Hôm Nay Anh Đã Nghĩ Thông Chưa

Chương 42: Cận hào phóng

Chương 42:

“Đại sư, hoan nghênh hoan nghênh.” Cận Chấn Cách híp mắt nhiệt tình chào hỏi, theo thói quen vươn tay muốn bắt tay, vươn tay nửa ngày đối phương cũng không để ý đến anh ta, anh ta đành phải lại rụt tay trở về, tiếp tục nở nụ cười khách khí, “Đại sư một đường vất vả, mấy vị là……” Anh ta quay đầu tò mò nhìn về Quách Quả cùng Mặc Phong ở bên cạnh, trong mắt không có nửa điểm quen thuộc.

Sau đó Vu Hoa nghe được tiếng kinh hô của Quách Quả, anh nhìn cô một cái, “Em quen anh ta?”

“Đúng vậy.” Quách Quả gật gật đầu, “Lúc trận pháp bị phá vỡ ở bên cạnh Minh Hồ.” Vừa nói vừa điều động linh khí, một tay bấm pháp quyết, gõ lên trán của đối phương, thiếu chút nữa cô đã quên mất Thần Tài này.

Cận Chấn Cách sửng sốt trong chốc lát, anh ta cảm thấy một cỗ hơi thở mát lạnh đang xâm nhập vào trong óc, giống như đang trực tiếp đột phá mê chướng nào đó, trong nháy mắt đầu óc của anh ta vô cùng tỉnh táo. Ánh mắt nhìn Quách Quả từ xa lạ mê mang đã thay đổi thành khϊếp sợ cùng mừng như điên.

“Ân nhân!” Cận phòng phòng đột nhiên mở to hai mắt, “Tại sao ngài lại tới đây? Đúng rồi! Tại sao tôi lại quên mất ân nhân!”

“Anh trúng phải Chú Lãng Quên, tôi vừa mới giúp anh phá giải.” Quách Quả thuận miệng giải thích, phá giải Chú Lãng Quên cũng không khó, chỉ phí linh khí mà thôi, hiện tại cô đã không thiếu linh khí, “Lúc trước người nào rời khỏi trận pháp cũng đều trúng phải pháp chú này.”

“Thì ra là như thế này!” Cận phòng phòng gật gật đầu, dường như nghĩ đến điều gì đôi mắt tức khắc phát sáng, “Ngài tới đây thì càng tốt, lấy bản lĩnh của ân nhân tuyệt đối có thể cứu Điềm Điền của nhà tôi, ân nhân tôi……”

“Được được được.” Quách Quả vươn tay đánh gãy lời nói của anh ta, “Trước tiên anh phải thanh toán món nợ lần trước đã!”

“……” Gì? Anh ta sửng sốt một chút.

“Anh sẽ không quên việc anh thiếu tôi một bộ phòng chứ?” Quách Quả từ trên xuống dưới liếc mắt nhìn anh ta một cái, Chú Lãng Quên đã bị cô phá giải, không lẽ anh ta còn muốn quỵt nợ?

Lúc này Cận phòng phòng mới hoảng hốt hiểu ra, trong nháy mắt anh ta đã hóa thân thành Cận hào phóng, “Nhớ rõ nhớ rõ, đương nhiên nhớ rõ! Chỉ cần ân nhân có thể cứu con gái của tôi, đừng nói một bộ phòng, mười bộ đều không thành vấn đề. Chỉ cần là sản nghiệp của Cận Chấn Cách tôi, ngài cứ tùy tiện chọn lựa!”

“Đợi đã, tôi phải quay video!” Quách Quả lập tức móc ra điện thoại mở ra công năng ghi hình, “Anh lặp lại lời nói vừa rồi một lần nữa.” Kiếm được một căn nhà nhỏ thật không dễ dàng, đừng đến lúc đó lại xảy ra biến cố.

Vu Hoa: “……”

Cận hào phóng: “……”

-_-|||

Cao nhân đều ra bài không ấn kịch bản như vậy sao?

Cận hào phóng đành phải nói lại một lần nữa, sau đó nhìn qua nhìn lại giữa Vu Hoa cùng Quách Quả, “Ân nhân, đại sư, tại sao hai vị lại đi cùng nhau tới đây?”

“Anh ấy là sư huynh của tôi.” Quách Quả giải thích một câu, “Đến nỗi người còn lại …… Không quan trọng!”

Mặc Phong: “……” Kiếm không xứng có được tên họ sao?

“Ồ, thì ra là như thế.” Cận hào phóng sửng sốt, quả nhiên người có bản lĩnh đều là người một nhà.

“Được rồi, nói tình huống của anh đi, anh lại gặp được chuyện xui xẻo gì?” Anh ta làm tổng giám đốc cũng thật nguy hiểm, vì sao anh ta luôn gặp được chuyện kỳ quái, còn nhiều lần đυ.ng phải bọn họ.

Sắc mặt của Cận hào phóng lập tức suy sụp, khuôn mặt rõ ràng đã tròn trịa hơn mấy tháng trước đã nhăn thành bánh bao dạng nếp gấp, cả người đều héo héo, “Không phải tôi, là con gái Điềm Điền của tôi.” Anh ta thở dài, tránh qua bên cạnh dẫn bọn họ tiến vào tiểu khu, vừa đi vừa bắt đầu nói tỉ mỉ.

“Con gái Điềm Điền của tôi mới 6 tuổi, đại khái bắt đầu từ mấy tháng trước, con bé đột nhiên làm ầm ĩ không muốn ngủ, nói mình sợ hãi tiểu động vật ở trong mộng sẽ cắn mình. Ngay từ đầu tôi còn tưởng rằng con bé muốn làm ầm ĩ, cũng không để ý nhiều. Ai biết mấy tháng tiếp theo, trong nhà luôn gặp được đủ loại việc lạ. Bảo mẫu người hầu ở trong nhà liên tiếp bị thương, việc kinh doanh của tôi cũng đột nhiên không thuận lợi. Ngay cả Điềm Điền cũng……” Anh ta không biết hình dung như thế nào, suy nghĩ hồi lâu mới tiếp tục nói, “Trở nên không giống như Điềm Điền.”

Quách Quả sửng sốt một chút, “Đây là xảy ra việc gì?”

Nếp gấp trên mặt bánh bao của Cận hào phóng càng sâu, “Chuyện bắt đầu từ một tháng trước, ngày hôm đó khi tôi về nhà, con bé đột nhiên nói với tôi rằng con bé sẽ xem bói cho tôi, phải đoán mệnh cho tôi. Còn nói mệnh cách của tôi quá phú quý, chú định không có duyên với con cái, cần tặng con cái cho người khác mới có thể hóa giải nghiệp chướng. Đầu tuần lại nói với tôi, tôi bị vận đen quấn thân không nên đi ra ngoài, kết quả tôi đi ra cửa đã gặp tai nạn xe cộ. Nếu là người bình thường nói với tôi thì tôi cũng sẽ tin vài phần, nhưng…… Nhưng Điềm Điền mới 6 tuổi a, ngay cả chữ cũng chưa biết hết, tại sao lại đột nhiên hiểu được những việc này?”