, nghỉ ngơi tốt rồi lại tiếp tục.

Anh làm việc không chút cẩu thả, nghiêm túc lại kỹ lưỡng, mặc kệ là ở phòng họp hay trong văn phòng, hắn đều thể hiện uy nghiêm không thể xâm phạm, Liêu Định Hiên nghiêm khắc với bản thân đến gần như hà khắc, tựa hồ cho dù bất luận chuyện gì cũng không thể khiến anh thay đổi.

Mấy ngày nay Bạch Thiến Thiến cũng rất bận rộn, đến nỗi Liêu Định Hiên có trở về hay không căn bản cô không hề phát hiện, nhưng giờ nghỉ trưa hôm nay cô bất ngờ nhận được điện thoại của Liêu Định Hiên.

Đúng vậy, thật sự là Liêu Định Hiên gọi đến, đương nhiên Bạch Thiến Thiến nhìn đến số điện thoại hiển thị trên màn hình không nhịn được liền hoảng sợ.

"Alo, Liêu tiên sinh?" Bạch Thiến Thiến không dám chắc thử gọi một tiếng.

"Tôi có công việc ở gần đây, đúng lúc kế bên công ty cô, giữa trưa cùng nhau ăn một bữa cơm đi."

"..."

Bạch Thiến Thiến trong lúc nhất thời không có phản ứng.

"Không muốn?"

"Không.. Không có." Bạch Thiến Thiến ngơ ngác đáp, "Hiện tại anh đang ở đâu?"

"Dưới lầu."

"Ừm."

Sau khi Bạch Thiến Thiến tắt điện thoại bỗng cảm thấy có điểm kỳ quái, Liêu Định Hiên vì sao lại muốn ăn cơm cùng cô, hai người hiện tại không có ở Liêu gia, căn bản anh không cần thiết phải diễn kịch mà?

Đang lúc nghi hoặc, một đồng nghiệp vội vã chạy tới chỗ Bạch Thiến Thiến nói: "Nhạc sĩ Bạch, bên kia có người tìm cô."

Bạch Thiến Thiến khôi phục tinh thần, nhìn theo hướng tay cô ta chỉ, đồng nghiệp kia còn bổ sung thêm, "Là chỗ cuối hành lang, gần tới thang lầu."

Bạch Thiến Thiến nói lời cảm tạ rồi đi qua, là ai tới tìm cô thế nhỉ? Chẳng lẽ Liêu Định Hiên đã trực tiếp đi lên lầu?

Đa số mọi người đều sử dụng thang máy để lên xuống, vì vậy khu vực này ít ai lui tới, cũng nhờ thế nên rất yên tĩnh. Bạch Thiến Thiến vừa mới rẽ vào chỗ ngoặc đã nhìn thấy có người đang đứng dựa lưng ở vách tường phía đối diện.

Anh mặc một chiếc áo phong dệt kim màu trắng, kết hợp cùng quần jean xanh nước biển, phía dưới mang đôi giày thể thao cùng tông trắng, tóc nhuộm màu nâu nhạt, mái trước để dày che trước trán, là kiểu thịnh hành của các ngôi sao Hàn Quốc thường thấy trên tivi.

Giờ phút này anh lười biếng dựa vào vách tường, một tay đút vào túi, tay kia đang nghịch chiếc bật lửa kiểu cổ điển. Bật lựa ở đầu ngón tay anh tung bay, ngọn lửa lúc sáng lúc tối khiến người xem hoa cả mắt đồng thời có phần kinh hãi.

Nghe được tiếng bước chân, động tác nghịch bật lửa dừng lại, rồi lạch cạch một tiếng, nắp bật lửa liền đóng, ngọn lửa xanh nhạt trong nháy mắt vụt tắt. Động tác hắn lưu loát chuyển bật lửa trong lòng bàn tay, cho vào túi quần, rồi mới ngẩng đầu nhìn cô.

Bạch Thiến Thiến vừa thấy gương mặt anh thì không khỏi hoảng sợ, đột nhiên ăn mặc đứng đắn như vậy, trong lúc nhất thời cô không dám tin người đang đứng trước mặt chính là Viên Trạch Khải.

"Tại sao lại là anh?" Bạch Thiến Thiến bật thốt lên một câu.

Hắn nhìn cô cười cười, đôi tay đút vào túi quần đi về phía cô, "Sao vậy? Đã nhiều ngày không gặp như thế, không thấy nhớ tôi à?"

Bạch Thiến Thiến giật giật khóe miệng, theo bản năng lui về phía sau một bước, "Lần trước chẳng phải tôi đã nói rõ ràng lắm rồi sao?"

Hắn nhướng mày, đuôi mắt lộ ra một tia giễu cợt, "Lần trước? Lần trước chúng ta đã nói cái gì nhỉ?"

"Tôi nói tôi và anh không thể ở bên nhau nữa."

"Nhưng mà tôi đâu có đáp ứng."

"..."

Bạch Thiến Thiến thực lo lắng anh ta sẽ dây dưa không dứt, liền hướng anh ta ném xuống một câu "Tôi có việc phải đi trước" vừa định xoay người, kẻ phía sau bỗng nhiên duỗi tay chế trụ cổ tay cô, lôi đi. Bạch Thiến Thiến theo bản năng kinh hô một tiếng, ngay sau đó liền bị anh ta chặt chẽ giam cầm trên vách tường.

Anh ta thuận thế đem hai tay cô giơ lêи đỉиɦ đầu, Bạch Thiến Thiến vẻ mặt hoảng sợ đối diện với khuôn mặt thanh tú gần trong gang tấc của anh ta, tức giận quát: "Viên Trạch Khải anh buông tôi ra, hiện tại đang ở công ty đấy!"

"Sợ cái gì?" Anh ta tủm tỉm cười, một tay khống chế đôi tay cô, một tay giúp cô vén những sợi tóc rối trên khuôn mặt ra đằng sau. Bạch Thiến Thiến theo bản năng né tránh, nhưng anh ta cũng không tức giận, rất kiên nhẫn dùng đầu ngón tay sửa lại tóc cho cô, lòng bàn tay lại cố ý giả vờ vô tình chạm vào gương mặt.

"Mấy ngày nay tôi ở nước ngoài, không thể chăm sóc cho em, nghe nói em bị người ta bắt nạt à? Nói cho tôi biết đi, tôi sẽ giúp em xử lý cô ta."

Giọng nói anh ta ép tới rất thấp, mang theo một loại lưu luyến mà dịu dàng.

Bạch Thiến Thiến cảm thấy lông tơ cả người đều dựng thẳng, cắn răng nói: "Viên Trạch Khải anh buông tay trước đi, có chuyện gì từ từ nói!"

"Được, chúng ta từ từ nói."

Ngữ khí không chút đứng đắn, thực hiển nhiên anh ta chính là cố ý trêu đùa cô, Bạch Thiến Thiến rất tức giận, nhịn không được hướng hắn quát: "Viên Trạch Khải anh đến tột cùng là muốn cái gì?"

Cô cảm thấy mình thật đủ xui xẻo, nguyên thân tự nhiên lại đi trêu chọc đến cái tên phiền phức như vậy, để rồi hiện tại cô phải là người giải quyết, cố tình cái tên này lại còn là một kẻ đặc biệt phiền. Mắng không đi, đuổi không chạy, da mặt dày hơn cả tường thành, đã vậy còn chẳng biết xấu hổ hay liêm sỉ là gì, anh ta căn bản chính là không biết xấu hổ.

Viên Trạch Khải đột nhiên thấp giọng cười, ánh mắt nhìn chằm chằm đôi môi cô, vẻ mặt đương nhiên nói: "Tôi muốn hôn cái miệng nhỏ của em."

Nơi này tuy rằng thường ngày không có người tới, nhưng lỡ như xui xẻo bị người khác bắt gặp, một cô gái bị một tên đàn ông ấn trên tường, loại hình ảnh này nhìn thế nào cũng thật dơ bẩn.

Bạch Thiến Thiến chỉ cảm thấy l*иg ngực bị lửa giận hừng hực thiêu đốt, nhịn không được thô bạo nói tục: "Viên Trạch Khải anh mẹ nó cút ngay cho tôi!"

Viên Trạch Khải đương nhiên không để sự phẫn nộ của cô ở trong mắt, cợt nhả trêu chọc: "Ồ, tính tình thật quật cường, bổn thiếu gia rất thích." Nói xong liền thò miệng qua muốn hôn vào môi cô.

Bạch Thiến Thiến quả thật ý muốn cùng anh ta đồng quy vu tận đều có, thầm nghĩ nếu anh ta dám tiến tới cô nhất định sẽ cắn chết anh ta..

"Viên Trạch Khải."

Ngay tại lúc đôi môi Viên Trạch Khải càng ngày càng gần, Bạch Thiến Thiến gấp đến độ muốn khóc, đột nhiên có một giọng nói lạnh như băng từ phía sau vang lên.

Sự tình đột ngột như vậy khiến Viên Trạch Khải không thể làm ngơ, hoàn toàn có thể ngăn chặn động tácchuẩn bị cưỡng hôn cô của anh ta.

Hắn quay đầu lại nhìn người đằng sau, liền cách đó không xa, một thân hình nghiêm cẩn trong bộ tây trang màu đen, đĩnh đạt như cây tùng đứng ở nơi đó.

Sắc mặt anh ta vô cùng bình tĩnh, ánh mắt thâm trầm, anh ta nhìn không giống như đang tức giận, thế nhưng đôi con ngươi nặng nề kia nhìn người khác nhất thời mang tới cho họ một loại sợ hãi không nói nên lời.