Chương 25
“Ê, anh đang nghĩ bậy gì đấy ?” – Tiếng EN gọi giật làm em rơi khỏi mơ mộngĐang mơ tới cảnh túm đầu thằng H rồi đeo đôi Chako đế cứng để sút thì cứ gọi là đã đôi chân. Em chỉ sợ EN biết tới chuyện em định trả thù thằng H thì coi như xong, mọi thứ thành đi tong, khi đấy tình yêu chỉ còn là vong. Thực ra em cũng phải cám ơn nó vì đã nhắc em rằng EN về Hải Phòng nhưng em vẫn ghét, nó đánh bạn em, em chưa làm gì được, nó bơm kích với ông gìa nó làm em khốn đốn, em cũng chưa làm gì được, nó đánh em, em vẫn chưa làm gì được. Các bác sẽ bảo em người có suy nghĩ thì mình không nên chấp nhưng em xin lỗi các bác, các bác theo dõi từ lúc em quen EN tới giờ, bao nhiêu rắc rối của em đều từ 1 phần thằng H mà ra. Em cũng định úp nó lâu rồi nhưng vẫn chưa có cơ hội, loại này chỉ có túm đầu rồi đeo Chako sút vào mặt mới hả dạ, cho nó biết em cũng không phải dạng vừa đâu, và đây cũng không phải là chùa đâu mà vị tha cho tội lỗi của nó.
“Anh đang nghĩ.”
“Nghĩ gì ?”
“Linh xinh phết nhỉ ?”
“Ừ.”
“Giờ gặp ai anh sẽ có câu mới là xinh như Linh.”
“Ừ.”
“Hay anh cho nó cơ hội nhé ?”
“Ừ.”
“Ê, em đang nghĩ gì thế ?”
“Em đang nghĩ.”
“Nghĩ gì ?”
“Em nghĩ sau khi gϊếŧ anh em nên chôn cạnh mộ cái Linh hay ném xác xuống sông Hồng nhỉ ?” – Lại véo
“Ôi, đáng sợ vl.” – Lại véo tiếp
“Bậy bạ.”
Nằm ôm EN vào lòng mà đầu em toàn tạp niệm
“Anh.”
“Anh em đéo gì.” – Véo đau hơn mọi lần – “Anh đùa.”
EN có chiêu véo mà thiên hạ vô địch, cả chiêu cắn nữa, vô phương cứu chữa. Có bữa cắn tím vai em, vết răng in 3 ngày sau mới hết, khát máu vãi ra, xong còn cười
“Em cắn để lại dấu ấn trên người anh sau nhỡ anh đi lăng nhăng con nào thấy nó còn biết rằng anh đã có chủ.”
“Em mới đánh dấu thằng anh, còn thằng em anh nó lăng nhăng thì anh chịu nhé.” – Đau nhưng vẫn phải cố bơm 1 câu
Lại véo rồi cắn thêm vào vai bên kia, nhưng nhẹ nhàng hơn, mặt thì cứ nhơn nhơn như dùng kem bôi trơn, đùa vui thôi, em đéo dám lôi người yêu em ra đùa đâu =))).
Quay trở lại, véo em xong EN lại tựa lên vai rồi thủ thỉ
“Anh có thích Linh không, hỏi thật.”
“Có chứ, nhìn nó ngon như gái 1 con, môi lại còn đánh son, làm phát thì cứ gọi là bon bon bon,….á, anh đùa, thề, đùa thật, thề, không bao giờ đùa dại như vậy nữa..” – EN véo, véo lại còn nghiến răng, đau đéo cưng nổi.
“Đồ da^ʍ dê, em thấy khϊếp sợ con người anh rồiiii.” – EN đẩy em ra
Xoa cho vết đau dịu lại rồi em tựa đầu vào vai EN, tự dưng thấy như cún, nững nịu nên em ngẩng dậy luôn tay qua cổ EN kéo vào, ôm vào lòng
“Điên, anh đùa mà, thế mà cũng giận cho bận người, anh chỉ được cái to mồm thế thôi.”
“Đúng là chỉ được cái to mồm hen.”
“Ừ, làm ăn ra sao thì em phải là người hài lòng và biết rõ nhất, nhở.” – Em cười to
EN rúc vào người em rồi đánh lên người em “Đồ da^ʍ dê.” – Qủa này thì cưng quá, hehe.
Tự dưng ôm EN lại nghĩ tới con bé Linh, chắc nó khổ tâm lắm, đối xử với nó như thế kể cũng hơi ác, tính em nóng qúa, lúc cáu lên thì không biết trời chăng gì nữa, có lẽ nên hỏi ý kiến EN, coi như 1 sự thành thật
“Em này..”
“Dạ..”
“Ngoan thế, cưng vl, á, đùa..định hỏi em cái này”.
“Ừm, anh nói đi.”
“Anh định hẹn Linh nói chuyện 1 buổi, em thấy sao, coi như nói thẳng với nó, chắc nó cũng hiểu mà.”
“….”
“Ê, sao im thế, không được thì thôi nghen, anh không định làm gì đâu.”
“Hấp, em đang sắp xếp kịch bản cho anh đây này.”
“Kịch bản gì ?”
“Thì anh phải biết là gặp Linh anh sẽ nói gì chứ ?”
“Ừ ha, em nghĩ được chưa ?”
“Chưa, thôi, mai nghĩ, em mệt rồi, à anh ơi.”
“Hở ?”
“Đóng lại cái áo cho em.”
“Áo phông thì đóng cái gì ? Như dở.”
“Ai dở ? Tát cho phát giờ, đóng cái áo mà nãy anh định cởi ra ý, đồ cơ hội.”
À, hóa ra cái áo trong, nãy thò tay vào trong áo EN em lỡ tay kéo được cái cúc ở dây áo trong của EN. EN nằm sấp xuống giường, em đưa tay vào bên trong áo, nhẹ nhàng, xoa lên lưng EN, lưng EN mịn thật, như da em bé. Cài xong mà cái tay cứ không muốn rời, trong lòng thì đang rối bời, miệng không nói lên lời, thầm trách tại ông trời, đưa vào thế khó.
“Thôi nào, hôm nay em mệt lắm, ngủ thôi anh.” – EN ngửa người dậy
Hai khuôn mặt nhìn vào nhau, thấy miệng EN khẽ nhếch lên nụ cười. EN đưa mặt sát vào em, môi chạm nhau, rồi hai đôi môi cứ thế tìm đến nhau, hòa hợp, ngọt ngào..
Rồi em ôm EN vào lòng, chìm vào giấc ngủ, hạnh phúc, lần nào bên EN cũng vậy, điều em ước vẫn là, cứ mãi như vậy…
Sáng em được đánh thức bằng tiếng chuông to qúa mức của đồng hồ báo thức, bật dậy như công chức nhà nước. Không thấy EN đâu cả, điện thoại EN vẫn vứt ở giường, đang trong tình trạng sạc, điện thoại em thì không thấy đâu, sờ cái điện thoại để tắt đi thì không phải là báo thức mà là cái nhắc nhở
“Dậy đê anh êiii, 8h30 rồi, đồ ăn sáng dưới bếp, em cầm máy anh rồi, trưa nay chị không có nhà, em đi học tới trưa em về nấu cơm anh ăn, thế nhé, à, em cầm điện thoại anh, yêu anh, hihi.”
Cười thầm trong lòng như dân phòng gặp cướp. EN đáng để yêu và để em hy sinh lắm.
XUống nhà vệ sinh xong, ăn sáng xong, tự dưng đầu em có cái ý định xem điện thoại EN. Con ip5s cầm gọn gàng trong tay em. Mở hộp thư ra xem, ngoài mấy tin nhắn của bạn bè EN thì cũng không có gì quan trong ngoài hộp thư có tin nhắn của thằng H.
Mở ra đọc thì toàn thằng H nhắn tin, có cả tin nhắn chửi em, mẹ thằng chó
“Thằng ranh đó có gì hơn anh chứ.”
“Thằng ôn con đó có ngày anh sẽ gϊếŧ nó cho em xem.”
Vài tin vớ vẩn nữa, nhưng trên đó có 1 tin đáng để em chú ý hơn
“Ra quán cafe anh hay ngồi nói chuyện tí, từ bố.”
“Quán nào ?” – Tin của EN
“XX trên Tây Sơn.”
Vậy là xong, theo em nhớ thì EN có nói thằng H này có thói quen uống cf sáng tới 10h rồi đi làm. Đúng là có ông gìa làm to, đéo lo chết đói. Vấn đề của em là máy bị EN cầm đi rồi, không có số thằng T.
Đang loay hoay chợt em nhớ Facebook hôm ấy nó nói, “T hào hoa.”, bố tiên sư ôn con, đặt qủa tên nghe như rên.
Bới hơn 200 kết qủa mới ra, công nhận mình cũng rảnh card ngồi lật chỗ này, mất 5p cuộc đời, nhưng cũng ra, ava là cái mặt nó chình ình.
Xem info thì đúng là trời gíup em, thằng này để public số điện thoại, cuối cùng thì cũng xong. Lấy máy gọi cho nó, 1 hồi chuông, 2 hồi chuông, rồi thành đéo nghe máy. Vừa buông máy định gọi lại thì thấy nó gọi đến
“Alo, T đũng hả ?”
“Đũng đmm, thằng nào đấy ?”
“Có phải T không ?”
“Tao là anh nó.”
“Dạ, anh cho em xin số T ạ, em bạn T.”
“Đm, ăn nói cho đàng hoàng, lấy giấy bút ra ghi.”
Thằng này chắc cũng cơ to, giọng thì ồm ồm, đầu tiên nghe đã nghi nghi có gì không đúng, cứ vâng dạ cho đúng.
Gọi ngay cho thằng T vì giờ cũng 9h rồi.
“Alo.”
“T đũng à ?”
“Đm anh, lại dùng số khác à ?”- Thằng này nhận ngay ra em vì có mỗi em gọi nó là T đũng
“Không, chán thì gọi chú đi cf, đi không ?”
“Nhận, anh đang đâu em phi qua.”
“XX, Trương Định, phi lên đón anh.”
“Ok a.”
Sắp xếp đồ xong em cũng phi xuống nhà đợi nó, dù sao cũng cứ dắt con dao phòng thân, bao giờ cũng thế, phòng còn hơn chữa. Xiên nó xong đi cải tạo với bị nó xiên rồi nằm viện thì kể ra thời gian cũng như nhau.
10p sau thằng T đã đứng trước mặt nhà em, kể ra vụ này em định chơi thằng H cũng hơi lộ liễu nhưng cầm dao thì phải đâm dao, dính bùn cũng chịu thôi.
“Đi đâu anh ?”
“Ra Tây Sơn ngồi đi em.”
“Đm, sao đi xa thế anh ?”
“Quán ý ngon.”
Nhảy lên xe nó rồi đéo nói đéo rằng gì nó phi đi. Đúng là ra đường mà không nhìn gái thì có lỗi với mấy bạn mặc quần ngắn. Đi đường thằng T đũng cũng chỉ hỏi vớ vẩn, đại khái học ĐH thế nào, có gì khu vực này cứ gọi nó, nó nể em, em chơi đẹp, em cũng kemeno, dù sao trong đầu đang nghĩ nhiều thứ, nếu được thì được cả, nếu mất là về mo.
Xuống tới quán việc đầu tiên em làm là nhìn thằng H, không thấy nó đâu cả. Chẳng lẽ nhầm, hay nó đi rồi, địa chỉ thì không sai được, vì trong máy EN vẫn ghi, chả nhẽ gọi lại cho EN, nếu để EN biết thì thành về mo thật rồi. Thằng T gửi xe xong thì cũng đi vào
“Ngó ngơ đéo gì thế anh ?”
“Vừa thấy hàng.”
“Hàng họ đéo gì, ra Trần Duy Hưng em bao anh 1 shot, em có tay trong.”
“Thôi đm em ơi, có bệnh thì cũng nát đời anh.”
Thằng T cười rồi chọn 1 bàn gần đấy. Thôi thì đến đây chẳng lẽ về, coi như hôm nay chưa được việc. Em vào bàn gọi đồ, nhưng chưa được việc cứ bứt rứt trong người. Các thím biết cảm giác đấy không, cái cảm giác cứ hồ hởi chờ đợi việc đến, chờ đợi, lo sợ bỏ mợ về cái việc mình sắp làm, mong thành công nhưng nhìn lại thì không ra gì. Thằng T thì cứ cười cười nói nói như thầy bói, em thì mặt đăm chiêu như bị thiêu. Chém phét với nó 2, 3 câu về công việc học hành rồi em đi vào nhà vệ sinh, “Không gì thoải mái bằng ỉa đái kịp thời”. Cho nhẹ nhàng con người đã. (Đọc chap mới nhất tại https://giaitri.vuinhat.vn/)
Xong xuôi đi ra ngoài thì em nhìn thấy thằng H, nó ngồi tầng 2. Tim em đập thình thịch, phải để cho thằng H nhìn thấy thằng T và biết em với thằng T cùng hội, chiêu này hơi hèn nhưng là 1 cách để dằn mặt.
Em phi đến, đi qua trước mặt thằng H rồi em quay lại nhìn, nó đang đi cùng 1 thằng nữa, trông cũng ra dáng công tử
“A, đm, gặp người quen.” – Thằng H cười khểnh
“Ok, chào.” – Em mặt đanh lại nhìn nó
“Sao ? Xuống HP nhặt được con hàng về rồi chứ ?” – Nó nhìn em cười, cái khuôn mặt nó em không thể quên được, vênh váo, bát nháo, ra vẻ hổ báo kiểu trẻ trâu còn đang ăn cháo.
Lúc đó trong đầu em không nghĩ được bất cứ điều gì, mọi phản xạ của em đều là tự nhiên, mọi hành động em làm đều là em không nghĩ được. Em vớ cái cốc bên cái bàn cạnh đó, hắt cốc nước vào mặt nó rồi em cầm cốc phi đến, táng vào đầu nó 1 cái mà tay em run lên, có lẽ vì giận. Rồi 1 cú đạp khiến em ngã ngửa ra, vùng dậy được thì em thấy 1 bóng người phi đến, tay cầm cái ghế của quán, chân nó đạp vào thằng bạn H, rồi cứ thế táng cái ghế vào thằng H
“Đmm, đánh anh tao à ?”
Rồi cả quán xôn xao, có người đến đưa cho em tờ khăn ướt, lau mặt xong, em tỉnh hơn, lấy cốc nước hắt vào mặt cho tỉnh thực sự thì em thấy thằng T đang đạp vào bụng thằng H, mặc cho 2 thanh niên bảo vệ kéo nó ra. Thằng bạn thằng H chạy đâu đã không rõ, còn thằng T được kéo ra cái ghế và ngồi lại, giữ bởi 2 tay bảo vệ, thằng H từ từ đứng dậy và được con bé nhân viên chườm đá cho.
“Đm 2 thằng ranh con, nhớ mặt bố mày nhé.” – Thằng H chỉ tay, mặt như sắp mếu
“Còn mày thì nhớ bố là ai chưa ?” – Thằng T gào lên
“T thôi.” – Em quát
Rồi em chỉ tay vào mặt thằng H
“Đm, nhớ đấy, muốn ăn tao thì hãy xem lại, chơi kiểu gì tao cũng chơi.”
Thằng H hất văng cốc nước rồi đi.
Lúc chỉ tay vào mặt thằng H cảm giác Ha Oai vãi cứt, cảm giác như đã làm được cái gì đó đáng làm, dù cũng hơi trẻ trâu.
Thằng T ngồi dậy xin bồi thường quán 2 triệu rồi xin lỗi và đi ra. Nhưng bị thằng chủ quán giữ lại. Thằng T bảo em lấy xe về trước rồi nó gọi cho thằng anh nó qua
“Anh về trước đi, đm, để em gọi thằng anh em sang, vụ này giải quyết nhẹ nhàng thôi, có gì chiều em qua lấy xe, cứ về đi.”
Ông bảo vệ đưa em ra rồi hắn còn tát vào đầu em 1 phát, nhưng em đang vẩn vơ nhiều thứ trong đầu nên em không nói gì.
Dắt xe ra em phi vội về nhà. Trong đầu ngổn ngang bao nhiêu thứ, thằng T manh động quá, à, kẻ manh động phải là em mới đúng, em manh động quá, rồi lại lôi thằng T vào cuộc, tất cả chỉ vì suy nghĩ nóng vội, chưa tính kĩ, thằng H chắc sẽ mách ông già nó, EN sẽ biết, mong là thằng này khôn ra và không cậy phụ huynh. Vụ ở quán chắc thằng T sẽ giải quyết được. Tạm về, tối gọi thằng T sau.
Phi về đến đoạn Trường Chinh giao với Đại Cồ Việt, vừa phi khỏi đường sắt thì có tiếng xe bíp còi inh ỏi, em chỉ kịp quay lại nhìn, con xe đó, màu xanh, lao nhanh tới chỗ em, cảm giác trong người có biến, phanh gấp rồi lượn cái xe sang, tay buông lái và nhảy xuống, tiếng thét phụ nữ kêu lên, cảm giác duy nhất trong em lúc đó là cái chân tê buốt vì lết mạnh xuống đường, máu đã nhuộm đỏ cái quần em đang mặc, chảy dọc xuống bàn chân, ròng ròng…
—————-