Gặp Gái Trên Xe Khách

Chương 28

Chương 27
Cảm nhận cái lúc bản thân tuyệt vọng, lúc con người ta co rúm lại bên những tội lỗi mà mình gây ra, dường như đó là điều duy nhất con sót lại trong lương tri của con người. Khi họ biết khóc, khi họ biết đau, khi họ đã thấu những tủi nhục, khi họ đã hiểu những nỗi đau do chính họ gây ra. Em muốn gào lên, muốn thét lên, nhưng em lại để cho những điều đó gặm nhấm em, từ bên trong em. Em hiểu nỗi đau của người con gái ấy, cô ấy tha thứ cho em nhiều quá, cô ấy yêu em nhiều quá, em làm cô ấy đau nhiều quá, thất vọng nhiều quá.

Vỗ nước vào mặt cho tỉnh, không được để đôi mắt đỏ, khi đau và nhục đàn ông có thể khóc, nhưng không được phép để người khác biết mình khóc. Em đi ra ngoài, hít lại cái bầu không khí đầy khói, ngửi là muốn ói, quay sang xem mấy u trà đá xỉa xói, ai cũng giành phần để nói, bà thì mặt tươi rói, bà thì đăm đăm như thầy bói, bà thì hầm hầm như sói. 1 góc Hà Nội, xô bồ, nhưng không thiếu những tiếng cười, những câu chuyện, hòa quyện trong ánh đèn điện của trời đã ngả về chiều.

Chưa bao giờ bản thân em thấy mất phương hướng như vậy. Em có thể chạy đến xin lỗi cô ấy, nhưng em lại không dám, không có đủ can đảm đứng trước mặt EN sau tất cả những gì em làm, 1 chút bồng bột, 1 chút ngu si, 1 chút sĩ diện, thế là đã đủ chết. Nếu bác nào rơi vào tình cảnh này của em chắc cũng hiểu được.

Đang lang thang dọc con phố, ngồi lại 1 góc chợ Mơ để hồi tưởng và suy nghĩ nhưng đầu óc em trống rỗng, không còn chút gì, mắt chừng chừng theo những ánh đèn đổ xuống và tiếng còi xe, điện thoại em chợt rung trong túi, là thằng T

“Alo”.

“Đm, sao anh không nói về vụ anh bị đâm.”

“Sao đéo đâu, nói làm gì cho thêm nặng.”

“Có người chết mà anh nói đéo sao à, thằng chó này, em phải gϊếŧ nó.”

“Gϊếŧ cl, mày biết là thằng nào.”

“Đm, em đã từng cầm dao rạch cái xe và xiên thằng lái cái xe đó đấy, mà anh bảo em đéo biết thằng nào à ?”

“Qua đón tao, cf nói chuyện.”

Nói xong em dập máy, không để nó nói thêm lời nào. Có lẽ em phải giải quyết xong chuyện này rồi sẽ tới X. X có thể đợi được em, chắc chắn là vậy.

10p sau thằng T qua đón em theo lời hẹn. Ra quán cf gần đấy, mặt nó vẫn bực bội lắm, hằm hằm như thịt bằm nấu cháo nhìn em

“Đm, anh coi em là clg vậy ?”

“Mọi chuyện như vậy là đủ rồi, dừng lại thôi.”

“Dừng cái máu l gì ? Thằng chó đó.”

“Kể tao nghe chuyện mày và nó đi, yêu nhau à ?” – Em cười

“Yêu cc.” – Nó vẫn hằm hằm nhìn em

Theo lời nó kể thì cái lần đó thằng H vào đón con nào em cũng chả biết thì phi xe vào nó đi bố láo, đi cổng đằng sau còn chửi người của thằng T vì căng dây chắn lên, thằng ôn ý được máu đạp cửa rồi lôi thằng này ra ngoài, thằng H to mồm xuống xe vẫn gào rằng mày đéo biết tao là ai đâu vớ vẩn thì bị đạp. Xui cho ông thằng T thấy chạy ra can, can kiểu đéo gì bị thằng H đấm vào mồm, máu chó nổi lên nhảy vào đạp thì thằng H chạy rồi hô hào, nhưng người trong bến xe đéo dám can vì chú thằng Tê bảo kê cả bến, thằng H chạy rồi cầm gạch đáp lại trúng đầu ông T, cáu lên ông rút dao ra cho 3 đường lên xe rồi chém hụt vào tay thằng H thì thằng chú thằng T đi ra nên thôi, phát cuối thằng H quay xe chạy nhưng vẫn cố quay lại chửi sẽ quay lại tìm thằng T. Và cái con đéo nào mà em nói là X và X đã chứng kiến hết nhưng không vào can, EN cao tay vãi chưởng.

“Chú mày cơ to vậy ?” – Em hỏi thằng T

“Em cũng đéo biết nhưng hắn bảo kê được em sống đến tận bây giờ. Hắn bảo chỉ cần em dẹp tính nóng sẽ đào tạo em theo chân hắn nếu muốn.”

“Đúng, dẹp mẹ cái trò nóng nảy đi.”

“Đéo phải là nóng, mà là anh có kẻ thế mạng rồi đấy, đáng lẽ hôm nay anh phải chết thay hai mẹ con nhà kia.”

Thằng T nói đúng, cơn rùng mình chạy qua người em, lạnh toát sống lưng, vậy là em gián tiếp gϊếŧ người phải không nhỉ. Trong đầu em nảy ra cái ý định táo bạo hơn bao giờ hết, tự dưng lại muốn nhúng tay vào chàm

“T này, cho tao gặp chú mày.”

“Làm đéo gì anh ?”

“Chú mày biết chuyện chưa ?”

“Rồi, nãy em lấy xe về thì ông có cho em xem ảnh.”

“Ảnh đéo gì ?”

“Chú em quen 1 tay trong CSGT, vụ tai nạn hôm nay tay đó chụp ảnh lại, vì cái xe của em là tay đó mua và làm giấy tờ cho, hắn nghĩ xe của chú em nên cho qua nhanh.”

“Thằng ôn nhìn trẻ trẻ tầm 3 chục đúng không ?”

“Đm, hắn gần đầu 4 rồi. nhưng nhìn trẻ thật.”

Khớp lại sự việc trong đầu thì là như thế này :

Thằng H cho người lấy xe đâm em, không biết định đâm em hay thằng T nhưng nói chung là nhắm đến cái xe của thằng T, nhưng em tránh được nên nó trót gây ra vụ tai nạn đâm chết 1 chị mang thai, và em cũng dính líu tới vụ án nhưng may cho em là em đi xe của thằng T, cái xe được bảo kê trong khu vực này, nên người của chú thằng T thấy đã nhận ra và nhanh chóng cho đi, vậy là giải thích được điều em thắc mắc là đáng lẽ em sẽ bị gọi lên phường và truy hỏi thêm nhưng lại được cho đi dễ dàng. Mọi chuyện còn lại có lẽ phải xin ý kiến của nhân vật mà thằng T gọi là chú.

“Mày cho tao gặp chú mày đi.”

“Bây giờ à ?”

“Bây giờ thì tốt.”

“Để em gọi xem có rảnh không”

Ngồi đợi cho thằng T đi gọi điện mà lòng em nóng như lửa đốt. Em cần 1 người đỡ đầu để có thể phơi mọi việc ra ngoài ánh sáng, để em không thấy bứt rứt với người đã khuất, ít nhất cũng là người em đã mang ơn. Có lẽ do số phận, nghiệt ngã quá, kẻ phải chết lúc đó là em chứ không phải 1 chị gái đang sắp sửa làm mẹ và 1 sinh linh còn chưa hình thành sự sống. Đôi khi con người ta chỉ biết đổ lỗi cho số phận khi mọi thứ quá đau đớn và hèn hạ trước những kẻ giật dây ngoài xã hội.

10p sau thằng T dong xe ra trước mặt em

“Đi anh, em gửi tiền cf rồi.”

Nhảy lên xe mà em càng sợ, sợ ăn nói vớ vẩn chú thằng T vả cho 1 cái thì chết mẹ mất.

“Ê, chú mày có hiền không ?”

“Cũng vui tính.”

“Vui bằng tao không ?”

“Ông so sánh như cl.”

Em lại im lặng, lại sợ, đéo hiểu sao cảm giác bồn chồn như có điềm

“Ê, xin lỗi lôi chú mày vào mấy chuyện của tao nhé.”

“Xin cc.”

Lại im, em đang phải nghĩ sẽ nói gì khi đối mặt với chú thằng T

“Ê, hay mày cho tao về đi.”

“Đcm nhà ông nữa, chú em không khó đâu mà lo.”

Đi 1 lúc thì cũng tới nhà chú nó. 1 căn nhà 3 tầng nằm trong khu Linh Đàm, ánh đèn rọi khắp nhà nhưng cái cảm giác lạnh lẽo không vơi đi. Nghe thằng T nói ông này ở 1 mình, con thì đi học ở HP, còn vợ thì bỏ rồi, giờ hắn chỉ cặp bồ thôi, nghe mà cuộc sống hoàng tộc vl, Kenny vcl.

Căn nhà được bố trí khá đẹp, vòm nhà hình tròn, kiểu mái Thái, bên trong nhà có cái đèn chùm bự, salon và bộ loa để xem sεメ hay sao mà khủng vcl, hịn lắm.

Chú thằng T bước ra là 1 người đàn ông không bệ vệ như em nghĩ, hơi thấp, bụng to, người đeo toàn vàng, nhưng cái dáng đi hoàng tộc thì khỏi bàn. Phong thái của 1 kẻ có quyền lực.

“Chú.”

“Có chuyện gì ?”

“Đây là bạn cháu, mà hôm nay đi xe của cháu.”

Em đứng dậy và cúi đầu thật sâu để chào

“Ngồi.” – Ông ấy cao giọng nói

Tên hắn là Hưng, em nói mẹ ra cho đỡ nhầm với thằng H.

“Trình bày đi.” – Hắn nói với em và lôi điện thoại ra bấm

“Dạ, cháu muốn hỏi chú vài điều được không ạ ?”

“Cái xe là của thằng nào mày biết rồi, còn tác giả cũng biết, nhưng vụ này sẽ phải chìm.”

“Tại sao ạ ?”

“Nó là người của 1 tay lớn, tao chỉ giải quyết được rắc rối vụ quán cf, còn chúng mày động tới thằng đó thì tự xử.”

“Cháu muốn báo công an cái xe đó được không ạ ?”

“Mày sẽ chết.”

“Tại sao ạ ?”

“Đm, nó là người của 1 ông lớn, mày đéo hiểu à ? Người của tao làm trong công an hôm nay đã nhận được lời của 1 tay to đỡ đầu, chả thằng nào trong công an dám làm quá lên, tao đảm bảo với mày, con bé đã được đền bù tiền tỉ, xong.”

“Chú giúp cháu lấy địa chỉ của chị đó được không ạ ? Cháu muốn đến viếng.”

Tay Hưng ngước mắt lên nhìn em rồi lại nhìn vào màn hình điện thoại.

“Mai mày sẽ có, còn gì nữa không ?”

“Cháu muốn dằn mặt thằng đó được không ạ ?”

“Nó không dám động tới chúng mày đâu, thằng đó nhát lắm, không phải lo.”

“Dạ..”

“Về thì đóng cổng cho tao, có cần gì thì lấy số tao liên lạc lại.” – Hắn nói rồi đứng lên

Em theo thằng T ra cổng mà trong đầu vẫn mông lung. Chẳng lẽ mấy tay lớn lại làm mưa làm gió được như vậy, cũng đáng phải sợ lắm.

Thằng T đèo em ra mà không nói câu nào

“Mày nghe rồi chứ ?” – Em mở lời

“Đm, thằng chó đó ghét vl.”

“Tạm thế đã, mày vứt xe tao mượn.”

“ĐI đâm nó à ?” – Thằng T cười

“Đi thăm chị nhà, nhanh.”

Thằng T đèo em lại 1 góc rồi vứt xe cho em, chắc gần nhà nó.

Cảm giác trong người nhẹ nhàng hơn, em phi xe tới nhà EN, đến lúc em lấy lại can đảm của 1 thằng đàn ông rồi.

Trên đường các đôi vẫn ôm nhau, đút tay vào túi nhau, thằng đằng trước thì mò ra đằng sau, con đằng sau thì lau chau lên đằng trước, mặt không một vệt xước và cười như đang làm việc nước. Nhưng trong đầu em cũng không rảnh để nghĩ về những điều đó nữa rồi. Trong đầu em giờ chỉ nghĩ đến biên giới, nhầm, nghĩ đến EN.

1 vèo thì cũng đến nhà EN, con ngõ lập lòe trong ánh đèn vàng. Phi xe vào mà em thấy run hơn bao giờ hết. Cửa nhà EN khóa, nhưng đèn tầng 2 vẫn sáng, chắc EN vẫn còn trên nhà, khẽ gọi tên EN 1 cách dõng dạc, mặc tiếng chó sủa xung quanh

“X ơiiiiii.”

Không 1 tiếng động, đang định gọi lần 2 thì cánh cửa xếp mở ra trước mặt em

EN đứng đó, xinh đẹp trong bộ quần áo ngủ, đầy đủ tư trang để đợi em sang. EN đứng sang 1 bên ra ý em dắt xe vào. Vừa khép cánh cửa lại nhưng EN cứ đứng đó nhìn em, khuôn mặt lập lòe trong ánh đèn còn đang sáng mờ ảo, rồi 1 hành động khiến em cảm thấy nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, EN ôm ấy em, nhẹ nhàng, ấm áp, rồi òa lên khóc nức nở, khóc dễ dàng và ngọt lắm…

Em xoa nhẹ lên lưng EN cho đỡ đi tiếng nấc nghẹn, em cũng đau lắm, đau khi thấy em như vậy lắm, là lỗi ở em mà.

“Thôi nào, em của anh mà lại như vậy à ?”

“Mấy khi được làm nũng người yêu.” – EN lau nước mắt rồi nhìn em, cười

Nụ cười đó cũng đủ làm em nhẹ gánh đi, cũng đủ vơi đi những lo nghĩ của em. EN kéo tay em lên phòng, căn phòng vẫn ấm áp như trong đầu em có thể nhớ.

Ôm nhẹ lấy EN từ sau lưng, ấm áp, ngọt ngào

“Anh xin lỗi.” – Em thì thầm

“…”

“Tất cả là tại anh, là do anh đã làm em buồn.”

“Biết thế là tốt.”

Trong khung cảnh lãng mạn đó chợt bụng em kêu ọt một cái, làm EN cười ầm lên, đói, giờ em mới nhận ra là em đói

“Chưa ăn gì hả ?”

“Chưa, từ sáng tới giờ, hề hề.”

“Em mới ăn xong đấy,xuống em hâm lại đồ ăn cho.”

EN đi xuống hâm lại thức ăn cho em, 1 cô gái tuyệt vời của em, như Sương sớm đọng trên cành trong vắt, EN vẫn vậy, ngọt ngào, dịu dàng, và cứng đòn, ít nhất là với em.

“Có thực mới vực được đạo”, ăn xong đầu em minh mẫn hẳn, phi ngay lên giường nằm ôm gối.

“Kinh nhở, để cả cuộn giất thế này thì khóc bao giờ hết.” – Em trêu

“Yêu anh ngày nào tôi thấy đáng khóc ngày đó.”

“Gớm nửa, lên đây anh bảo.”

EN bước chân lên giường đã bị em kéo ngay ra, giằng co 1 lúc thì 2 đứa cũng yên vị trên giường. EN ôm lấy em.

“Mọi chuyện cũng xong rồi em ạ.”

“Ừm, không xong cũng phải xong thôi.”

“Có vài chuyện anh muốn hỏi em, về những người đỡ đầu cho thằng H.”

“Thôi, anh đừng làm gì.”

“Biết thôi mà, chứ anh đâu dám sờ gáy mấy tay to.”

“Tôi biết ông quá mà.”

“Thề, hehe, anh còn yêu đời mà.”

“Ờ, à, anh ơi.”

“Hả ?”

“Biết mai ngày gì không ?”

“Ngày gì ?”

“Biết ngay quên mà, yêu nhau nửa năm rồi đấy.”

Nhanh thật, nửa năm qua nhiều chuyện xảy ra với em quá, nhưng cũng là nửa năm hạnh phúc nhất, khẽ hôn nhẹ lên môi EN rồi em để cho màn đêm làm chuyện nó phải làm…

—————