Chương 12: Người bí ẩn
" em ghen thiệt rồi "Cảnh du còn nói thêm
" Anh nghe cho rõ , tôi không có ghen mà..."
Cậu nhéo tai anh.......đỏ mặt nói
" Ừ...ờ...em không có ghen..."
Cảnh du tuy đau nhưng cố nhịn nhưng lại cảm giác vui khi thấy biểu cảm của cậu
" Anh có nghe tôi nói không ? "
" Có...có...có...."
Ăn xong bữa sáng , cậu dọn về nhà cảnh du . Cậu về ai cũng mừng hết .
Chuyện hôm đó tính đến nay cũng gần 1 tháng . Hôm nay là ngày chính thức nhận việc của hai người . Đáng lẽ là đã làm lâu rồi tại vì ba cảnh du quá tâm lý . Sửa phòng giám đốc lại làm tăng diện tích gấp đôi cho cậu và cảnh du làm việc chung 1 phòng .
Hai người ngồi làm việc đối diện nhau nhưng thứ ngăn cách chính là bộ bàn ghế làm cảnh du không khỏi bực bội . Cứ vợ đẹp về để trưng là đây ! Từ xa nhìn lại đẹp quá xá . Vẻ mặt nghiêm túc làm việc thật là quá cưng , mấy bĩu cảm mệt mỏi chán nản rất moe làm cảnh du ngắm hoài không chán , nhưng nói cũng không đúng chẳng lẽ trưng hoài ? phải dùng chứ , nhưng chừng nào ? đây đáp án khó giải .
Cậu vào bàn thấy có 1 bó hoa hồng rất đẹp liền lấy ra cắm lên . Giờ phút này ngoài cửa có 1 người ngoài cửa đứng say mê dáng vẻ thiên thần đó .
" Sao không mua cắm cho anh với "
Cảnh du thấy cậu nhìn hoài bình hoa
" Không phải của anh sao ? "
Cậu thấy lạ , ai mà tặng hoa cho mình ? Hay là gửi cho anh mà nhầm ? Không đúng , trên bàn có ghi rõ là ai ngồi mà
" Em nói gì ? Được tặng sao ? "
" Không...không...có...gì "
Cảnh du ò 1 tiếng rồi ngồi vào bàn làm việc , nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục của cậu cũng làm anh nhíu mày
" Châu châu em có sao không ?"
" Không có mà...."
Cậu trả lời vậy nhưng trong lòng lại nghĩ khác .
Sáng hôm sau vẫn cứ như vậy , chỉ khác là loại hoa khác thôi . Vẫn có bóng hình nhìn cậu nhưng không ai biết . Nỗi suy nghĩ 1 lúc 1 lên cao , là ai ? Tại sao phải làm vậy ? Sao không gặp mình ? Mình có quen biết không ?
" Châu châu dạo gần đây sắc mặc em rất tệ "
Cảnh du đặc biệt lo lắng
" Có sao ? "
" Có ! Anh không chĩ nhìn thấy mà còn cảm nhận được tâm trạg em rất tệ "
" Không có gì đâu ! "
Cậu nhanh chống ăn hết cơm trưa của mình . Rồi lên lầu trước anh , thấy cậu vậy ăn cũng bỏ lên theo
" Châu châu có chuyện gì sao ? Hay là công việc em không việc em không giải quyết được ? "
" Không giải quyết được , anh xem thường em sao ? "
" Không có nhưng mà em... "
" Em không sao hết "
Hơn 1 tuần việc đó cứ lập đi lập lại ai mà chịu nổi , có nên nói với anh không câụ vẫn còn phân vân không nói mai mốt anh ta nói mình mờ ám cũng chết . Thiên ơi cứu con .
" Dọn đồ về thôi "
" Anh về trước đi em còn tí việc "
" Anh làm tiếp em "
" Không cần . Tối em về "
" Ò ! "
Câụ ghét ai không nghe lời và chen chân vào chuyện của cậu nên cảnh du đành về .
Cậu lo làm việc khuya không hay con buồn ngủ ập tới , cậu mệt mỏi ngủ luôn trên bàn . Bóng dáng đó lại xuất hiện , đi vào phòng lấy áo khoác lên cho cậu , nhìn khuôn mặt say ngủ như trẻ thơ của cậu
" Em vẫn không hề khác , tiểu Châu "
Nói xong anh ta đi ra ngoài dùng điện thoại công cộng gọi cho cảnh du tới đón cậu .
Sáng thấy mình ngủ ở nhà , cậu rất hoảng . Nhìn sang cảnh du vẫn còn ngủ nên nhẹ nhàng đi vào nhà tắm , từ khi bên nhà cậu về hai người đã ngủ chung nhưng quan hệ vợ chồng thật sự chưa có . Đột nhiên bị nắm tay lại
cậu hết hồn quay sang
" Làm hết hồn "
" Ngồi xuống "
Cậu nghe lời ngồi xuống nhưng vẫn chưa biết chuyện gì
" Đêm qua em có biết anh đã cất công đón em không ? "
" Đón em ? Em đâu gọi anh "
Cậu thật vô tội mà , dù sao cậu cũng đem theo quần áo dự phòng không về nhà cũng không sao .
" Là 1 nhân viên gọi đó , anh tới nơi thấy em nằm trên bàn xót lắm , mai mốt không được vậy "
Anh ta lấy tay cậu chỉ vào tim mình . Anh yêu cậu rất nhìu còn cậu đối với anh là như thế nào cũng không rõ .
" Mai mốt anh không cần đón đâu , hồi hôm chắc khoảng 1g sáng hả ? "
" Ừm...em làm việc vừa vừa thôi chứ "
" Em biết rồi...không như vậy nữa "
Cậu như nhớ ra chuyện gì hỏi tiếp
" Anh nói là ai gọi ? "
" À...là nam nhân viên dùng số cty gọi "
" Nam nhân viên "
" Ừ...."
Anh bình thãn vuốt ve đôi bàn tay nhỏ của cậu . Còn cậu lại suy nghĩ tiếp...giờ đó còn ai ở cty ?