Chương 13: Lộ diện
Hôm nay cậu lại đi làm về trễ , cậu cứ cảm nhận phía sau có ai đi theo mình nhưng quay lại không có ai . Tay cậu đặt ở tym mình để bớt hồi hộp . Đến cuối cậu quyết định quay lại 1 lần bất giác gặp được" Ah...anh là ai ? "
Cậu hết hồn súyt nữa bị vấp chân té được người đó đỡ lấy
" Em sao lại quên tôi ? "
Cậu nhìn mặt lạ lắm , giọng nói cũng không quen làm sao biết là ai ?
" Tôi quen anh sao ? "
Câụ thoát khỏi vòng tay người kia , đứng dậy sửa sang lại quần áo hỏi
" Rất thân "
Cậu nghe xong hoàn toàn bất lực cái gì vậy ? Thân ? Có biết chết liền á . Hắn biết cậu đang suy nghĩ nên lấy tay cậu nhét vào 1 tờ giấy . Rồi quay đi . Cậu mở tờ giấu ra
" Neil "
" Mình có quen ai tên neil sao ? Sao không có ấn tượng vậy ? "
Cậu cố gắng nhưng không nhớ đành thôi vậy . Sáng chuẩn bị đi làm cảnh du thấy tờ giấy đó trên bàn liền xem .
" Châu châu tên ai thế ? "
" Em không biết nữa "
" Nhưng anh thấy tên rất quen "
Cảnh du cũng suy nghĩ
" Quen ? "
Cảnh du cũng quen sao vậy có khi nào lầm người rồi không , cậu đã có 1 tia hy vọng nhỏ .
" À ! Là Mao Tử Tuấn "
Cảnh du nhớ ra rồi
" Mao tử tuấn ? Neil "
Cậu cũng nhớ ra gì đó
" Là bạn lúc nhỏ của chúng ta đó anh ấy lớn hơn anh 2 tuổi "
Cậu nhớ được muốn hết về cái tên này
" Không phải đã chết rồi sao ? "
Cậu bất phát rung
" Vậy sao em có cái này ? "
" Là có người đưa cho em ... "
" Chắc là ai muốn phá thôi "
Cảnh du thấy cậu biến sắc liền kết thúc chuyện này
Chìu về câụ nhận được tin nhắn từ số máy lạ nhưng cuối tin lại ghi cảnh du , nội dung muốn cậu lên sân thượng . Cậu cũng đi lên xem sao
" Cảnh du...."
Người quay lại không phải cảnh du mà là người hôm qua .
" Sao lại là anh ? "
" Em nhớ ra anh chưa ? "
" Gật gật ! Không...không phải anh đã chết rồi sao ? "
" Mạng anh lớn nếu không bị cha mẹ em hại chết rồi "
Hắn tới gần cậu lôi mạnh câụ vào lòng , do cậu nghe cha mẹ mình hại nên cũng không còn lực chống cự cứ tập trung vào suy nghĩ
" Ba..ba mẹ tôi ? "
" Đúng ! Ba mẹ em hại gia đình tôi tan nát chưa đủ còn muốn gϊếŧ hết , em xem món nợ này nên tính lên người em ra sao "
Cậu nhanh chống xô hắn ra làm tay hắn sắp đυ.ng mặt cậu lại bị rơi giữa không trung .
" Anh...anh....gạt tôi "
" Sao phải gạt em ? "
Nước mắt cậu không biết vì cái gì mà rơi .
" Em nhớ không lúc nhỏ em cảnh du và anh chơi rất thân . Nhưng..."
Hắn kéo cậu vào lòng ôm rất chặt cậu cố giẫy nhưng bị hắn ép luôn vào tường
" Nhưng....anh yêu em còn Du thì không ... "
" Anh...anh buông ra....anh nói cái gì vậy ? "
" Anh yêu em nhưng bây giờ thì không "
" Tôi đâu cần...."
Cậu cố xô hắn ra
" Nhưng...tôi không muốn em hạnh phúc "
" Anh...anh..nói cái gì ? "
" Em là viên ngọc của hai người già đó , chỉ cần hủy hoại được em họ sẽ...."
" Anh...anh muốn gì ? "
" Họ sẽ đau đớn...đau khổ..."
Anh không trả lời câu của cậu mà tiếp câu của mình
" Anh đừng làm như vậy..."
" Sao ? Chúng ta chưa bắt đầu chơi mà....em sợ rồi sao ? "
" Ai sợ anh ? "
" Vậy để xem...tôi sẽ hủy hoại gia đình của em hạnh phúc của em tất cả mọi thứ kể cả em...xem họ làm sao cứu em "
" ..... "
Lúc này cửa sân thượng có tiếng mở hắn ta buông cậu ra tìm nơi tốt để né tránh . Người lên là cảnh du
" Châu châu sao em khóc ? "
" Du...."
Nhân lúc du đang lo cho cậu hắn trốn đi...
" Châu châu sao vâỵ ? "
" Em...em...."
Cậu muốn nói nhưng lại không nói được , chỉ biết tựa vào ngực anh mà khóc .