Chương 26
Điều duy nhất em nhận thức được là chân em đau, buốt, bàn tay run lên rần rật, tiếng người nói bên tai tạo ra một khoảng không hỗn loạn, nghĩ tới cảnh hôi của làm em bật cười, rồi một người đưa tay xốc nách em lên, tiếng người hỏi han như đang tra tấn“Cháu có sao không ?”
“Máu chảy nhiều thế kia cơ mà.”
“Có đứng được không anh ?”
“Gọi cấp cứu cho nó.”
“Nó buông xe ra rồi, chắc không nặng lắm đâu.”
Em lắc nhẹ đầu cho đỡ buốt rồi bám vào một cánh tay gần đấy mà em không biết là tay ai, rồi một tiếng người nói, 1 câu nói làm cả đám đông sững lại, bản thân em cũng thấy giật mình
“Không cứu được nữa rồi, chết cả mẹ lẫn con, cái thai 7 tháng.”
Đó là tiếng hét phụ nữ cuối cùng mà em nghe thấy khi ngã xuống, chị ấy là nạn nhân của chiếc xe điên, sau em. Giật mình nghĩ tới chiếc xe, vô cùng quen thuộc, chắc chắn đã thấy rồi
“Chú chú, cái xe bị bắt chưa chú ?” – Em quay lại hỏi ông bác đi cùng
“Nó chạy rồi, phi lên cầu vượt bên trên đi rồi, ai cũng lo cứu mày với con bé kia mà không để ý thằng tội phạm, khổ thân con bé.”
“Có người báo công an chưa chú ?”
“Công an đang điều tra lấy lời khai, nhân chứng kìa.”
Chắc em phải chuồn luôn chứ lấy lời khai kiểu gì cũng hỏi tới em, mà có người chết kiểu gì cũng lên báo,mà lên báo kiểu gì nhà em cũng biết, hoặc kiểu gì cũng xôn xao cư dân mạng, rồi lại nhiều chuyện không hay…
“Bắt được cái xe rồi kìa,đm thằng chó, nó chạy mất rồi.” – Tiếng 1 bác gần đấy hô lên làm em phải giật mình
Chạy thì cũng dễ, chân em cũng được người dân bang lại cho, chỉ rách cái quần, máu cũng được cầm lại, coi như chỉ xây xát ngoài da, nhưng bắt được cái xe thì không thể tha, may cho thằng đâm không thì người dân cũng cho nó ra ma. Em nhét lại chìa khóa xe vào túi quần, dựng lại cẩn thận rồi đi theo người xung quanh ra xem chiếc xe.
Đúng là hơn cả cháy nhà, người trẻ người già lao đi xem như chạy phà.Em thì cứ tập tễnh mà chạy cho nhạy. Cảnh sát đang quay vùng xung quanh chỗ của chị vừa qua đời, cái xe cũng đang được đánh tới để mô tả lại hiện trường.
Chiếc xe đó không còn lạ lẫm gì với em, con Santafe mà xanh ngọc, là xe của thằng H. Mọi chuyện tự dung trở nên dễ hiểu. Vậy là thằng chó này định gϊếŧ em, định cho em chết
“Xin lỗi, em có phải là nạn nhân của vụ tai nạn vừa rồi ?”
Giật mình quay người lại thì là 1 tay cảnh sát trạc tuổi 30, vỗ vai em hỏi nhẹ nhàng
“Dạ vâng, em bị cái xe đó quệt qua.”
“Anh muốn hỏi em thêm vài câu được không ?”.
“Dạ được.”
“Em có biết người này không ?” – Tay cảnh sát đó đưa hình của 1 tay đầu vàng ra trước mặt em –“Em nhìn có quen không ?”
“Dạ không. Đây là ai ạ?”
“Đây là hung thủ vụ đâm xe, bọn anh đang theo hướng vụ đâm xe là theo trả thù, nhưng nếu cả em không quen thì chắc không phải, 1 thằng lái xe điên.”
“Vâng.”
“Em về trước đi, ghi lại cho anh địa chỉ lien lạc nhé.”
Em ghi tên và số điện thoại và số nhà vào cho hắn xong lê bước về.
Dắt xe về mà lòng em nặng trĩu. Vậy là đã có người chết, lỗi là ở em, em có nên báo rằng đó là xe thằng H. Nó đã cho người đâm em,tại sao nó lại lấy xe nó, nó ngu vậy sao ?
1 là nó muốn gϊếŧ em, 2 là nó muốn gϊếŧ thằng T.Tạm thời em không nên cho thằng T biết chuyện này, nếu không với tính cách của nó, chuyện sẽ càng vỡ lở.
Có lẽ em đã động vào dây thần kinh điên loạn của 1 thằng được sinh trong gia đình đéo có gì ngoài điều kiện. Cảm giác tội lỗi tràn ngập trong em. Đáng lẽ ra em sẽ phải là người chịu trách nhiệm cho cái chết của chị ấy, đáng lẽ ra em là kẻ sẽ phải gánh chịu tất cả, đáng lẽ ra sẽ không có người lien lụy tới em, tự dung em thấy sợ, em thấy lo, lo cho EN.
Rút vội điện thoại gọi cho EN, EN tắt đi, máy báo bận.
“Em sắp về rồi mà.” – Tin nhắn đến ngay sau đó
Tạm yên tâm nên em phi xe ra về. Thay vội bộ quần áo rồi vứt bộ cũ ra thùng rác, gói chặt lại. Ra hiệu thuốc băng bó lại rồi em phi xe lên cầu Long Biên.
Đây là nơi em luôn đến mỗi khi có chuyện khó nghĩ. Cầu Long Biên chưa bao giờ hết gió, gió sẽ cuốn hết tất cả. Mọi thứ, cũng sẽ thành tàn tro, gió thổi, cũng sẽ bay đi mất. Các bác đã phải suy nghĩ rất nhiều điều trong cuộc sống, những nỗi lo, những trăn trở, vậy các bác đã bao giờ đến một nơi để không phải suy nghĩ gì chưa ? Với em, đó là cầu Long Biên.
Nơi đã chứng kiến những lần em ném xuống song Hồng chiếc đồng hồ cũ, nơi em đốt tro tàn của cái tình yêu cũ để sẵn sang yêu nhiều hơn sau mỗi lần vấp ngã trong tình yêu.Nơi em có thể rũ bỏ, mọi thứ, những lo lắng trong cuộc sống, những đắn đo trong suy nghĩ. Khói thuốc nhẹ bay đi trong gió, nỗi buồn cũng sẽ vơi.
Đang đắm chìm trong những suy nghĩ mông lung thì tiếng chuông điện thoại kéo em về hiện tại.
“Alo”.
“Anh ở đâu thế ? Về ngay đi, em đợi anh mãi, nấu xong rùi nè.”
“Hehe, có mặt em yêu.”
“Tởm, nhanh nhé.”
EN tắt máy.
Phi xe về nhà, cũng may mặt mũi người ngợm không sao, chỉ có mỗi vết thương ở chân.
EN đang đợi em với 1 mâm cơm, EN đảm thật, món gì cũng giỏi, không cưới làm vợ thì khác gì đem con bỏ chợ, khác gì mang nợ cuộc đời.
“Mặt anh tàn thế, đi đâu cả sáng vậy ?”
“Đi đâu hỏi làm gì ?”
“Hỏi để biết.”
“Biết để cắt tiết tôi à ?”
“Vớ va vớ vẩn, anh đi xe ai thế ?”
“À, xe thằng T đũng, thằng anh kể em ý.”
“À vâng, rửa chân tay đê ông ơi, bẩn.”
Em cười xòa rồi đi vào nhà vệ sinh. Vỗ nước lên mặt làm em tỉnh táo hơn.
“D, ra đâyyy.”- Chưa gì đã gào lên
“Như cha chết mẹ chửa hoang.”
“Mọi chuyện là như thế nào ?”
“Chuyện gì ?”
EN chìa cái điện thoại của em ra trước mặt, là tin nhắn của thằng T
“Anh về chưa ? Đm, em xong rồi, sau vụ sáng nay thằng đó đéo dám động vào anh đâu.”
“Thằng H phải không ?” – EN hỏi
“…”
“Anh nói đi, tại sao lại im lặng thế hả D ?”
“…” – Em vẫn không biết và không dám nói gì cả
“Có chuyện gì ? Có chuyện gì với anh vậy hả D ?” – EN gào lên, chưa bao giờ em thấy EN như vậy, tiếng gào trong tuyệt vọng của 1 người con gái, em muốn ôm cô gái của em lại, em muốn để cho cô ấy khỏi nghẹn ngào, nhưng em đã không thể
“Chả có chuyện gì cả. Anh chỉ đáp lại những gì nó làm với anh thôi.”
“Đáp cái gì ? Đáp bằng cách đánh lại nó à ? Đó là cách em tin tưởng và kể với anh mọi chuyện à ?”
“Thì làm sao ? Em bênh nó à ? Kể cả anh có phải gϊếŧ nó. “ – Em gào lên, hụt hơi
EN sững người, nhìn em, rồi chợt quay ngoắt người, ánh mắt ấy, sâu hoắm, thất vọng, đầy nước mắt, đau đớn, em không thể diễn tả hết được.
EN chạy nhanh ra cổng rồi chạy ra ngoài ngõ,mà cái bản năng ngu xuẩn đã không bảo em đuổi theo vào ôm người con gái ấy lại, tất cả vì điều gì, vì cái sĩ diện ư ?
EN đi rồi, em ngồi thần lại trên ghế, đậy lại từng món, từng món cô ấy làm…
Đi vào nhà tắm rồi em tắm , tẩy sạch tất cả, máu từ vết thương lại chảy xuống, nhuộm đỏ dòng nước đang từ từ chảy xuống cống nhà tắm, chân em buốt lên từng chập, từng đoạn,…
Xong xuôi em băng lại vết thương rồi nằm vật ra giường, đúng rồi, cái em cần là 1 giấc ngủ, 1 giấc ngủ đúng nghĩa, có lẽ tỉnh dậy vẫn thấy EN đang nằm bên, ôm lấy em, có lẽ…
Tiếng chuông điện thoại inh ỏi làm em giật mình quơ lấy cái điện thoại. Điện thoại EN vẫn trong túi em, tiếng kêu từ điện thoại của em
“Alo.”
“Anh, em đũng đây, xuống ngõ em lấy xe, à, em có quà nhẹ cho anh đây.”
Lắc đầu cho tỉnh táo rồi em đi xuống nhà, mọi cảm giác trong đầu đã nguôi bớt, lạnh hơn, mâm cơm vẫn vậy, nguội lạnh.
Dắt xe ra ngoài ngõ còn va vào xe, hôm nay là ngày té de chắc.
Thằng T nhìn em hớn hở nhưng em cũng không buồn hỏi han, nó cầm xe rồi đưa cho em 1 cái phong bì
“Đm, mày viết thư tình cho tao hả ?”
“CC nhé, chị nhà gửi đấy.”
“Chị nào ?”
“Cái chị tóc vàng ý, gọi em qua nhờ đưa cho anh.”
“Ok.”
Cầm phong thư em chạy vội lên nhà, như không biết đến gì xung quanh, va vào cạnh cửa lần nữa, hình như máu lại ứa ra, nhưng đó không phải điều em đang quan tâm đến nữa.
Xé vội phong thư, vẫn nét bút nắn nót ấy, nét mực nhòa đi, thấm đẫm nước mắt của cô ấy
“Chào anh
Em viết cho anh vào 1 buổi chiều, buổi chiều nhiều tâm trạng và biến động nhất trong cuộc đời em. Xin anh cho em được nói yêu anh, xin anh cho em được nén tất cả những nỗi niềm của em trong bức thư này. Em không phải là một người mau nước mắt nhưng em đang không hiểu sao, nước mắt của em cứ tuôn như vậy.
Mấy ngày qua chúng ta xảy ra thật nhiều chuyện phải không anh ? Em không biết đó là lỗi do ai, anh, em, hay cả hai chúng ta. Nhưng em xin nhận tất cả lỗi lầm đó, là của em, là do em. Là do em đã không tốt, là do em đã không hoàn thành đúng nghĩa vụ của một người con gái tốt với anh. Đọc đến đây, em hiểu, và em chắc chắn rằng trong đầu anh đang nghĩ anh thật không xứng với em, nhưng xin anh, đừng nghĩ như vậy, vì em yêu anh, vì anh là một người tốt, và vì anh yêu em.
Em biết anh yêu em, và em không cần anh phải nói anh sẽ yêu em nhiều hơn thế, em chỉ cần anh, hãy cứ yêu em, yêu em như cái ngày chúng ta mới quen nhau, như D của ngày trước mà em biết, như anh đã ôm em vào lòng và nói còn có anh bên em, như anh vẫn hay làm trò để lấy tiếng cười của em, như anh vẫn hay trẻ con nhắng nhít mỗi khi gần em, như vậy đấy. D mà em yêu không bao giờ đánh người vì em, vậy mà D lại nói với em sẵn sàng gϊếŧ người. Tại sao lại như vậy ? Tại sao D của em lại trở nên hung bạo vậy hả anh ? Tại sao ?
Có lẽ lời nói của em thật lộn xộn nhưng em đã viết mà không ngơi bút, chỉ vì những điều này em đã muốn thét lên với anh trưa nay nhưng em lại không đủ can đảm làm điều đó.
Hãy hứa với em, hứa với em sẽ cùng em đi qua những khó khăn này, hứa với em sẽ đừng bao giờ để chúng ta phải như vậy nữa được không anh ?
Đừng nói sẽ yêu em nhiều hơn thế, hãy làm như lời anh nói, yêu em theo cách em không bao giờ ngờ tới, anh nhé ?
Người yêu anh
X
N.M.T.X”
Khuôn mặt em co rúm lại, sợ hãi, đau đớn, rồi nước mắt chỉ chực tuôn, không giữ lại được…
—————-