Chương 20: Sáng tỏ
Do cty của nhà cậu nên ba mẹ cậu cũng nhanh chống xuống nói chi là họ đã nhận được tin nhắn" Châu châu... "
Nhìn máu nhuộm đỏ áo cậu họ thật sự muốn ngất tại chỗ
" Châu châu ! Tỉnh lại đi em "
Nỗi sợ mất mác cậu lang dần trong trí não ... Anh truyền hô hấp cho câụ và nhấn mạnh chỗ ngực trái ... Khá lâu cậu cũng phun ra 1 ít nước.... Anh ôm câụ chạy nhanh đến bệnh viện
Phòng cấp cứu
" Cậu ấy đang bị thiếu máu nhưng nhóm O đã hết rồi có ai trùng thì đi xét nghiệm "
Cô y tá đi ra thông báo . Nhưng mai mắn là ba cậu có nhóm máu đó .
1 lúc lâu sau thì bác sĩ lẫn y tá đi ra tưởng chừng không sao ai ngờ lại 1 tin dữ . Do cậu bị ngâm ở dưới nước quá lâu nên phổi có nước tràn vào giờ phải phẫu thuật gấp nhưng....nguy hiểm rất cao . Nhiều khi phẫu thuật xong cậu vẫn không đảm bảo điều gì....
" Nói cho mẹ biết chuyện gì vậy cảnh du ? "
" Mẹ.....con...."
"Lúc con đến đó tình hình ra sao"
" Con.... "
Cảnh du rất đau lòng , tim như bị ai đó bóp chặt không thể thở
" Con...lúc con đến là gặp em ấy ở dưới hồ rồi...nhưng...không biết là bao lâu rồi nữa "
" Là ai làm chứ... "
Mẹ cậu khóc lóc than trời...
" Là Tử Tuấn... "
Ba cậu chợt nhớ ra...
" Ý ông là... "
" Đúng...nó muốn hại gia đình chúng ta.....muốn trả thù...."
Anh nghe mà chẳg hiểu gì.....
" ba mẹ nói gì con không hiểu "
Ông bà đành kể thật sự việc năm đó cho anh nghe....khi vừa kể xong cũng là lúc đèn phòng phẫu thuật tắt đi.......
Anh đi thăm cậu , nhìn người ngày nào anh còn ôm gọn trong lòng mà giờ đây bên bờ sinh tử
" Châu châu.... "
Anh thật sự cảm nhận được nỗi sợ mất cậu ra sao . Cậu cứ đến xin anh nghe mình một lần mấy ngày nay , chính xác hơn hôm qua còn gặp mặt , nhưng hôm nay lại....nếu vì ích kỷ anh phớt lờ chuyện này có phải anh sẽ mất cậu mãi mãi không .....
Hôn mê gần 1 tuần cậu cũng tỉnh lại........nhìn anh bên cạnh rất vui cũng rất buồn.....
Anh thấy cậu tỉnh liền vui vẻ
" Em tỉnh rồi , để anh gọi bác sĩ "
Cậu vẫn ngó lơ anh xoay mặt chỗ khác
" Em giận anh sao ? Mới tỉnh lại đừng có như vậy chứ "
Cậu vẫn ngó đông ngó tây
" Sao hôm nay không gọi tôi bằng cậu nữa vậy ? "
" Anh.... "
Cứ mấy ngày liền...anh chỉ nhận được vẻ mặt không cần của cậu . Dù sao cũng là do anh hồ đồ nên mới ra như vậy trách ai
Nhân lúc không có anh ở trong phòng Neil vào thăm cậu
" Mạng em lớn lắm... "
" Nhờ anh cả thôi "
Cậu dùng bộ dạng thanh cao để nói ra
" Nhờ anh ? "
" Đúng , tin nhắn cảnh du nhận được là do anh gửi , đó không phải là ân huệ cuối cùng anh ban cho tôi à ? "
" Em.. "
"Tôi dự định sẽ đứng ở nơi cao nhất nhìn xuống khi anh hại được tôi rồi , gia đình tôi đau khổ tan nát anh sẽ vui ra sao nhưng...tiếc thay không được rồi"
Cậu nói ra làm anh ta có điều gì đó cảm thấy mình sai trái . Nơi cao nhất chỉ có trên trời nhìn xuống vậy có khác nào là cậu chấp nhận hy sinh bất cứ lúc nào Vì hận thù anh lôi người không liên quan vào cuộc đúng không ? Cậu ấy có thể vì cha mẹ mình mà hứng chịu mọi thứ , vậy sao mình không thể để cho ba mẹ yên tâm mà buông bỏ ?
Hắn quyết đi tìm cảnh du nói rõ mọi việc , nói từ vụ các bó hoa đến đơn ly hôn lẫn tấm ảnh là photoshop cảnh du cũg trách mình quá sơ ý , sao không đem hình kiểm tra chứ . Tính ra anh cũng sai không ít nếu đồng ý tin tưởng cậu đồng ý vượt qua cùng cậu thì chắc có lẽ đã khác rồi .
Anh đến bệnh viện thì cậu đã về nhà rồi. Anh cố lì đến thẳng nhà luôn
" Ba...mẹ..châu châu đâu rồi ? "
" Ngủ rồi con.... "
" Cho con...lên phòng được không"
" Du...châu châu nó nói rồi . Nó không muốn gặp con lần nào nữa nó cũng nói con đừng cảm thấy có lỗi hoặc là áy náy gì hết . Con với nó hết rồi "
" Mẹ..."
" Đừng làm khổ nó nữa nha con "
Bà cầu xin chẳng lẽ anh không đồng ý ? Ba mẹ cậu chẳng ngại cái nhìn xấu mà thừa nhận họ từng gϊếŧ người để cậu yên ổn với mình vậy thì chẳng lẽ lại nói dối mấy lời đó ? Huống hồ mẹ là người ủng hộ anh nhiều nhất .
Nhưng anh vẫn không tuyệt vọng chỉ cần còn thời gian thì còn cứu giản được .