Chương 8: 8/ Giận hờn vu vơ.
- Thanh Hà ơi Thanh Hà, ra đây xíu đi. - Một nhóm bạn nữ cùng khoa lấp ló ở cửa lớp gọi cô trong giờ giải lao môn chị.Cô tò mò đi ra, chị lúc nào cũng muốn để em người yêu trong tầm mắt nên giả vờ vô tình bước ra ngoài, đám bạn cô cũng ra xem.
Cả sân trường đang tập trung rất đông, cô cùng mọi người bước ra hành lang nhìn xuống, có cả chị. Một bạn nam ăn mặc lịch sự đứng giữa đám đông ôm bó hồng to thật to, dưới đất là một vòng hoa xếp hình trái tim lớn. Chàng trai ngước lên vẫy vẫy cô với nụ cười tươi, cả đám đông dưới sân hò reo.
- Thanh Hà à! lại có anh chàng tỏ tình cậu, hayzzzz thấy hoài mà mọi người làm gì cổ vũ ghê vậy. - Quyên bĩu môi, chắc chắn anh chàng này cũng bị từ chối như những người trước thôi. Thậm chí cô còn chẳng thèm bước xuống sân nhìn rõ mặt anh ấy là ai cơ.
-*haha tên điên, nếu tỏ tình bằng cách này mà em ấy đồng ý thì không đến lượt chú em đâu nhé, muốn tơ tưởng tới nàng tiên của chị mày hả, mơ kiếp sau đi cưng, à không, đến ba kiếp nữa thì em ấy vẫn là của chị chú mày rồi, thôi ráng về cầu nguyện chín kiếp nữa nhé!* chị nhếch mép cười.
Chẳng hiểu sao hôm nay cô không giống mọi lần bỏ vào lớp ngay, mà hướng mắt qua nhìn chị như mong chờ một động thái nào đó, nhưng vẻ như ai kia chẳng có gì gọi là bận tâm còn mỉm cười thích thú. Thậm chí còn chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Bỗng thấy chị càng bình thản cô càng có chút tức tối, bứt rứt trong lòng, khó chịu vô cùng.
Cô nhìn xuống sân, anh chàng nhận cây guita từ một bạn khác bắt đầu bàn, vừa đàn vừa hát bài "lời tỏ tình dễ thương". Chợt đám bạn cô tròn mắt khó hiểu, khi cô từ từ bước xuống sân lại gần anh chàng, tất cả mọi người tản ra hai bên cho cô đi vào. Anh chàng mừng gỡ quỳ xuống chân cô tặng bó hoa trong tiếng reo hò.
- Trời trời Thanh Hà của chúng ta không lẽ thích anh chàng đó sao ta. - My kinh ngạc.
Chị vẫn theo dõi xem chuyện gì xảy ra, mắt không có chút dao động nào. Mọi người im lặng, nhân vật chính nín thở chờ đợi câu trả lời từ cô. Bỗng đám đông lại tản ra hai bên nhanh chóng. Tất cả ánh mắt tập trung xem ai mà có uy lực thế. Là Louis Nguyễn...hắn
nghênh nghênh mặt bước vào "trung tâm sự kiện" cùng mấy tên đàn em phía sau, hắn nắm cổ tay cô kéo về hướng mình, rồi chỉ vào mặt anh chàng kia cười khinh bỉ.
- Ê tên kia, chú nghĩ chú là ai mà tỏ tình với Thanh Hà hả, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga à. Mơ với tưởng. - Hắn hất mặt về phía anh chàng, lặp tức 4 tên đàn em đi tới khoác tay anh chàng kia trong ánh mắt sợ sệt của mọi người.
Louis vừa xuất hiện, tức khắc làm dao động mạnh ánh mắt đang tĩnh như mặt hồ của chị, cặp mày dính chặt vào nhau, bắt đầu hằn lên vẻ bực tức trên khuôn mặt, chị nhận ra hắn là tên nắm tay em hôm ở sân bóng, liền đi như chạy xuống sân. Bao nhiêu "fan hâm mộ" đang chú ý chị từ khắp hành lang nãy giờ cũng bu theo sau lưng thần tượng, ùn ùn tạo thành một làn sóng dữ dội, bước vào "trung tâm sự kiện". Vòng tròn người tiếp tục lần nữa tản ra hai bên cho chị đi vô giữa.
- Tất cả làm gì đó. Chuyện gì, các em có chuyện gì mà tập trung ở đây?. - Mặt chị đăm đăm hiện rõ vẻ nghiêm khắc với tư cách một giảng viên đang đến giải tán đám học sinh làm loạn, tức thì nắm cánh tay kia của cô kéo về phía mình.
Cô nãy giờ đi từ bất ngờ này đến ngạc nhiên khác, bao nhiêu sự kiện, sự chú ý, ánh mắt soi mói điều hướng về mình đến sắp ngạt thở, lơ ngơ không biết phải làm sao, bất lực thuận theo những người kia muốn làm gì mình thì làm.
- Emmmm, chủ mưu làm loạn giữa sân trường hả, lên phòng giám thị ngay và luôn.- Chị chỉ thẳng vào mặt Louis quát lớn. Cô nhìn chị trân trân, mọi người có mặt tròn mắt kinh ngạc, ai cũng biết chị khó tính, lạnh lùng, nghiêm khắc nhưng chưa bao giờ dữ dằn đến vậy. (Nhưng hình như người gây rối là cô giáo mới đúng ạ! Người ta dẫn có mấy tên đàn em, cô giáo dẫn cả trăm đứa theo sau)
- Các em nữa, định hành hung bạn hả, lên phòng giám thị luôn. - Chị vẫn giọng điệu đó chỉ vào mấy tên đàn em Louis.
- Còn em, xả rác trong sân trường hả, lên phòng giám thị luôn, nhặt hết cái đóng rác này ngay cho tôi. - Chị chỉ vào anh chàng vừa tỏ tình với cô. (Người ta đường đường là giảng viên quyền lực nga hôn).
Tất cả im phăng phắc, tưởng chừng nghe được tiếng lá rơi. Mấy người bị chị điểm mặt tái xanh mặt mũi, răm rắp nghe lời lên phòng giám thị. Riêng Louis hậm hực nhìn chị bực tức nhưng cũng không cãi được, lầm lì bước theo mấy tên kia.
- Được chưa, giờ giải tán hay muốn lên phòng giám thị chung cho vui. - Chị nghiêm giọng nhìn đám đông, ánh mắt bây giờ hừng hực không ai dám nhìn vào.
- Lên lớp học đi em, hết giờ giải lao rồi. - Lửa giận của chị dần tắt khi quay sang thấy con mèo nhỏ đang run rẩy núp sau lưng mình. Cơ mặt giãn ra, giọng điệu nhẹ nhàng thay vào vẻ đáng sợ khi nãy, lơi cánh tay cô. Chị quay bước lên lớp khi đám đông sợ sệt tản đi.
================
**Chị...**
**Sao em?**
**Chuyện lúc sáng...**
**Sao? Thấy chị dữ quá hả, sợ không?**
** Dạ hơi sợ...à ừm anh chàng đó...anh chàng đó thích em từ năm trước...**
**Ừm, anh chàng đó cũng hiền lành, chị đã nói Thanh Vân không phạt nặng lắm đâu.**
**Ừ vậy thôi, chị ngủ ngon, bye**.
** Sao vậy em. Bận gì à...**
...
...
Chị đợi mãi không một tin nhắn hồi âm, nằm lăn qua lăn lại mãi chẳng ngủ được.
-*em giận hả ta, giận chuyện gì mới được chứ*. Chị suy nghĩ mãi chẳng ra em đang giận gì, thật sự rất khó chịu.
**ting ting**
**Em, ngủ chưa, em xuống sân chút nha.** Chị quyết tâm gặp cô hỏi cho ra lẽ.
**Thôi chị, bạn em ngủ rồi, xuống mất công có tiếng động mọi người thức giấc**. Có vẻ như cũng có người không ngủ được, lăn qua lăn lại chờ tin nhắn.
**Bình thường em vẫn xuống được mà.**
**Nhưng hôm nay không xuống được, vậy nha, chị ngủ đi**.
"Em muốn được cùng anh, về vùng biển vắng, mình sẽ sống những ngày hè ươm nắng...." Không biết từ khi nào cô đã đổi luôn nhạc chuông thành bài "lời yêu thương" với giai điệu vui tươi rồi.
- Aloo. - Cô vẫn trùm chăn thì thào như mọi lần.
- Em giận chị chuyện gì à?
- Không có, khuya rồi, thôi nha chị, nói chuyện bạn em thức giấc.- Giọng điệu cứ như không muốn nói chuyện với người ta, nhưng nghĩ cũng lạ ha, không muốn nói chuyện sao lại bắt máy, không bắt là được mà. Hay là muốn nghe người ta năn nỉ vậy á.?
- Sao vậy, xuống sân đi, chút thôi.
- Thôi chị, không được đâu!
- Hay ra cửa phòng em đi, trước hành lang thôi cũng được. - Chị ráng lôi kéo.
- Thôi chị, chị ngủ đi, em ngủ đây!- Có vẻ như sau này yêu nhau rồi chị sẽ khổ sở lắm đây, vì ai kia giận dai thế cơ mà.
-Em....vậy thôi em ngủ đi. Ngủ ngon.
- Ngủ ngon!.
Tut...tut....tut.
Chứ kêu cúp máy mà đã cúp luôn rồi. Thế là cả đêm có người không ngủ.
===============
Sáng hôm sau, chị không nhắn tin cho cô như mọi ngày, vậy là có người chốc chốc lấy điện thoại ra xem có ai nhắn không, mặt mày nhăn nhó. Và có người lấp ló đi....theo dõi người ta. Không dám nhắn tin vì sợ người ta thấy mình phiền phức. Giờ giải lao có người vờ đi canteen, ngang qua phòng giảng viên bỗng đứng khựng lại, nhìn nhìn ngó ngó vào trong xem có cái bóng cao kều mặc sơmi trắng đó không....và không có.
- *Đi đâu rồi ta, hay là giận mình chuyện hôm qua không xuống, ủa gì dạ, người giận là mình mới đúng chứ, ủa mà mình giận chị ấy gì ta, sao lại giận, có bao giờ giận hờn vu vơ ai vậy đâu, Thanh Hà ơi Thanh Hà mày điên rồi* - Cả buổi sáng cô cứ nhấp nhỏm không yên, vò đầu bứt tóc chẳng vẽ vời được gì ra hồn, trung bình 10 phút lấy điện thoại ra xem một lần coi có tin nhắn không rồi lại cất vào.
- *Giờ sao đây ta, làm sao cho em ấy hết giận ta, haiiizzzzz cái quan trọng là phải biết nguyên nhân mình bị giận thì mới mong có cách chứ, trời ơi à!* - Phòng học gần đó cũng có người ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi ra đi vào.
**ting ting**
Chuông tin nhắn reo, cô mừng như bắt được vàng, lặp tức lấy điện thoại ra xem, mặt hớn hở nhưng không phải tin nhắn mình đang mong chờ bỗng làm cô thêm bực mình với cái người nhắn tin lúc này.
**Chào buổi sáng em, tối nay thứ 7, đi ăn tối với anh nha, có chỗ này hay lắm chắc chắn em sẽ rất thích** Louis nhắn.
**Nhưng tối nay em có bài tập về nhà, ở nhà vẽ cho kịp**
**Mai là chủ nhật, có gì mai vẽ, vậy nha, 6h tối anh chờ em dưới cổng kí túc xá**
**Nhưng mà...hôm khác đi anh.**
**Anh thích hôm nay. Hôm qua anh giúp em thoát khỏi tên đó còn bị lên phòng giám thị làm kiểm điểm, cũng phải có chút gì gọi là cảm ơn chứ hả, đi với anh nhé, vậy đi. Bye em**.
Cô thở một hơi dài, thật sự là chẳng muốn đi chút nào, làm gì có tâm trạng, nếu là trước đây, Louis mời như thế chắc chắn không bao giờ cô từ chối, nhưng bây giờ có vẻ anh ta chẳng còn một chút trọng lượng nào trong mắt cô. Không biết lí do gì nữa, anh ta có làm gì để cô chán ghét thế đâu, cô đã từng rất ngưỡng mộ anh ta mà.
Cái cách nói chuyện nhắn tin của anh ta bây giờ cũng làm cô cảm thấy khó chịu, sao tự tiện quyết định luôn như thế, cô chưa đồng ý mà, đã vậy kiểu cách còn chẳng tôn trọng mình bao nhiêu.
Cô bỗng nhớ đến tin nhắn của người kia, lúc nào cũng dịu dàng, một câu "được không em?", hai câu "em thích không?", "em thấy thế nào".... Đã vậy, ngữ điệu lúc nào cũng ân cần, ngọt ngào. Đang cầm xoay xoay điện thoại trong tay, tự dưng chẳng hiểu sao cô lại vô thức soạn cho ai đó một tin, may mắn là chợt giật mình nên chưa gởi, thở phào. Mình là người giận mà, nhất quyết không nhắn trước, ai lại tự nhiên giận người ta rồi không chịu nổi đi nhắn tin cho người ta thì kì chết được.
Chính cô cũng không hiểu sao mình thay đổi tính nết, trước giờ cô điềm đạm nhu mì không giận hờn ai, giờ tự dưng đi khó chịu, giận hờn vu vơ với chị vì chuyện không đâu, chị không ghen tức vì người khác tỏ tình với cô làm cô giận sao??? Thật khó hiểu. (Mà ở đây ai cũng hiểu haha).
6:pm .
- Ủa hôm nay sao không thấy chị Hằng đến vậy Thanh Hà, trễ lắm rồi, bình thường tới sớm lắm mà. - Mai đi từ toilet ra hỏi cô.
- Mình không biết, cậu đi tìm chị ấy mà hỏi, mình đi đây, mình có hẹn tối nay, bye các cậu. - Cô trả lời giọng khó chịu, có vẻ Mai hỏi không đúng người rồi. Chính cô còn đang trông ngóng từ chiều đến giờ, nhưng có hẹn nên buộc phải đi thôi.
- Đi với Louis chứ gì, haha hai người ghê quá nha, đi chơi riêng hoài, thôi đi đi trễ bây giờ. - Quyên tranh thủ chọc ghẹo, Cô cũng chẳng buồn nói gì, thở dài bước ra ngoài.
Cô mặc một chiếc đầm suông màu xanh biển, ôm vòng một căng đầy, thắt vòng eo mỏng manh, trang điểm nhẹ nhàng, tóc xoã dài chải ngay ngắn vuốt hết sang một bên vai. Nhìn cô lúc này xinh đẹp vô cùng, không phải một nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành khiến người đối diện phải choáng ngợp như chị, mà là vẻ đẹp ngọt ngào, thuỳ mị mê hoặc lòng người, dịu dàng đi sâu vào trái tim, làm người ta muốn ôm ấp, yêu chiều, bảo vệ. Cô xách chiếc túi màu trắng nhẹ rảo bước xuống cổng kí túc xá.
6:15 pm.
Cô đợi 15 phút rồi anh chưa tới, lại nghĩ đến con người kia, bao giờ cũng đứng đợi cô sẵn, có bao giờ để phải đợi thế này đâu, dù nhận được tin nhắn là cô thay đồ xuống ngay thì người ấy cũng đứng sẵn rồi (thật ra là đứng rồi mới nhắn tin kêu xuống, chứ người ta muốn gặp là chải chuốt kĩ lưỡng à nha). Đang nghĩ miên man thì một chiếc BMW trờ tới, Louis xuống mở cửa cho cô, nhìn thấy cô, hắn ngẩn ngơ hồi lâu, đến khi ngồi vào xe rồi vẫn chưa hoàn hồn.
Hắn cho xe chạy đến một nhà hàng sang trọng ngay trung tâm quận 1, chọn góc cửa kín nhìn ra ngoài xe chạy tấp nập, hắn đắc ý, ngồi dựa lưng vào ghế nhếch mép cười ngắm cô.
- Em thích chỗ này không, có thể ngắm được sự phồn hoa của Sài Gòn.
- Dạ...- Cô cúi mặt khuấy khuấy ly nước, thật sự đâu có thích mấy chỗ này, cô thích mấy nơi gần gũi với thiên nhiên mà chị hay đưa tới thôi. Không biết giờ người ấy đâu rồi, cô lấy đt ra xem...vẫn không có tin nhắn, sao cô ghét cái kiểu này thế không biết. Cô chợt nhận ra mình chưa ra ngoài đi chơi riêng với chị bao giờ, tự nhiên nhớ khuôn mặt, cái má lúm ấy quá.
Louis cứ ngồi nhìn, cô trả lời qua loa vài câu ậm ừ cho có, một buổi tối cực kì nhàm chán, ở nhà vẽ bài nghe mấy đứa rảnh kia ngồi nhảm còn vui hơn. Ăn xong hắn nhận được cuộc điện thoại, liền kéo cô ra xe lái đi.
- Anh ơi, đi đâu vậy, không phải về kí túc xá sao. - Cô khó hiểu không biết hắn đưa mình đi đâu.
- Qua chỗ bạn anh chơi. - hắn điềm nhiên tự định đoạt cô phải đi theo mình.
- Ơ vậy anh đưa em về kí túc xá rồi hẳn đi.
- Em phải đi theo anh chứ.
- Nhưng mà...em không quen ai. - Cô khó chịu nhăn nhó.
- Đi rồi sẽ quen, không nói nhiều nữa, tới rồi, tối anh đưa em về sau. - Hắn vẫn nhất nhất làm theo ý mình, chẳng quan tâm cô thích hay không.
Hắn tấp vào một quán gì đó rất đông đúc, ồn ào. Bảo vệ ra đón hai người hướng dẫn đi vào bên trong. Cánh cửa vừa mở ra, mùi rượu, thuốc lá và nhạc sập sình khiến cô choáng váng mặt mày, rồi lờ mờ nhận ra một quán Bar, rất nhiều những bọn choai choai (cùng trang lứa chế chứ mấy, ai kêu tâm hồn chế già trước tuổi). Cô chỉ muốn ngay lặp tức ra khỏi chỗ này.
Louis kéo cô vào một bàn khoảng chục người, cả đám hò reo.
- Đạica ai vậy đại ca, em mới hả?. - một tên vừa lắc lư vừa la lớn.
- Haha ừ em mới và sẽ ở lại luôn, đẹp không, hoa khôi trường anh mày. - Hắn nhếch mép cười đắc ý.
Cô nãy giờ lo dòm ngó xung quanh, vẻ sợ sệt, lơ ngơ như chú nai tơ đi lạc, không nghe mấy người họ nói gì. Cô ngồi cạnh chốc chốc kéo tay Louis kêu hắn đưa về, hắn cứ ậm ừ rồi vui vẻ nhảy nhót uống rượu cùng đám bạn, có khi còn vòng tay định ôm vai cô nhưng lần nào cô cũng né tránh, không để hắn chạm vào mình, hắn đang vui cũng chẳng để ý hành động cự tuyệt của cô làm gì.
Một lúc sau có vẻ cô không thể chịu nổi nữa rồi cô nói vào tai Louis.
- Anh đưa em về đi, kí túc xá sắp đóng cửa rồi, anh không đưa em tự về vậy. - Cô đứng lên quay đi, lúc này hắn mới chạy theo, ra khỏi cổng cô đứng đón taxi.
- Thôi thôi để anh đưa em về, khuya rồi, giờ đón taxi cũng không được đâu. - Hắn níu kéo cô, ra vẻ lo lắng.
Hắn đẩy cô lên xe mình. Hắn lúc nào cũng vậy, luôn quyết định mọi thứ và bắt cô làm theo.
Hắn vẫn không chở cô về kí túc xá mà ra một công viên, cũng khuya nên hơi thưa người, cảm giác thoải mái hơn cái chỗ khó chịu lúc nãy nhiều, bỗng đứng trong khung cảnh thế này với hắn cô thấy bất an vô cùng, có dự cảm gì đó không tốt với con người đứng cạnh. Có vẻ trước đây cô ngưỡng mộ hắn nhưng chẳng biết tí nào về hắn cả. Cô càng nhớ đến cái bóng dáng kia tha thiết, chưa bao giờ cô muốn gặp người ấy như bây giờ. Cũng bao nhiêu lần đêm hôm khuya khoắt đi tản bộ cùng người ấy nhưng cảm giác thoải mái, dịu nhẹ cơ, còn lúc này cô thấy gò ép quá, ngột ngạt chứ không có chút an toàn, ấm áp nào như bên người ấy.
- Anh ơi, em đã nói là về kí túc xá mà. - Cô đưa tay xem đồng hồ - Rồi, đóng cửa rồi còn gì! Hayzzzzz. - Cô khó chịu nhăn nhó thở dài thường thượt.
- Có sao đâu, kí túc xá đóng cửa thì anh thuê khách sạn 5 sao cho em ngủ thôi.
- Nghe có vẻ dễ.
- Thì lúc nãy anh thấy đông đúc khó chịu, nên giờ đưa em ra đây tản bộ hóng mát thôi, tốt với em thế còn gì, cằn nhằn anh nữa.
- Hayzzzzzz....!
- Thanh Hà này...- Hắn bỗng cười nhếch mép.
- Dạ.
Đang đi bỗng hắn ép cô vào góc cây cổ thụ ngay đấy, hai tay chặn hai bên thân cây.
- Anh hôn em nhé.
- Ơ không, không... Anh muốn làm gì, tránh ra đi.
- Anh muốn hôn vào đôi môi thơm mềm của em thôi, không phải rất ngưỡng mộ anh sao. - Hắn cười nụ cười đểu cáng.
- Anh tránh ra, tôi đã từng ngưỡng mộ anh và bây giờ thì hết rồi. - Cô trừng mắt gằn tững chữ như cô mèo nhỏ xù lông cố tự vệ, bất lực gỡ đôi tay rắn chắc đang chặn ngang mặt mình.
Hắn chẳng để ý những gì cô nói, từ từ cúi xuống mặt cô, dần dần...gần hơn một chút....gần hơn nữa.
- Anh tránh ra, tránh ra đi, tôiiii khôngggg muốnnnnn....- Cô bắt đầu run rẩy sợ sệt, mắt rưng rưng, cô chẳng biết làm gì nữa, cố cầu nguyện một phép màu nào đó cứu vớt nụ hôn đầu đời của mình, cô không muốn trao cho hắn, cô lắc đầu liên tục để né tránh.
Hơi thở của hắn phả vào mặt, lúc tưởng chừng cái mồm đầy mùi rượu và thuốc lá của hắn chạm vào đôi môi mọng đỏ ngọt ngào của cô thì...
Bốpppppp.... Hắn nhận ngay một đấm vào mặt, té xuống đất, môi bật máu.
- Tên khốn nạn. - Mắt chị đang hừng hực nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống, đứng quay lưng trước mặt cô che chắn.
- Đó là chuyện trai gái của chúng tôi, cô là gì mà xía vào, đây là công viên không phải trường học nhé, tránh ra. Thanh Hà, anh đưa em về. - Hắn đứng lên lau vệt máu nhếch mép cười đểu, quát lớn với chị định lao tới nắm tay cô đi nhưng chị hất ra.
- Còn tới gần Thanh Hà một lần nữa đừng trách tôi. - Chị lạnh giọng, đôi mắt sắc như dao.
- Hừ, cô nghĩ cô là ai, tôi không ngại đánh phụ nữ đâu. - Hắn bắt đầu tức giận. Vung tay thành nắm đấm
- Chị...thôi đi, bỏ đi chị. Mình về thôi.- Cô đứng sau lưng lay lay khuỷu tay chị, sợ lại có chuyện.
Chị lườm hắn rồi nắm nhẹ cổ tay cô cất bước, cô thở phào nhẹ nhõm mừng rỡ đi theo chị, giờ phút này cô mới thực sự cảm thấy đỡ sợ, cứu tinh của cô đã đến, mấy phút trước cô còn không dám mơ chị xuất hiện thế này. Bờ vai quay lại cô lúc nãy khiến cả trái tim và bộ não thấy an toàn vô cùng, như vớ được chiếc phao ngay lúc sắp chết đuối giữa biển khơi...bờ vai ấy không to, không rộng nhưng đủ để cô nép vào, đủ để cô dựa dẫm, đủ để che chắn cho cô.
Louis thật sự bực tức chạy tới đạp mạnh vào lưng chị, chúi đầu về trước, vì đang nắm cổ tay cô nên kéo theo cô cũng chao đảo, chị nhanh chóng trụ lại giữ thăng bằng đứng lên đỡ cô, ngay tức khắc quay về phía hắn, buông tay cô ra lao vào cho hắn thêm một đấm không kịp trở tay.
Chị và hắn bây giờ như hai con hổ giành mồi, thủ thế, mắt long sòng sọc. Hắn manh động xông vào ra đòn trước, chị xoay người chụp lấy nắm đấm trước mặt, thụi ngay vào ngực trái một cú với 5 phần lực làm hắn hụt một hơi thở. Hắn định thần giáng về chị cú đấm, chị né được nhưng mất tập trung phần thân dưới, lợi dụng sơ hở hắn ra cước taekwondo ngay bụng làm chị choáng , lùi về sau vài bước.
Chị bị đau, như được uống liều tăng lực, mất vài phần tự chủ giờ chỉ muốn đánh chết kẻ địch trước mặt. Chị thủ thế lại, bắt đầu nghiến răng, mặt đỏ bừng bừng, dùng quyền karatedo thượng đẳng chưa bao giờ xài với ai bên ngoài sàn đấu. Hắn nhìn thấy đường quyền của chị nhếch mép cười khinh bỉ, quyền chậm chạp thế kia đương nhiên chẳng làm gì được với đôi chân taekwondo nhanh thoăn thoắt của hắn, nhưng kì thật vừa đỡ được nắm đấm này ngay lập tức đấm khác giáng xuống đều đặn và liên tục, cực chắc chắn với lực tay vô cùng mạnh, hắn dùng hết sức cũng đỡ được, nhưng đau điếng, bầm dập cả tay chân.
Chị tiến từng bước dồn hắn về phía sau theo từng cú đấm tới, hắn càng lúc càng chật vật, càng về sau càng không thể đỡ nổi nữa, liên tiếp ăn trọn gần chục cú đấm như trời giáng ...vẫn chưa hết bài quyền, cúi cùng chị kết quyền bằng một cú song phi ngang ngực. Hắn knock out nằm gục tại chỗ không đứng lên nỗi. Chị đứng lại phủi tay, chỉnh ngay ngắn cổ áo sơmi rồi quay bước về phía cô.
- Về thôi em. - Mắt chị dần dần hết đỏ sọng, ôn hoà nhìn cô như thể chị lúc này và lúc nãy là hai người hoàn toàn khác nhau.
Cô vẫn đứng lơ ngơ nhìn chị và Louis nãy giờ không dám nhúc nhích, không biết phải làm thế nào, cũng chẳng biết nói sao. Thấy chị bị hắn đá vào bụng cô xót xa muốn chạy lại đỡ ngay, mà sợ quá, với chị nhanh chóng đánh trả , cũng thôi. Khi chị đánh hắn ta đau đớn quằn quại, cô cảm thấy hả dạ đứng xem luôn. Chị đưa cô ra xe đậu sẵn sát lề công viên, mở cửa xe cho cô rồi vào xe lái đi.
Chốc chốc "con mèo nhỏ" lại giương ánh mắt tò mò có chút ngưỡng mộ lén nhìn "anh hùng" vừa cứu mình, nhẹ mỉm cười.
..
.