Hôm Nay Anh Đã Nghĩ Thông Chưa

Chương 43: Yêu khí

Chương 43:

Anh ta càng nói sắc mặt càng ngưng trọng, một bộ dáng gấp đến độ sắp bật khóc, anh ta xin giúp đỡ nhìn về phía Quách Quả nói, “Ân nhân, ngài nói…… Con, con bé có phải đã bị thứ gì đó bám vào người?”

Nghe tới đây đúng là có chút giống, Quách Quả đã có suy đoán, quay đầu nhìn về phía bên cạnh, “Sư huynh?”

“Trước tiên nhìn thấy người lại nói.” Vu Hoa trả lời một câu, anh cũng không có biện pháp xác định thế giới này có điều khác biệt hay không.

“Được được được.” Cha Cận vội vàng gật gật đầu, chỉ vào biệt thự cách đó không xa nói, “Nhà tôi ở phía trước.”

Nói xong thì mang theo bọn họ bước nhanh đi qua đó, trước một bước mở ra cửa phòng mời bọn họ đi vào, ba người vừa mới vào cửa, lại đồng thời dừng lại.

“Ồ!” Vẫn luôn không nói chuyện Mặc Phong đột nhiên kinh hô một tiếng, đôi mắt đã phát sáng, “Nơi này cư nhiên có yêu khí!” Nói xong, còn nuốt nước miếng một cái, kích động nhìn về phía hai người nói, “Tôi có thể hay không……”

“Không thể!” Quách Quả từ chối trong vòng 1s.

“……” Không thể ngược đãi kiếm như vậy a.

Kiếm không dễ sống, khóc thút thít!

(;′??Д??`)

Quách Quả đương nhiên biết nó muốn làm gì, chính là hấp thu những yêu khí này. Nó là kiếm yêu mặc dù dựa vào linh khí để tu hành, nhưng yêu khí đối với nó cũng có chỗ tốt. Nghiêm khắc mà nói, yêu khí cũng là do linh khí diễn sinh ra. Khí yêu cùng khí linh không giống nhau, khí linh hấp thu linh khí từ chính chủ nhân của nó, nhưng kiếm yêu lại được nuôi thả, nó hấp thu linh khí không cần trải qua sự luyện hóa của chủ nhân, cho nên nó không có thuần túy giống như khí linh, cho nên sinh ra yêu khí.

Trong tình huống bình thường, yêu vật đều sẽ không lựa chọn trực tiếp hấp thu yêu khí, nhưng ai kêu thế giới này lại không có linh khí! Huống chi nó đang trong giai đoạn khảo sát, Quách Quả cùng Vu Hoa cũng không có nói cho nó về chuyện linh khí của thế giới này. Cho nên khó tránh khỏi nhìn thấy vậy có thể hấp thu liền kích động.

“Ân nhân, con gái của tôi đang ở trên phòng.” Cận hào phóng chỉ chỉ lầu hai, gấp không chờ nổi mang theo ba người lên lầu.

Càng đi lên trên lầu, yêu khí càng dày đặc, Mặc Phong thèm đến mức hút nước miếng rất nhiều lần.

Cận hào phóng dừng bước trước một căn phòng, nhẹ giọng nói, “Điềm Điền, ba ba vào được không.” Nói xong liền đẩy cửa đi vào.

Đây là một căn phòng công chúa tràn đầy hồng nhạt, bốn phía chất đầy các loại búp bê cùng món đồ chơi, ở giữa có một chiếc giường hình con thỏ, trên giường xếp một quả bóng nhỏ, trên đó có một đứa trẻ đang nằm, dường như đã nhận ra bọn họ, cô bé lôi kéo chăn lộ ra một khuôn mặt nhỏ cực kỳ gầy, ngọt ngào hô một tiếng, “Ba ba.”

“Điềm Điền……” Cận hào phóng nghẹn ngào, anh ta lập tức tiến lên, ôm cô bé ở trên giường, thương tiếc vuốt đầu của đối phương.

Cơ hồ trong nháy mắt cô bé đứng dậy, cả ba người đều nhìn thấy một bóng đen bám chặt sau lưng cô bé, yêu khí đầy phòng được truyền tới từ phía trên bóng đen.

“Điềm Điền tỉnh, ngủ ngon không?” Cận hào phóng thấp giọng, trong nháy mắt thanh âm mềm nhẹ giống như bánh bao được làm bằng nước.

Cô bé chỉ lắc lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, “Điềm Điền không cần ngủ, Điềm Điền sợ hãi.” Nói xong thì lao đầu vào trong lòng ngực của Cận hào phóng, không chịu ra, tay nhỏ càng gắt gao ôm cổ anh ta.

Cận hào phóng càng nghe càng chua xót, ngay từ đầu con gái cách mấy ngày thì mơ thấy ác mộng một lần, về sau càng ngày càng thường xuyên, hiện tại mỗi lần ngủ đều sẽ mơ thấy ác mộng, đều sợ hãi việc ngủ. Cứ tiếp tục như vậy, người lớn còn chịu đựng không nổi, đừng nói chỉ là một đứa bé 6 tuổi đang cần một giấc ngủ ngon.

Anh ta hít hít cái mũi, quay đầu nhìn về phía người ở phía sau, đang định mở miệng, “Đại sư, con gái của tôi……”

“Để tôi nhìn xem.” Quách Quả đã trước một bước kéo tay nhỏ của cô bé, ngay sau đó chỉ thấy trên tay có ánh sáng chợt lóe, một đạo linh ấn liền quét tới trên người cô bé. Giống như đang rửa sạch thứ gì đó, yêu khí trên người cô bé đã biến mất, trực tiếp ném bóng đen đang dán sát ở sau người cô bé ra ngoài, trong nháy mắt bóng đen đã bị đánh tan.

Gào……

Một tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên trong phòng.

Hoàn toàn nhìn không thấy gì hết, Cận hào phóng sợ tới mức run rẩy, anh ta hoảng sợ nhìn bốn phía, “Đó…… Đó là thanh âm gì vậy?”

Quách Quả không kịp trả lời, chỉ thấy khói đen kia bị đánh tan, đột nhiên bay tới vị trí của cửa sổ, ngay cả yêu khí ở trong phòng cũng cùng nhau biến mất.

“Việc còn lại để cho tôi lo!” Mặc Phong vội vàng nhảy ra ngoài, nó lau miệng, thân hình chợt lóe hóa thành một đạo lưu quang đuổi theo.

Quách Quả cũng không có ngăn cản, ngược lại cô đã nghi hoặc nhìn nhìn lòng bàn tay của mình đến ngơ ngẩn cả người, “Yếu…… Yếu như vậy a!” Cô chỉ mới điều động một chút linh khí, pháp quyết còn chưa có chính thức thành hình, đối phương đã trực tiếp tan biến, thứ này cũng quá yếu!