Tôi Lấy Cậu Gả Không? [Yuzhou]

Chương 21

Chương 21: Tôi lấy cậu gã không ?
Châu châu đang định vào cty của ba mình để làm việc . Cậu với Hoàng gia không còn quan hệ gì rồi nên quyết định về Hứa Thị của mình .

Cảnh du rất nhanh chạy đến nắm lại tay cậu

" Anh..... "

Cậu thật sự hơi loạn khi gặp anh

" Cho anh 10 phút thôi "

Tại quán cafe

" Châu châu không lẽ em muốn chúng ta kết thúc như vậy sao ?"

Anh rất trong chờ cậu nói không

" Chứ sao ? Đơn ly hôn anh đồng ý ký không do dự còn gì để níu kéo ? "

Câụ thì vẫn phớt lờ...nói giọng địu thật sự không quen biết

" Anh....chẳng phải em nói là giả sao ? "

" Nhưng nếu ra toà thật giả không thể phân biệt thì sao ? "

"....châu châu em còn yêu anh mà đúng không ? Tại sao lại nói như vậy ? Không mệt sao ? "

" Không mệt ! Anh nên quên hết đi . Hôn nhân chúng ta bắt đầu đã là sai lầm , bây giờ khó lắm mới giải thoát chẳng lẽ anh không vui "

Cậu thật sự làm anh tức chết . Anh quát với cậu

" Em dói lòng "

" Vậy thì thôi ! Đừng gặp tôi cũng đừng hỏi gì tôi nữa "

Cậu đứng lên bỏ đi , anh theo nắm lại..

" Châu châu , thật sự em muốn phải chia đôi "

" Đúng ! Yêu chắc chắn sẽ tổn thương , trưởng thành luôn có giá trả . Tôi trả quá đủ rồi "

Cậu bỏ tay anh ra mà đi...

" Châu châu "

Cậu cũng đau lắm , đau tận tim không khác gì cảm xúc của anh hiện tại cả , chỉ là thiếu lệ mà thôi

" Anh lấy em có gả không Hứa Ngụy Châu "

Anh nói lớn

" Không ! Chúng ta quá sai lầm khi kết hôn rồi . Anh còn muốn lập lại "

" Chúng ta chưa từng sai "

" Là do anh nghĩ thôi . Hôn nhân không có sự tin tưởng thì đã sai rồi "

Anh thật sự rất đau . Cậu thật sự không còn yêu anh sao

" Anh... "

" Tôi cầu xin anh...van anh tin tôi chỉ 1 lần thôi cũng được nhưng anh thì sao ? Ngó lơ tôi "

Cậu cũng khóc

" Tôi chỉ còn thiếu cái quỳ xuống xin anh tin tôi thôi "

Nói xong cậu bỏ đi thật sự . Anh cũng không còn khí lực mà đuổi theo . Vì mình mà cậu đau như vậy nhưng ít nhất anh vẫn cảm nhận được giữa hai người còn có thứ gì đó để ở bên nhau....

Vài ngày sau....sáng cậu tới cty chưa kịp vào thì đã bị bắt rồi

" Nè...các người là ai...vậy...nè.. "

Cậu hoảng thật đó . Đám người đó chỉ bịt mắt với trói cậu lại hoàn toàn không dùng thuốc mê muốn gì đây

" Thả tôi ra....bắt tôi làm gì.... "

Không biết họ chở cậu tới đâu nhưng tự dưng lại đặt cậu xuống một nơi khá mềm mại là giường sao ? ....cậu sợ lắm...đè mình xuống làm gì....do cậu với cảnh du chưa từng làm qua chuyện đó nên lực đè của anh cậu hoàn toàn không biết...cậu chỉ biết người trên mình có tí gì đó quen thuộc.....anh ta đag xé quần áo cậu...cậu không biết gì thật sự rất sợ.....

" Đừng....mà...đừng mà... "

Cậu la hét om xòm...đến khi toàn thân loã lồ.... Không khí lạnh bao vây cậu hơi dựng chân lên khép lại....

" Đừng.... đừng...mà.. "

Cậu vừa sợ vừa nhục....bỗng cảm nhận được thứ gì đó đang rơi nhẹ nhẹ lên người mình...kích cỡ nhỏ mềm mại....

Là cánh hoa sao ? Cậu thầm nghĩ trong đầu....anh cứ rãi hoa che đậy thân thể đẹp tuyệt kia của cậu lại....sau 1 hồi cũng che lấp những nơi cần che thì hoa cũng đã hết . Nói trắng ra anh đầu tư muốn sạc nghiệp về kế hoạch này....mấy ngàn vạn cánh hoa là biết bao nhiu tiền chứ...anh thật khóc không ra nhưng vì cậu nên cố gắng .

Anh tháo bịt mắt của cậu ra... Nhìn thấy anh cậu quên mất mình đang loã thể mà ngồi nhanh dậy ôm chặt anh....

" Đồ đáng ghét....tôi sợ lắm anh biết không ? "

Anh ôm chặt cậu vuốt tấm lưng mềm mại thơm hương hoa của cậu....

" Xin lỗi...anh xin lỗi... "

Anh đưa cậu 1 cái áo khoác thân dài kiểu lễ phục bảo mặc vào

" Đồ tôi sao không đưa ? "

" Mặc cái này còn không em như vầy ra khỏi đây "....

Cậu khó chịu đành nhận lấy áo mặc vào rồi cài cúc áo lại....áo còn chưa tới đầu gối của cậu ... Lộ ra cặp chân thon trắng làm cảnh du phát thèm muốn ăn ngay bây giờ nhưng phải cố vài tiếng nữa thôi .

" Anh muốn làm gì ? "

Cảnh du định đẹo bịt mắt lên cho cậu

" Yên tâm....nghe anh... "

" Rốt cuộc anh muốn làm gì ? "

" Em muốn trần trụi ra khỏi đây sao ? "

".... "

Cậu để yên cho anh đeo vào rồi hình như bế lên đưa đi đâu đó..

" Đừng lo...sắp tới rồi... "