Chương 7: Cho em nợ một điều chị thích.
- Ăn xong rồi, gọi tính tiền rồi đi mua xe cô giáo Thanh Hằng ơi. - Ba cô rút sắp tiền trong giỏ ra.- Dạ không phải trả tiền đâu bác, con thanh toán qua thẻ rồi ạ.- Chị lễ phép nói.
- Ủa vậy sao được, tui mời đi ăn mà. - ông nhìn chị, cô cũng ngước nhìn chị.
- Dạ thôi để lần này con trả cho, đây là Sài Gòn nên con là chủ nhà. Nếu bác thấy ngại thì mời con về quê chơi đãi lại đi, con không ngại đâu ạ. - Chị bình thản nói rồi mỉm cười với ông, sau đó nhẹ nhàng bưng ly nước lên uống vẻ tự nhiên như đã lên kế hoạch về nhà cô sẵn rồi.
- Hả???. - Cô tròn mắt nhìn chị, không hiểu sao lúc nào chị cũng bình thản, chủ động đưa ra những đề nghị như thế.
- Vậy hả, được! được! vậy đi, nào Thanh Hà nghỉ hè cô về quê chơi đi, tui tiếp từ a - z đảm bảo luôn, trời ơi còn gì bằng, cô giáo sẽ là khách quý, khách quý. - ông vỗ đùi cười khà khà, hình như rất thích chị.
- Hả???? - Cô tiếp tục nhìn ba mình nhưng hai người kia cứ xem như sự ngạc nhiên của cô là vô hình.
- Ê ê chị Hằng ơi, bác ơi vậy tụi con đi nữa, tụi con cũng muốn về miền Tây chơi. - Ba người kia cao hứng cũng hồ hởi theo.
- Hả????- Cô lại đưa con mắt căng tròn nãy giờ về hướng ba đứa bạn, cũng chẳng ai xem phản ứng của cô ra gì!
-* trời đất, mấy đứa này tài lanh, rảnh quá ha, tui đưa người yêu về quê đòi theo chi trời, kiểu như không bao giờ tui thoát nổi ba con kì đà này vậy, áaaaaaa... Gϊếŧ người không ở tù thì ba cưng sẽ là người đầu tiên chị gϊếŧ đấy. Gừuuuu...! *.Chị nhíu mày nhìn ba người kia nhưng rất khẽ nên không ai thấy.
- Ờ ờ được được, về hết đi, nhà rộng, tha hồ ở. Thôi giờ đi xem xe thôi cô giáo Thanh Hằng. - Ba cô không quên chuyện mua xe một giờ một khắc nào.
- Dạ, đi bác, bạn con đang chờ, mà bác kêu Thanh Hằng thôi, bỏ từ cô giáo đi ạ!!. - Chị đứng lên đi ra, mọi người đi theo, cô nhăn nhó uể oải vác cái cặp lên như đang vị ép buộc làm chuyện gì đó đáng sợ, mà chị nữa, sao lại giúp đỡ ba mình nhiệt tình vậy chi không biết nữa.
Chị chở mọi người đến một căn biệt thự hoành tráng như hoàng cung, kính cổng cao tường với khoảng sân rộng bằng một công viên, phóng tầm mắt xa hết cỡ vẫn không thấy điểm cuối, toàn hoa lá cây cỏ, trang trí gần gũi với thiên nhiên nhưng vô cùng sang trọng, tinh tế, và đặc biệt rất nghệ thuật. Một cái hồ bơi to làm điểm nhấn chính diện, mọi thứ dù là chậu hoa nhỏ nhất trong vườn cũng được thiết kế và chăm sóc tỉ mỉ làm mọi người như lạc vào thế giới khác, một vườn địa đàng đúng nghĩa.
Con đường dẫn vào to như đại lộ, có bảo vệ ra mở cửa cung kính, rất nhiều nhân viên làm vườn đang lui cui nhìn thấy xe chị bon bon liền đứng thẳng lên chào. Chị cho xe chạy thêm một đoạn nữa mới tới trung tâm toà biệt thự, nhưng không tấp ngay nhà để vào trong mà rẽ qua phải, bên hông. Mọi người thật sự ngỡ ngàng với khung cảnh mình vừa trãi qua, không thể tin được có một căn nhà thế này giữa Sài Gòn đất chật người đông, ai nấy chồm ra cửa kính trầm trồ nhìn ngơ ngác xung quanh với độ hoành tráng, nếu nói đây là cung điện nguy nga của một dòng dõi hoàng gia sẽ đúng hơn một showroom ôtô. Riêng gia nhân từ lúc ở cổng vào đếm phải hơn chục người, vậy vào trong nhà sẽ lộng lẫy thế nào nữa.
Chị dừng lại, bảy tám nhân viên ăn mặc lịch sự ra mở cửa xe, niềm nở đón 6 người trên xe xuống hướng dẫn đi vào trong. Một căn phòng rộng lớn, bốn bức tường bằng kính cường lực, nền đá hoa cương sáng màu bóng nhẵn đến mức đi vào phải cẩn thận từng bước nếu không muốn trược ngã. Đèn được lắp đặt xung quanh để tạo nên một hệ thống hắt sáng làm nổi bật tất cả những chiếc ôtô được sắp xếp ngay ngắn, ngay dọc nhiều không đếm xuể, đúng chất một showroom hoành tráng, nhưng hình như không giống lắm. Nơi đây họi tụ tất cả các dòng xe nổi tiếng thế giới với đủ loại màu sắc, nếu là showroom thì phải cùng một thương hiệu chứ??!! Nhưng nếu đây không phải bán xe thì làm gì nhiều xe đến thế được.
Cô cùng ba người bạn ngờ ngợ, một trong những nhân viên ra đón có anh chàng trông rất quen, nhìn kĩ mới nhớ hình như tài xế của chị mấy lần đem xe tới. Bước vào nhìn qua nhìn lại, không khó để nhận ra có vài chiếc trông rất quen, đúng rồi, chị từng chở mọi người đi mà, có cả chiếc Limousine trắng hôm chị vào trường lần đầu và lần ăn ngoài bờ sông. Chiếc nào cũng như mới, chỉ khác là đều có biển số đầy đủ. Bốn người nhìn nhau không biết nói gì, chỉ có ba cô là vô tư, mừng rỡ đi theo mấy anh nhân viên nghe thuyết trình từng dòng xe.
- Chị...!! - Cô gọi nhỏ khi chị đi sau lưng hộ tống ba cô lựa xe.
Chị quay lại nhìn cô không nói, nháy mắt mỉm cười với cô.
Ba cô đi qua đi lại phân vân mãi một lúc lâu, cuối cùng ông chọn chiếc Limousine màu trắng.
- Đấy đấy, Thanh Hằng, bác chọn chiếc này, con thấy sao?. - Ông đi tới đi lui nhìn ngắm, sờ sờ vào chiếc xe hỏi ý kiến chị vẻ rất thích.
- Dạ được bác ạ, chiếc này rất tốt, có khả năng chống đạn và cảm ứng tự động những nguy hiểm trên đường, nội thất sang trọng, ngoại thất bắt mắt, thuộc dòng Mescerde Maybach Landaulet. Rất an toàn. - Chị mỉm cười với ông.
- Ừ ừ an toàn là được rồi, rất tốt, lấy chiếc này đi, giá bao nhiêu vậy chú? Để tui chuẩn bị tiền, chắc giá cũng cao hả. - ba cô hỏi anh nhân viên.
- Dạ không đâu bác, nhiêu đây đủ rồi đó, vì người quen cháu nên được giảm giá nhiều, có điều muốn đi chiếc này phải có tài xế riêng chứ tự lái hơi khó. Con tính thế này, kí túc xá không có chỗ đậu, nhà này là bạn rất thân của con, chúng ta sẽ mướn tài xế, xe mình có thể để lại đây, khi nào Thanh Hà cần đi đâu chỉ điện thoại là tài xế tới chỗ đón ngay. - Chị chỉ vào giỏ tiền nói với ông.
- Được, được vậy tốt đó, Thanh Hằng tính vậy bác chịu, rất chu toàn ha, Thanh Hà con thấy được không?. - Lúc này ông mới quay sang hỏi ý kiến cô.
- Dạ...dạ con con...- Cô không biết trả lời sao.
- Thôi vậy nha bác.- Chị quyết định thay cô luôn.
- Ừ ừ vậy tiền nè Thanh Hằng, con đếm lại xem, rồi khi nào người ta giao xe?. Có làm giấy tờ gì không?. - ông đưa giỏ tiền cho chị.
- Dạ không cần đếm đâu bác. Giấy tờ con và bạn con lo cho, khi nào xong con gởi bác, xe mình lấy ngay bây giờ đi dạo một vòng luôn cũng được bác.
- Trời, được luôn hả, vậy tốt qua, tốt quá!.
Chị ra hiệu cho tài xế lấy xe chở tất cả mọi người đi một vòng rồi tấp vào quán cafe ven sông vì ba cô đòi kiếm chỗ ăn trái cây. Ông rất vui mừng từ lúc mua được xe, giành việc gọt trái cây cho mọi người ăn.
- Hôm nay cảm ơn Thanh Hằng nhiều nha con, coi như bác yên tâm rồi, à còn chuyện này bác muốn nhờ con nữa nè Thanh Hằng.
- Tíaaaa...hôm nay nhờ chị ấy nhiều rồi, nhờ gì nữa vậy tía. - Cô tự cảm thấy hôm nay mình phiền chị lắm rồi nên không muốn phiền thêm nữa.
- Dạ không sao đâu, bác cứ nói ạ, giúp được con sẽ giúp.
- Ờ Bác muốn gởi gắm con Hà cho con á.
- Hả??? Tíaaaa. - Cô lay lay tay ông, tự nhiên lại đi gởi cô cho chị, kì cục.
- Con dòm ngó em nó giùm bác nha, thấy lớn đầu vậy thôi chứ nhỏ xíu à, bác lo lắm. Con đừng có cho thằng nào bén mảng lại gần nó nha, trời ơi hồi sáng trước cổng trường kìa, thằng nào đi ngang cũng dòm dòm, ngó ngó như muốn ăn tươi nuốt sống con gái người ta thấy mà ghét. Tụi nó thèm thuồng con nhà bác lắm, bác biết mà, hồi đó dưới quê hả, đang học cấp ba mà trai theo về nhà nườm nượp như trẩy hội, phải bắt mấy con chó bẹc rê về giữ nhà không để tụi nó tới gần. - Ông xoa xoa đầu con gái rồi nhìn chị.
- Tíaaaaaa....kì quá à.! - Cô mắc cỡ lay lay tay ông, hội bạn cũng bụm miệng cười khúc khích.
- Mấy cái thằng mà ve vãn con gái tui là khó ưa rồi, trời ơi con tui cưng tui thương, có một đứa duy nhất, má nó mất sớm, tui lo từ lúc còn đỏ hỏn tới giờ chưa học xong nữa mà có ý định hốt đi hả, đừng có mà mơ nha hôn. Tui biết thằng nào ve vãn, tán tỉnh con cưng tui, à không chỉ cần có ý định thôi là tui cho một dao chết tại chỗ luôn. À vậy là còn nhẹ lắm, phải rạch mặt ra, phá huỷ nhan sắc nó trước mới được, cho khỏi đi tán gái nhà ông. - Ông ngồi cạnh chị vừa nói vừa cầm con dao gọt trái cây quơ tay múa chân, bức xúc kể huyên thuyên chẳng để ý sắc mặt cái con người ông tung hô sáng giờ đang dần dần không còn giọt máu theo từng câu của ông, né né con dao dù không nhắm vào mình mà khoảng cách cũng có gần lắm đâu.
Người nói vô tình nhưng người nghe hữu ý, đúng là con người ta hễ "có tật giật mình". Mặt chị tự dưng tái xanh, hoảng hốt trợn mắt đặt toàn tâm toàn ý vào đường đi của con dao gọt trái cây trước mặt mình, nuốt khan một phát, mồ hôi túa ra trên trán càng lúc càng nhiều.
- Bác, bác, bác con hứa với bác sẽ dòm ngó xem chừng em ấy, nhưng mà cáiii....cái...cái dao này đừng...đừng có quơ vậy bác, nó không thích ngắm nhan sắc của người khác, nhất là những đứa...đứa...có nhan sắc khủng như con bác ơi. Lỡ nó hôn nhẹ lên má một phát là đau khổ một đời đó bác.
Chị ráng nói nửa đùa nửa thật một câu cho đỡ căng thẳng, chụp tay ông lại nhẹ nhàng gỡ con dao đặt xuống bàn rồi đưa tay lên trán lau mồ hôi, nuốt khan thêm cái nữa. Câu nói đùa của chị làm 4 người kia phá lên cười không chịu nổi.
-* Chị ấy cũng biết nói đùa sao ta, lúc này dễ thương quá, dễ thương không chịu nổi, đâu còn vẻ lạnh lùng như bình thường đâu ha. Mà thôi chị ấy cứ bình thường thế thôi đã nhiều cô điêu đứng rồi, chứ mà dễ thương như lúc này chẳng biết thế nào nữa*. - Hình như cô không nhận ra tận sâu trong tìm thức mình tự bao giờ đã có chút ích kỉ, không muốn người ta tiếp xúc, nói chuyện với người khác , hay xinh đẹp, đáng yêu trước mắt người khác ngoài mình.
- À quên bác ơi, lát nữa bác về bằng gì ạ. - Chị hỏi ba cô khi thấy trời cũng sụp tối.
- Bác đi xe đò về.
- Vậy thôi cũng mới mua xe, lát cho tài xế đưa về luôn đi bác.
- Được không con?.
- Được mà bác, tối nay Hà cũng đâu đi đâu, chạy xuống đó cùng lắm cũng 3 tiếng thôi.
- Chị...nhưng mà...- Cô nhìn chị ái ngại.
Chị không nói chỉ quay qua cô nở nụ cười điềm đạm. Cuối cùng sau khi ăn tối xong, xe đưa mọi người về kí túc xá rồi đưa ba cô về quê.
- Trời ơi Thanh Hà, bọn mình không biết nhà cậu giàu có đến thế luôn á!. - My đi theo kéo tay cô khi cả đám cùng đi lên phòng, có cả chị.
- Mình đâu nói nhà mình nghèo bao giờ!.- Cô nhỏ nhẹ cười, trả lời đám bạn.
- Ai biết, thấy nhà cậu làm ruộng, trời ơi mai mốt chắc nghỉ học về quê làm ruộng quá!. - My lắc lắc tay cô.
- Sao các cậu nghĩ làm ruộng là nghèo??? Các cậu quên Việt Nam! Là nước xuất khẩu gạo thứ hai thế giới à, một ngày nước mình dùng hết tất cả bao nhiêu tấn lúa biết không, từ mới sinh ra là ai cũng phải dùng gạo đến lúc già luôn đó nha. - Cô tự hào nói.
Chị đi sao nhìn cô dương dương tự đắc nghênh nghênh mặt khi nói về nghề nông nhà mình mà mỉm cười lắc đầu, thật là đáng yêu hết mức, thế này hoài sao chịu nổi nữa.
- Ê vậy mai mốt học xong nhà cậu thuê mình về làm ruộng nha, ờ ờ hay gả cho cái anh Lượm Lượm gì đó ba cậu nhắc đi, anh cậu hả??. Trời ơi chắc anh í phải giàu có lắm, nhà cậu giàu thế cơ mà!. - Quyên lại ra vẻ mơ mộng hỏi cô.
- À anh Lượm hả, người làm nhà mình á, anh ấy theo tía hơn chục năm rồi, à mà nhà mình dưới đó còn nhiều anh lắm nha, anh nào cũng hiền lành chất phác, khi nào các cậu về mình giới thiệu cho vài người chịu không.- Cô rất vui mừng thích thú khi nhắc nhà ở quê.
- Trời trời, tưởng anh cậu chứ người làm thì thôi đi trời. - Quyên bĩu môi.
- Không phải đâu, toàn mấy anh theo tía lâu năm nên coi như người trong gia đình thôi, có nhiều anh theo tía đến lớn tía đi cưới vợ cho luôn, rồi sinh con đẻ cái cũng vẫn làm cho tía. - Cô càng lúc càng hào hứng, chị nhìn mà lòng bỗng vui theo, yêu chết đi được.
- Ai lại lấy mấy anh ở quê, mình chỉ ao ước người như chị Hằng nè, menly, tinh tế, điềm đạm, thơm đo lại phong độ, lịch lãm nữa chứ. Mà chị Hằng ơi, lúc nãy là nhà chị hả.- Mai thì khỏi phải nói, lúc nào cũng thần tượng chị số một.
Cô tự dưng nghe Mai nói thế bỗng chốc sự vui vẻ hào hứng lúc nãy vụt tắt, nụ cười cũng theo đó tắt hẳn. Im lặng quay lại nhìn chị một cái rồi tiếp tục đi tiếp. Không hiểu sao cô khó chịu đến vậy, trước đây mọi người vẫn khen chị hơn nữa cũng là gì đâu. Phải chăng có gì đó thay đổi rất lớn trong mối quan hệ của chị và cô từng ngày rồi mà cô không biết, tự nhiên muốn sở hữu riêng mình con người lạnh lùng đó.
- Ừm. Nhưng tôi không tốt vậy đâu.
- Ờ đúng rồi ha, trời ơi nhà chị to vật vã luôn í, đẹp quá chừng đẹp, hic hic - Quyên suýt xoa khi nhắc lại nhà chị.
- Ôi ở đó chắc thích lắm ha chị, không ngờ nhà chị kinh khủng thế luôn, giàu vậy chị đi làm chi nữa, có kiếm được nhiêu tiền đâu chị. Còn ở nhà tập thể. - Diễm My cũng suýt xoa.
- Của ba mẹ tôi không phải của tôi, là tôi thích vẽ thôi. Tôi muốn tự lập. - Giọng chị vẫn đều đều như bình thường không cảm xúc.
- Haha vậy chị có anh chị em gì không làm mai cho em luôn đi.- Quyên lại tiếp.
- Tôi là con một.
- Trời ơiiiiii. Tiếc quá!.- Quyên luyến tiếc.
Nói chuyện một lát cũng đến phòng, chị bước vào để giỏ tiền lên giường cô.
- Em cất đi rồi sau này trả lại ba. - Chị nhỏ nhẹ nói với cô - Thôi tôi về phòng. - Chị lớn giọng cho 3 người kia nghe. Cô nhẹ gật đầu, chị bước ra ngoài.
===============
Cô nằm trằn trọc mãi không ngủ được vì nghĩ đến chuyện hôm nay, sau một hồi lâu do dự cầm đt lên lại đặt xuống mới lấy hết can đảm nhắn tin cho chị.
**ting ting**
**Chị ơi...ngủ chưa**
**Chị chưa...sao em**
**Xuống sân được không**
**Ok**
- *biết ngay là em sẽ kêu chị ra thôi bé con à*. Chị mỉm cười đi thay đồ ra gặp cô
Cô rón rén như lần trước thay đồ đi xuống. Chị vẫn mặc chiếc quần sooc jeans trắng, áo thun body trắng, chỉ khác là tóc không cột nữa mà buông xoã chải ngay ngắn, để bồng bềnh, vài ngọn gió đêm vô tình lướt qua khiến mái tóc lay động nhẹ như tơ. Gương mặt quay ngang cô 90 độ, sắc nét như được vẽ, một bức vẽ truyền thần hoàn hảo nhất cô từng thấy, mỗi milimet điều làm cho người ta phải nhìn ngắm tận tâm, không dám chớp mắt một giây nào. Nếu có thêm hai cái cánh trắng sau lưng nữa thì thôi rồi, à, không cần có thêm mà cô đang nghĩ chị hẳn là giấu đôi cánh đó chưa vươn ra. Lúc này tim cô không phải thoáng chút chao đảo mà là cả một cơn địa chấn 15 độ richter. Sao chị luôn biết cách vô tình cướp đi tâm hồn người khác như thế. Cô cảm giác tim mình hình như càng lúc càng không thuộc về mình nữa, nếu chị cứ như thế này có lẽ cô không dám gặp chị thêm lần nào nữa vì sợ mình yêu chị mất.
- Chị...
- Em xuống rồi hả, có gì không em.
- À dạ không...tản bộ nha chị.
- Ừm...
Chị nhẹ bước thong dong, có khi nhắm hờ mắt để hít thật sâu, đầy lòng ngực hương vị hằng ngày chị tơ tưởng, chốc chốc liếc mắt sang nàng tiên ấy, muốn đưa tay ôm nhẹ bờ vai mỏng manh kéo sát vào người để cưng yêu, chiều chuộng, để sưởi ấm giữa khí trời se lạnh sau cơn mưa nhỏ lúc tối. Em ấy mặc chiếc đầm trắng suông mềm mại, tôn lên dáng vẻ thanh mảnh như thể một ngôi sao sáng lánh lánh, nhìn thấy được nhưng khó chạm được. Như một tiên nữ đi lạc giữa chốn nhân gian có thân hình làm từ hương hoa không níu giữ nổi. Có khi nhan sắc ma mị như liêu trai khó ai đoán biết có tồn tại thật không. Lúc nồng nàn thanh khiết như giọt sương mỏng manh không một ai có thể sở hữu. Từng bước đi uyển chuyển, ngọc ngà quyện theo gió.
- Hôm nay cảm ơn chị!. - Cô chợt lên tiếng phá tan không khí dịu ngọt tĩnh lặng.
- Đâu có gì!. - Chị mỉm cười, tươi như tối hôm trước, quả đúng là chỉ có đi bên cô thế này nụ cười ấy mới xuất hiện. Cô đứng lại nhìn trân trân mất hồn đến khi nhận ra nó tắt hẳn và đôi môi lay động những lời gì đó mới giật mình.
- Em sao vậy?.
- Dạ không chị, à...chuyện chiếc xe.
- Chuyện đó...không có gì đâu em, dù sao nó vẫn đậu ở nhà chị thôi, khi nào em cần về quê hay bác lên chị sẽ cho mượn. Cũng không phải cách lâu dài nhưng trước mắt là thế đi.- Chị ôn nhu với cô, cả hai bước tiếp.
- Nhưng đó là chiếc chị thích nhất!.- Cô cúi đầu nhỏ giọng vẻ ái ngại.
- Sao em biết chị thích nhất??.- Khé môi khẽ cong lên.
- Vì nó xuất hiện hai lần từ lúc chị về trường rồi... - *mấy chiếc khác toàn đi một lần* - Cô nhỏ giọng hơn nữa, có vẻ không muốn ai kia biết mình chú ý đến người ta quá nhiều.
-*Thanh Hà ngốc, dù chị có thích cái gì trên đời này đi nữa cũng chẳng một thứ nào bằng em đâu biết không. Hơn nữa của chị rồi cũng sẽ là của em. Nếu đánh đổi tất cả mọi thứ chị có với em cũng được chứ đừng nói chỉ là một chiếc xe cỏn con như thế. Đến bao giờ em mới biết được đây hả Thanh Hà*.
- Coi như chị cho em vay một cái chị thích đi, mai mốt trả cho chị cái gì đó chị thích hơn là được, giảng viên tạo điều kiện cho sinh viên mình đi học ha. - Chị nói giọng dí dỏm rồi bước tới vài bước quay lưng về phía cô, tránh ai kia thấy cái mặt gian tà của mình. -*hayzzzz nếu mà được trả bằng một nụ hôn thôi thì 10 con xe như thế cũng được đó em à, ôi bờ môi mềm mọng ấy không biết có mùi vị thế nào hả ta, sẽ rất ngon, như hạt thuỷ tinh dâu chẳng hạn haha, cục cưng à sẽ có ngày chị cắn nát cái hạt thuỷ tinh để hút hết mật trong đó*.
- Nhưng mà chị thích cái gì mới được. - Cô hơi nghiêng đầu tò mò nhìn bóng lưng chị.
- Từ từ em sẽ biết.-
- Nhưng mà...
Tay chị chợt động đậy, co ngón cái vào ngón giữa búng nhẹ, rất nhẹ lên vầng trán cao, gần cặp lông mày rập rạp được tỉa tuốt cẩn thận đang sắp dính chặt vào nhau của cô.
- Giãn mày ra coi bé con. Đánh chết bây giờ. - Chị nghiêng đầu nhìn cô cười tươi vì vẻ bất ngờ tròn xoe mắt của chú nai tơ kia. Cô cũng cười thật tươi nhìn chị, cử chỉ đó thật sự làm người ta ấm áp, vô cùng ấm áp, sao hôm nay mới phát hiện chị ấy đáng yêu đến thế nhỉ. Hai người lại song song sánh bước.
Tiếp tục là im lặng, có lẽ đang tận hưởng mùi hương của nhau và không gian yên bình. Bỗng có cơn gió mạnh thổi qua, theo quán tính cô hơi nép vào chị, hết gió tự dưng mặt cô đỏ rần, cô còn chẳng hiểu sao mình nép vào lưng chị như thế nữa, không biết chị có nghĩ gì không??. Cô dần định thần, bước ra xa chị hơn lúc nãy một tí, ngại ngùng đứng yên.
Chị không nói gì, khẽ mỉm cười tới gần cô một chút, nhìn cô ôn hoà. Bất chợt chị đưa tay vuốt làn tóc đen mềm mượt xoã dài vừa bị cơn gió kia đùa giỡn hơi có chút rối. Giây phút ấy chẳng hiểu sao cô lúng túng, tim đập nhanh tưởng chừng sắp rớt ra ngoài, tay chân bủn rủn nhưng không né tránh, vẫn đứng yên. Khi cảm nhận được những ngón thon dài kiêu sa của ai kia chạm mái tóc mình rồi luồng vào trong, bất giác đôi hàng mi cong khẽ khép hờ như chờ đợi một điều gì đó. Chị vuốt dọc dài tận xuống đến những ngọn tóc cắt ngang đều đặn, bàn tay tham lam nhưng từ tốn có vẻ muốn níu kéo từng khắc thời gian.
- Có chiếc lá vướng vào tóc em. - Chị đưa chiếc lá khô trên tay cho cô xem, chị dịu dàng nhìn cô. -* lá ơi lá tao thương mày quá lá ơi, haha không lẽ giờ đem mày đi l*иg khung treo lên, trời ơi tóc gì mà mềm mượt dữ vậy nè, hôn lên chắc thơm không tưởng luôn á*.
- Dạ...cảm ơn chị. - Cúi mặt không dám nhìn chị vì biết mình đang có hai ông mặt trời trên đôi gò má, nhịp tim cũng chưa ổn định.
- Gió quá, thôi lên phòng nha em.
- Dạ...chị.
- Nhớ đắp chăn cẩn thận, hồi tối mưa trời hơi lạnh.
- Dạ...
- Em, chị ghét nhất là những người, mà mình nói với người ta một câu dài ơi là dài chỉ trả lời mình một từ "dạ" á.
- Dạ...
- Haha...
- Y chị chọc em...hông chịu!. - cô vô thức phòng má chu môi với chị vì bị chọc ghẹo.
Chị nhìn thấy cái biểu cảm kia dành cho mình tự nhiên không đứng vững, hai tay lần vào cầu thang bước theo sau cô. Chưa bao giờ chị mất tự chủ kinh khủng như thế. Cô đi vào phòng lâu rồi chị còn chưa bình tĩnh lại được, nếu thêm chút thời gian nữa chắc chắn chị không kiềm chế được mà ôm cô hôn lên đôi môi chị ao ước đó mất.
.