Chương 9: Sài Gòn over night.
-*Giờ sao ta, tự nhiên bắt chuyện với chị ấy có kì cục hông, dù gì người ta cũng vừa giúp mình, sao đây, nhưng muốn nói quá à, không lẽ im lặng hoài...*. - Chị ơi mình đi đâu đây???. - Cô e dè nhìn chị, hơi ngượng ngùng vì mình giận người ta mà giờ bắt chuyện trước.
- Em muốn đi đâu. - Chị nhẹ mỉm cười.
- Chị...à...ừm kí túc xá đóng cửa rồi...- Cô thật sự chẳng biết sẽ đi đâu nhưng dường như tự mặc định chị đi đâu cô theo đó, mà nói ra thì ngại chết được.
- Em có muốn đi chơi với chị đêm nay không??? - Chị muốn đưa cô đi chơi, trước giờ có được ra ngoài riêng với em thế này đâu. Nhưng chợt thấy một đề nghị kì cục, giờ là 12h khuya rồi mà em thì phải ngủ. - À hay...hay chị mướn khách sạn cho em ngủ...à à em yên tâm, dĩ nhiên là hai phòng...- Chị ngập ngừng, ai lại rủ con gái người ta đi khách sạn như thế nên vội vàng giải thích ngay, sợ cô lại nghĩ mình không đứng đắn. (Ủa đại ca cũng là con gái mà ta, hai đứa mướn khách sạn ngủ có sao đâu, này là có tật giật mình haha).
- Dạ em... em chưa buồn ngủ!!! - không lẽ giờ người ta nói thẳng là muốn đi chơi với chị.
- Vậy khi nào buồn ngủ thì nói chị biết nha. - Chị quay sang cô, cười tươi rồi quay lại tập trung lái xe, nhấn ga nhanh hơn.
Chị chạy đến căn biệt thự hôm trước bóp còi, có người ra mở cửa, chị cho xe chạy thẳng vào trong nhưng không quẹo sang phải căn nhà như lần trước mà chạy qua bên trái. Một căn phòng nhỏ hơn phòng để ôtô, chị mở cửa dẫn cô bước vào. Đập vào mắt là rất nhiều...môtô phân khối lớn.
Chị mỉm cười dẫn cô tới chiếc môtô BMW Gs màu đỏ đen, đội nón bảo hiểm thể thao to vào cho mình rồi nhẹ nhàng đội cho cô một cái bé hơn, kéo cô ngồi sao xe, ra hiệu gì đó cho nhân viên rồi nổ máy chạy đi.
- Chị...sao đi xe này, mình đi đâu? - Cô tò mò, cố lớn tiếng cho chị nghe vì gió quá.
- Xe này dễ đi dạo mà, đi vòng vòng. - Chị hơi quay về sau, cũng nói lớn với cô.
Chị chạy vòng quanh thành phố một lúc rồi tấp vào một bờ sông ngay quận 1. Gỡ nón bảo hiểm cho cô rồi mới gỡ cho mình.
- Ra đây cho mát. - Chị lên tiếng khi hai người đang đứng vịn lan can ngắm mặt sông hơi gợn chút sóng.
- Chị....- Cô nhìn sang chị, gió hơi mạnh làm mái tóc bồng tung bay, gương mặt vẫn lạnh lùng, menly hứng từng cơn gió thốc, đẹp man dại.
- Em muốn biết sao chị biết em ở đó đúng không. - Chị hỏi khi thấy cô cứ ngập ngừng.
- Dạ...
- Nếu chị nói chị theo dõi từ lúc em ra khỏi kí túc xá thì sao?. - Chị nhếch mép cười, vẫn không nhìn cô. -*thật ra là theo dõi em từ lúc sáng sớm đến giờ lận bé con ạ*.
- Sao chị theo dõi em??? - Cô tròn mắt.
- Thì chị nhận lời tía em sẽ xem chừng em mà. Lúc chiều thấy em đi với Louis nên chị đi theo vậy thôi. Nếu chị gọi cho tía hôm nay em đi chơi với tên đó đến khuya, kí túc xá đóng cửa thì sẽ như thế nào nhỉ?. - Chị quay qua cô nói giọng hâm doạ, cười đểu. -*Thật ra thì làm sao nói với em là chị ghen đến đau tim sắp chết nên đi theo dõi em với hắn được chứ. Lúc nãy ở quán Bar là muốn lặp tức dẫn em về rồi, nhưng phải giằng lòng lắm biết không, phải để xem tên khốn đó muốn làm gì em, cho em thấy cái bản mặt của hắn. Phải đến lúc thật sự nguy cấp xuất hiện thì mới là đại anh hùng chứ, làm gì có ai đứng đắn đàng hoàng như chị hỡi người yêu.*
- Ế ế chị.... Đừng nha chị, em sẽ bị nghỉ học về quê mất, đừng nói với tía nha chị, trời ơi....xin chị lần này đấy, bỏ qua cho em đi chị. - Cô nghe thế hốt hoảng, mặt mày tái xanh, vội vàng năn nỉ chị. Chị vì hứa với tía mà theo dõi khi thấy mình đi với Louis là đúng rồi, giờ mà chị nói với tía là chết mất.
- Haha vậy phải hối lộ tui cái gì đi ta. - Chị gian tà.
- Hả? Hả? Gì cũng được mà chị, chị hứa đừng méc tía đi, muốn em hối lộ gì cũng được. - Cô lay lay khuỷu tay chị năn nỉ, cái chạm đó làm người kia nhũn nhèo, mở cờ trong bụng, lòng phất phới sắp bay lên mây rồi.
- Hay là...hay là.... Haha - Chị cười lớn, vẫn ánh mắt gian tà nhìn cô.
- Hay là gì chị??? - Cô nôn nóng, giờ chỉ cần chị đừng méc tía thôi thì có muốn gì cô cũng cho.
- Hay là chị thực hiện tiếp cái việc anh chàng kia chưa kịp làm được không, coi như hối lộ.
- HẢAAAAAA???? - Giọng cô không thể ngạc nhiên hơn, mắt căng ra hết cỡ nhìn chị chằm chằm mong người kia xác nhận là đang đùa.
- Thì đáng lẽ lúc nãy anh ta hôn em rồi, nhưng chị xông ra cản lại còn gì, vậy coi như chị cướp được nụ hôn từ hắn ha. Vậy giờ chị hôn em là đúng rồi. - Chị nghiêng đầu nhìn cô giải thích.
- Nhưng mà....nhưng mà.... Anh ta cưỡng hôn em mà. - Cô nhăn nhó, cố chống chế.
- Thì đằng nào anh ta chẳng hôn được. - Chị chưa chịu buông tha cô.
- Vậy ....vậy.... Nhưng em đâu có cho phép anh ta hôn em đâu mà chị cướp. Không được đâu em... Em.... - Cô hoang mang cực độ, đúng là tránh được vỏ dưa liền gặp phải vỏ dừa.
- Em sao?? - Chị nhìn thấy vẻ mặt em bây giờ vô cùng mắc cười, nhưng cố nhịn để xem em ấy còn đáng yêu đến mức nào nữa đây!.
- Em em... Em không biết hôn đâu. - mặt cô đỏ còn hơn quả gấc, cúi gầm xuống. Cố tìm ra một lí do cho chị bỏ ý định, nếu mà hôn thật thì ngại chết đi được, có là gì của nhau đâu mà hôn nhỉ, nhưng dù sao nhìn bờ môi quyến rũ của chị chắc chắn là thơm tho, mềm mại, dễ chịu hơn cái mồm thô kệch đầy mùi rượu và thuốc lá của tên kia.
- Em không cần biết hôn làm gì, đứng yên là được. - Chị nhây hết sức.
- Nhưng mà...nhưng mà...
- Nhưng gì nữa đây, chị đổi ý đấy, mai chị gọi cho tía nha. - Chị quan sát nét mặt em từng chút, sắp không nhìn được nữa, cười phụt ra mất thôi.
- Ế ế đừng đừng...nhưng mà...đây là nụ hôn... Nụ hôn.... đầu đời của em đấy, chị hứa là giữ bí mật nha, không được nói với ai. - Cô ngập ngừng, bối rối. Thôi thì đành chịu vậy, dù gì cũng còn hơn nghỉ học về quê, mà tự nhiên cô thoáng muốn như thế. -*haizzzz hôn chị ấy ít ra tốt hơn bị tên kia cưỡng hôn nhiều, không biết môi chị ấy có mùi vị gì ta dâu?, cam?, vani?....chị hay dùng son đỏ...a chắc vị dâu nhỉ. Á á á Thanh Hà, mày điên rồi chắc, cái này là bị ép buộc thôi nha, đừng có nghĩ lung tung*. - À chị phải hứa nhất định không nói với tía chuyện hôm nay nữa mới được. - Cô bỗng chau mày, cố giữ chút ngữ khí tự trấn an tinh thần trước khi "nhắm mắt đưa môi".
- Haha được rồi, chị hứa, vậy giờ hôn nha. - Chị vịn nhẹ hai vai cô xoay người đối diện nhau trong tư thế sắp hôn.
Cô nhắm nghiền hai mắt, trân người không dám nhút nhích. Nhưng lạ thay không giống cảm giác bị chèn ép đến sợ hãi, bất lực kinh khủng như lúc nãy, mà tinh thần bây giờ thấy thoải mái, còn có đôi chút như chờ đợi , đón nhận, mặc dù cả hai trường hợp đều là cưỡng hôn, có khác gì nhau đâu.
- Hahaha bé con ngốc. - Chị cười lớn, búng nhẹ vào trán cô như tối hôm nọ, rồi xoay mặt tiếp tục ngắm bờ sông. - Nụ hôn đầu thì phải để dành cho người mình yêu chứ. -*Chị không phải không muốn hôn em đâu bé con à, nhưng nụ hôn đầu ngọt ngào, thiêng liêng như thế phải để lúc em thật sự yêu chị rồi khi đó tận hưởng mới thăng hoa hehe, sẽ đợi đến khi em cam tâm tình nguyện hôn chị, chứ cưỡng hôn thế này không chừng em chạy mất dép thì chị mất cả chì lẫn chài sao, đâu có ngu*.
Cô mở mắt quay sang nhìn chị. -*cái con người này thật khó hiểu, lúc nãy khăng khăng đòi hôn mình, đến lúc được rồi thì lại thôi, cái đồ rảnh, chị rảnh quá ha, áaaa.... Mà thôi, ít ra vẫn là chính nhân quân tử, em biết chị không phải người lợi dụng như thế mà*. - Cô thoáng chút bất ngờ, hơi chau mày rồi mỉm cười.
- Nhưng có méc tía không??? - Cô ái ngại, vẫn còn sợ.
- Khi nào em không ngoan chị sẽ méc tía, ờ không! Khi nào em đi với tên đó nữa chị sẽ méc đó, hắn không phải người tốt đâu. - Chị hơi nghiêm giọng, hăm doạ nhưng vẫn dịu dàng.
- Biết rồi... Một lần là sợ lắm rồi. - Cô chu môi cúi mặt, vẻ cún con hối lỗi làm chị muốn ôm ngay vào lòng.
Cô chợt hơi rùng mình, mặc có chiếc đầm sát tay còn đứng ngoài bờ sông nãy giờ, theo quán tính vòng hai tay xoa xoa vai. Chị ngay lập tức cởi chiếc áo khoác da choàng cho cô, nãy giờ lo chọc ghẹo mà quên mất gió bờ sông mạnh thế này, sức khoẻ chị tốt lại mạnh mẽ nên đâu thấy lạnh, còn ai kia mỏng manh yếu đuối làm sao chịu nổi.
- Em lạnh hả?.
- Dạ, cũng chút chút.
- Vậy mà chút chút gì. Í hai má em hồng lên luôn rồi kìa, ha ha ha.
- Chị nàyyyyy....Sao chị chọc em hoài vậy!. - Cô mắc cỡ hai má càng hồng hơn, không hiểu sao dù thấy lạnh nhưng cô vẫn muốn đứng đây với người ta thế này.
Chị bất chợt chà sát lòng bàn tay với nhau hơi lâu lâu rồi nhẹ nhàng áp lên hai bên má cô.
- Ấm không??? - Chị cười tươi cùng với hành động đó làm cô ngây ngất, đứng hình, mắt tròn xoe ngước lên nhìn kĩ khuôn mặt trước mắt mình, gật gật đầu.
Chị tiếp tục chăm chỉ làm thêm mấy lần nữa, mặt sông vẫn lăn tăn vài con sóng nhỏ, thời gian vẫn chầm chậm trôi qua, ánh đèn càng khuya càng vàng vọt và..."con mèo nhỏ" vẫn đứng yên trơ mắt nhìn nhìn ai đó đang cố sưởi ấm cho mình giữa đêm Sài Gòn sắp lập đông. Ấm áp, thật sự rất ấm áp, không chỉ từ lòng bàn tay người kia, mà còn từ sâu trong trái tim mình có một nhiệt lượng không hề nhỏ, lan toả đến tận cùng những nơtron thần kinh.
Chị bỗng thôi không làm nữa.
- Đi thôi em!.
- Đi đâu chị?. - Cô nghiêng đầu nhìn theo tò mò rồi cũng nhanh chóng theo sau.
- Không đưa đến quán Bar đâu mà lo. - Chị vẫn đi trước, không ngoái lại nên đâu thấy ai kia bĩu môi, chau mày bực tức vì bị nói đểu.
Chị ra con môtô đội nón, vẫn ân cần đội cho cô như lúc nãy, đợi em người yêu lên ngồi ngay ngắn rồi mới cho xe chạy.
Chị tấp vào lề công viên ngay trước chợ bến thành, giờ này đáng lẽ mọi người phải yên giấc hết rồi chứ, nhưng nơi đây có vẻ còn nhộn nhịp hơn ban ngày, mọi người ngồi cùng nhau tán gẫu, thành từng cụm, nhiều cặp tình nhân dắt tay nhau dạo chơi. Giờ này chỉ khác ban ngày ở chỗ không khí trong lành hơn, không khói bụi, không nhiều tiếng xe cộ, còn vài nhóm sinh viên đang đàn guita hát hò xôm tụ. Chị dựng chống cho xe đứng thẳng.
- Em ngồi đây chờ chị một tí nha.- Cô bước xuống nhưng chị đỡ cô ngồi ngang lại một bên xe rồi đi đâu đó mất.
-*Đi đâu vậy ta, lúc nãy...lúc nãy còn bế mình lên xe, người gì mà menly dữ vậy, à đánh võ rất đẹp, dáng ngồi moto cũng đẹp, mà quan trọng là "chính nhân quân tử" nữa chứ*. Cô ngồi cười một mình.
- Nè bé con, ngồi đây vui lắm hả, làm gì cười dữ vậy. - Chị đi trở lại, đưa cho cô ly sữa đậu nành nóng hổi, rồi cũng lên yên xe ngồi một bên, cạnh cô.
- Ủa chị đi mua cái này hả, ở đâu ngon thế! - Cô nhìn xung quanh, không thấy chỗ nào bán, chẳng biết chị mua ở đâu.
- Đi vòng qua kia một chút, có cô kia đẩy xe bán đến sáng, nè, áp lên má đi, đỡ lạnh á. Mà uống cái này vào ấm từ trong ra. - Chị đưa ly sữa trong tay mình gần má cô, hơ hơ.
- Chị hay vậy, giờ này đông quá ha, chị hay ra đây giờ này à?.
Cô có vẻ rất thích thú, vẫn là trung tâm Sài Gòn, vẫn rất nhiều đèn, đẹp đẽ và đông đúc nhưng nó không ồn ào, xô bồ, hơi tĩnh lặng hơn, có vẻ thuỳ mị và biết lắng nghe hơn. Đâu đó có tiếng chổi khô quét rác, vài tiếng nhạc vàng, nhạc trịnh từ cây guita tự phát, tiếng thì thầm tâm sự của những người bạn tha hương.
- Lúc trước hay đi với đám bạn thân, cái hội "người cao tuổi neo" đơn đó mà, cũng có lúc đi một mình quanh quẩn đâu đó cả đêm.
- Em chưa đi thế này bao giờ, thích thật, cảm giác rất lạ, đây là lần đầu tiên em qua đêm bên ngoài đấy.
- Ha ha vậy tôi lôi kéo một "thanh niên nghiêm túc" rồi. - Chị ra chiều suy nghĩ, đêm nay hình như chị cười hơi nhiều.
- Thì đêm phải ngủ chứ, ban ngày thì làm việc, đến giờ thì lên lớp, về nhà thì học bài, vậy thôi, mọi người làm vậy nên mình cũng phải đúng giờ giấc như người ta. Chứ giờ này ở ngoài đường ba em biết là chết ngay. - Cô lè lưỡi, nhún vai. Khuấy khuấy li sữa trong tay uống từng ngụm nhỏ vì nóng.
- Tại sao phải như thế, quy tắc đó ai đặt ra, cũng do con người thôi đúng không, sao mình không bức phá tất cả những giới hạn mà con người tự đặt ra. Từ nhỏ đi học theo lời cha mẹ, lớn lên ra trường thì bắt đầu kiếm việc làm ổn định, con gái lấy chồng, con trai lấy vợ, rồi sinh con, nuôi con, con lớn, dựng vợ gả chồng cho con, rồi già, rồi chết, hết cuộc đời. Rồi mỗi ngày thức dậy, sáng ăn sáng, trưa ăn trưa, chiều ăn chiều, tối đi ngủ. Cuộc đời ai cũng giống ai...trăm người như một sao?. - Chị nhìn cô.
- Nhưng mà ai cũng sống vậy chứ sao.
- Chị không sống như vậy, cái gì chị thích thì chị làm, ai cho chị cảm xúc chị yêu người đó bất luận gái hay trai, khi nào chị đói chị sẽ ăn, khi nào khát sẽ uống, buồn ngủ mới ngủ, khi nào muốn đi chơi thì lấy xe ra đi dù ngày hay đêm dù mưa hay nắng, vậy thôi. Mình sống cho mình chứ không sống vì mọi người, mình cảm thấy bản thân vui vẻ hạnh phúc là mình đã là người tốt, ít nhất là tốt với bản thân. Đúng không?. - Chị vẫn giọng đều đều như đang tâm sự cùng cô.
- Cũng đúng, vậy chắc cuộc sống của chị phải thú vị lắm ha.
- Ừa và bây giờ chị đói rồi, haha đi ăn không?
- Giờ này có chỗ bán đồ ăn sao?
- Sài gòn không có đêm đâu cô hai.- Chị mỉm cười rồi để cô ngồi ngay ngắn lại hai bên xe, đội mũ cho cô và mình rồi phóng đi, tiếng môtô của chị vang lên xé màn đêm yên tĩnh.
Chị đưa cô tới một con phố gần chợ lớn rồi gởi xe, cô ngạc nhiên tiếp tập hai, mọi người tấp nập nhộn nhộn nhịp hơn cả ban ngày, bao nhiêu là quán ăn với đủ loại như một khu phố ẩm thực. Thấy cô đứng ngơ ngác, chị đẩy cô đi.
- Đi thôi bé con, muốn ăn gì nào? mình chọn rồi kêu người ta nướng. - Chị mỉm cười dẫn cô tới một sạp đồ nướng được bày đủ các thứ xâu thành xiên.
Cô thích thú nhưng nhiều quá không biết ăn cái nào nên cứ phân vân, chị thấy thế gọi cô bán hàng nướng luôn mỗi thứ một xiên.
- Trời ơi nhiều quá sao ăn hết chị? - Cô phồng má nhìn chị.
- Chị sẽ ăn hết thôi. Mình đi mua thêm cái khác nha, lát nữa quay lại, nướng lâu - Chị xoa đầu cô, đẩy vai cô đi tiếp.
Hai người tung tăng đi hết hàng này đến hàng khác. Lúc đầu cô ngại ngùng giữ ý tứ. Nhưng một lát sau còn hào hứng hơn cả chị, nhìn cái nào hấp dẫn, bắt mắt là cứ đứng lại phân vân xem có mua không, thế là chị mua hết... Rồi vừa đi vừa ăn, đùa giỡn như hai đứa trẻ con.
Có lẽ lúc này chị mới hoàn toàn lột bỏ lớp vỏ lạnh lùng, cười tươi như hoa, lúm đồng tiền cô thích nhất luôn thường trực. Chị bao giờ cũng cho cô cảm giác an toàn và thoải mái nhất.
Người đi cạnh chị thì khỏi phải nói, nụ cười rạng rỡ đặc trưng đang toả nắng giữa đêm khuya, không chỉ làm chị điên đảo mà cả mấy anh chàng chưa ngủ cũng một phen hồn siêu phách tán, không biết nàng là người hay tiên đi lạc giữa hồng trần.
Một lát sau, quay lại chỗ đồ nướng thì no mất rồi, nãy giờ nào là kem, mực chiên, bánh tráng trộn, bắp xào.... Cô nhìn đống đồ nướng mà trợn ngược.
- Em em, qua quán nước mía bên kia nha, rồi chị này đem ra cho. - Chị kêu cô.
- Dạ. - Cô di theo chị. - Chị cũng đi mấy chỗ này hả, em nghĩ chị phải đi toàn nhà hàng 5 sao chứ.
- Chị đã nói chị thích cái gì chị sẽ làm cái đó mà, nè ăn đi em.
- Trời ơi ăn nữa hả chị, ủa mà chị ơi, sao ở đây giờ này người ta bán đồ ăn dữ vậy, mà quán nào cũng đông. - Cô nhìn thấy gì cũng thắc mắc, nhỏm lên nhỏm xuống lay lay tay chị, như thể chị là một ai đó rất rất rất to lớn mà điều gì cũng biết, và cô là một công chúa vừa thoát ra khỏi hoàng cung, lạ lẫm với thế giới bên ngoài, có bao giờ được đi giờ này đâu.
- Chứ kêu rồi không lẽ không ăn chị hai. Ở đây là khu chợ lớn, em thấy cái chợ bên kia không. - Chị chỉ cô cổng chợ bên kia đường, nhộn nhịp tấp nập gấp nhiều lần cả con đường bên này. Cô gật gật.- Giờ này là giờ các tiểu thương buôn bán trao đổi để kịp sáng sớm mai dọn hàng ra, nên bên này có khu ẩm thực để phục vụ đó mà.
- Ủa ủa mà chị ơi, rồi mấy người này người ta thức sáng đêm hả chị, rồi người ta không ngủ luôn hả, sao chịu nổi chị?. - Con nai tơ tiếp tục thắc mắc.
- Thì sáng người ta về ngủ.
- Ủa chị, vậy rồi người ta phải ngủ cả ngày hả chị, vậy rồi cả ngày không làm được gì chỉ ngủ thôi hả, kì vậy.
- Thì công việc làm ăn kiếm tiền của người ta là giờ này mà. - Chị vẫn kiên nhẫn trả lời, chắc có lẽ chỉ với cô mới thế, chứ gặp người khác mà hỏi hỏi kiểu này là té ghế lâu rồi.
- Trời ơi vậy mấy người này sống về đêm không rồi, ngược ngạo quá ha chị, ủa chị vậy rồi sinh hoạt hằng ngày khác người khác hoàn toàn luôn hả chị. - Con nai vẫn ngô nghê.
- Thôi ăn đi bé con, trời ơi hỏi tới hoài ai biết đường trả lời trời, đó là chuyện của người ta và người ta thích cuộc sống như thế. Vậy thôi. ăn đi nè. - Chị không chịu nổi nữa rồi, đưa tay cốc nhẹ vào trán cô, mỉm cười với độ ngây thơ của người chị yêu, đẩy dĩa đồ nướng vừa mới đem qua nóng hổi cho cô.
- Ui daaaa... - Cô chu môi xoa xoa cái trán tội nghiệp vừa lãnh hậu quả của sự ngu ngơ . - Người ta không biết mới hỏi chứ bộ. Chỗ nào chứa nữa mà ăn chị, nhưng nhìn hấp dẫn quá à. - Cô cầm một xiên từ từ thưởng thức.
- Ở đây ngon lắm á, đến rồi mà không ăn là rất uổng phí, ban ngày có thèm cũng không ăn được đâu, có khi nửa đêm giật mình thức dậy thèm quá nên mò ra đây ăn. - Chị vừa ăn vừa hào hứng kể cho cô nghe.
- Nhưng mà cái này nhiều quá, ăn không hết rồi sao chị, bỏ còn phí hơn.
- Để xem...a! em ngồi đây nha, đợi chị tí. - Chị nói rồi chạy qua hướng chợ.
Một lát sau chị quay lại, dẫn thêm hai thằng con trai choai choai khoảng 16 17 tuổi, trắng trẻo đẹp đẽ, ăn mặc, đầu tóc đang hoàng, đang phủi phủi tay, mồ hôi nhể nhại.
- Đây là Quân, Hùng bạn chị, ba mẹ hai em ấy bán trong chợ nên giờ này ra phụ kiểm tra hàng hoá. - Chị giới thiệu với cô. - Đây là Hà, bạn Ca, học trường Ca và mấy đứa kia dạy luôn. Mọi người làm quen đi, ăn nè mấy đứa.- Chị quay sang hai anh chàng.
- Em mà là bạn Ca gì, đàn em... - Hùng nói với chị. - Chào chị dâu, em là đàn em của Đại Ca. - Hùng dí dỏm rồi đưa tay bắt tay cô.
Cô mắc cỡ đỏ mặt với hai từ "chị dâu" của anh chàng, nhưng cũng ngại ngùng mỉm cười đưa tay ra.
- Gì mà chị dâu vậy tên kia. - Chị đang ăn bỗng đứng hình, hất mặt lên nhìn Hùng, làm anh chàng lè lưỡi nhún vai cười lém lĩnh.
- Thôi mà đại ca, có thì nhận đi nè, chưa bao giờ dẫn người đẹp nào ra đây riêng như thế đâu, lại ân cần ngọt ngào vậy nữa, í í có đánh chết tụi em cũng không tin chỉ là bạn đâu à nha. - Quân có vẻ gan hơn Hùng, dám chọc thẳng mặt chị.
- Thôi đi nè, nay có bạn mới nha đừng để đại ca hạ knock out từng đứa đó. Uổng công Ca kêu nhiều đồ ăn rủ mấy đứa qua đây. - Chị lườm đàn em. (Bày đặt kêu đồ ăn rủ mấy đứa, chứ hông phải ăn không hết mới kêu người ta qua hả).
- Thôi thôi đại ca bớt giận, cái thằng này nè, mày đừng có chọc đại ca coi.hề hề - Hùng giả vờ lấy lòng chị. - Ủa mà nay chị Hà chị Vân anh Khánh với anh Trí không đi hả Ca.
- Đã nói người ta đi chơi riêng mà...đúng không Ca.- Quân vẫn giỡn nhây với chị.
Uỳnhhhhh.... một bộp tay vào lưng làm Hùng đau đớn nhăn mặt trước khi nhận thức mình bị cái gì.
- Ha ha tao đã cảnh cáo mày rồi mà không nghe ha, đáng đời, sao nay Ca nhẹ tay với nó vậy Ca haha. - Hùng ôm bụng cười thằng bạn chơi ngu.
- Chị... Sao đánh em ấy dữ vậy - Cô lay chị, hơi e dè nhìn anh chàng vừa bị đánh về tội chọc mình, cũng có chú áy náy. - Em có sao không?.
- Ui daaaa đại ca lúc nào cũng bạo lực... Hic hic ... Em không sao chị dâu, quen rồi... Ui daa - Quân vừa ôm lưng nhăn nhó vừa phẩy tay với cô ra hiệu không sao.
- Nữa hả tên kia. - Chị lại đưa tay lên nhá nhá.
- Á á chị dâu cứu em chị dâu. - Quân nhìn cô cầu cứu.
- Chị....thôi thôi chị... Kệ đi em thấy....thấy...kêu chị dâu cũng...cũng hay, đâu sao đâu chị, kệ các em ấy. - Nói ra thì cô tự cảm thấy cũng kì cục, nhưng có chút thích thú, một phần muốn giúp thằng bé tội nghiệp kia đang cầu cứu mình.
Chị nghe vậy quay qua nhìn cô hơi kinh ngạc. Trong lòng nở cả một rừng hoa rồi.
-*aha nói vậy là sao, trời ơi....nói vậy là em ấy cũng không phản đối à, hế hế hai thằng quỹ nhỏ này coi vậy mà được việc nhể, hahahaaaa xin lỗi chú mày nhé, ráng bị đánh chút đi, đại ca không bạc đãi đâu, bù đắp sau nhé.*
- Thôi được rồi nể mặt bạn mới của mấy đứa đại ca rộng lượng bỏ qua, muốn kêu gì kêu. Ăn đi nè.
- Ôi may quá, đúng là chị dâu không những xinh đẹp, dịu dàng lại tốt bụng, thánh thiện haha. - Quân mừng gỡ đưa ngón tay cái tán thưởng cô.
Dù nói không sao nhưng vẫn không thể không đỏ mặt với cách xưng hô của hai đứa nhỏ, không biết chị ấy có nghĩ mình dễ dãi, kì cục không nữa.
Bốn người sau đó vui vẻ trò chuyện, ăn uống, cười nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất một lúc lâu. Đống đồ ăn cũng vơi dần rồi hết nhẵn nhờ hai đứa đàn em "lực điền" của chị.
- Thôi tụi em trở lại chợ phụ mẹ thôi, 4h rồi, sắp sửa sáng rồi đại ca, mất công không kịp kiểm hàng đưa qua cho mấy người làm dọn ra bán nữa. - Hùng xem đồng hồ rồi xoay qua nói với chị.
- Ok, thôi hai đứa về đi.
- A! giờ này đại ca đưa chị dâu đi ngắm bình minh trên biển đi cho lãng mạn hâhhahaa. - Quân đi nhưng không quên quay lại chọc chị tiếp một câu. Chị trừng mắt làm anh chàng bỏ chạy không dám quay đầu.
- Mấy cái thằng này, lớn xác rồi mà tính vẫn con nít vậy đó, em đừng chấp nhất nha. - Chị quay sang dịu dàng với cô.
- Không sao đâu chị, chúng dễ thương mà.
- À nhưng mà ý kiến của nó cũng hay ha, em muốn ngắm bình minh không?. - Chợt có ý nghĩ vụt qua đầu chị.
- Hả??? Ở đâu chị, Sài Gòn làm gì có biển. - Cô lại ngạc nhiên.
- Đi thôi.....- Chị đứng lên trả tiền rồi ra xe, cô lót tót theo sau.
. Vì hôm qua chậm trễ nên hôm nay viết nhiều một chút bù đắp ạ.