Chương 12: Ai cũng có lúc yếu lòng...
Phạm Hương được đưa về nhà, và có người tất bật hạ sốt cho. Chẳng hiểu do mệnh lệnh, do là cấp dưới hay do một điều gì mà người kia rất tỉ mỉ chăm sóc.Vâng! Mặc dù rất ghét nhưng dù sao lúc nãy người ta cứu mình, nếu không có đôi tay rắn chắn nóng hổi kéo lại thì viên đạn đã xuyên thẳng vào người chứ không đơn giản sượt qua bả vai. Coi như nợ người ta một mạng.
Hơn nữa, chị người ta cứu mình, để mình thoát thân nữa cơ, giờ người ta đang bệnh nặng đến nỗi ngất xỉu mà mình không chăm sóc thì quả thật không có lương tâm mà.
Hayzzzz... Khuê Khuê đang cật lực tìm kiếm đủ mọi lí do để tự giải thích vì sao hôm nay mình trở nên hiền hậu, đảm đang, tận tình chăm sóc con người đáng ghét này.
Khuê Khuê ngồi cạnh, chườm đá lên trán cho Phạm Hương. Cái người này, vẻ mặt lạnh lùng hết sức, nhưng công nhận lúc nằm yên ngủ thế này thì rất hiền, phải chi lúc nào cũng hiền như vậy thì tốt hơn không. Cực ghét vẻ tơn tơn lơn lơn khi chọc ghẹo mình.
Tự nhiên Khuê Khuê thoải mái ngồi ngắm người ta say sưa. Ừ! Chị ta nên bệnh mãi như thế này đi, để còn ngoan ngoãn nằm yên cho mình tự do làm nhiệm vụ, cứ lẽo đẽo theo chọc ghẹo hoài mệt muốn chết. Lan Khuê ngẫm nghĩ rồi tự mỉm cười.
- Nước... - Bờ môi khô của Phạm Hương thều thào mấp máy.
Lan Khuê nghe thấy, nhanh chống lấy ly nước đến, nhẹ nhàng đỡ cục than ngồi dậy, đúc nước. Hình như người ta tỉnh lại rồi thì phải.
Phạm Hương bỗng chau mày sau khi ý thức được sự việc đang xảy ra, rồi căng mắt nhìn người trước mặt chằm chằm, hôm nay cô ta bị điên sao? Hay uống lộn thuốc, hoặc là bị té đập đầu chắc, con Mèo Điên như cô ta cũng nhẹ nhàng tình cảm vậy thì quả là mặt trời mọc đằng Tây.
- Chị sao vậy? Sốt cao quá sảng hả, làm gì nhìn tôi kiểu đó. - Lan Khuê bị nhìn chằm chằm liền thẹn quá hoá ngượng, sừng sộ.
Phạm Hương thở phào nhẹ nhỏm, chẹp miệng lấy lại vẻ tự nhiên, quay đi. Phải rồi! Cái giọng điệu này mới là con Mèo Điên, à không, Mèo Hoảng Hốt mình biết. Vậy là cô ta bình thường, không bị vấn đề thần kinh.
Phạm Hương nhìn ra cửa sổ, trời tối thui, chắc khuya rồi, trăng sao đã lên cao. Bất chợt như nhớ ra gì đó, Phạm Hương hoảng hốt bước chân xuống giường ngay lập tức, dù người rất mệt mỏi, bao nhiêu sức lực dường như mất hết.
- Ka tôi đâu? - Phạm Hương khẩn trương nhìn Lan Khuê đợi câu trả lời. Vẫn nhớ mình đang đấu súng với phe kia, tự nhiên ngất xỉu, không biết gì nữa vậy sao giờ nằm trong phòng này.
- Ka... - Khuê Khuê lúng túng không biết trả lời sao. Né tránh ánh mắt Phạm Hương, nghĩ về Thanh Hằng lòng lại dâng cảm xúc xót xa khó tả, nhất là gương mặt cương nghị giây phút cuối Khuê Khuê nhìn thấy.
Lan Khuê thừa biết tình cảm chị em của họ thật sự rất khắng khít, nếu Phạm Hương biết Thanh Hằng một mình ở lại để Lan Khuê và Diễm My đưa mình chạy trước thì sẽ thế nào đây, chị ta lại đang bệnh nặng. Nếu mất bình tĩnh, con người này sẽ trở nên l*иg lộn như thú hoang, Khuê Khuê từng thấy qua nên rất hiểu. Rồi không chừng chạy đến đó cũng chỉ nộp mạng, vậy thì không phải sự hi sinh của Thanh Hằng là vô ích sao!.
- Ka đang ở đâuuuu... - Phạm Hương càng khẩn trương hơn trước thái độ mập mờ của Lan Khuê.
- Ka... Ka đang... đang ở dưới nhà. - Cuối cùng, Lan Khuê quyết định nói dối để Phạm Hương yên tâm dưỡng bệnh, còn Thanh Hằng vẫn chưa biết sao, mọi chuyện hạ hồi phân giải.
- Thật không? - Phạm Hương chau mày, ánh mắt nghi ngờ.
- Thật mà! Tôi gạt chị làm gì, Ka đang ở dưới nhà. - Khuê Khuê nhìn Phạm Hương, khẳng định chắc nịt.
- Nối dối, Ka không bao giờ để tôi một mình những lúc bệnh thế này. - Phạm Hương không tin, toang đứng dậy đi tìm Thanh Hằng, bởi lẽ trong lòng tự nhiên có nỗi bất an, bao lần vào sinh ra tử cùng Thanh Hằng, nhưng chưa bao giờ bất an như bây giờ.
- Ừ! Vì...vì Ka mệt, Ka nói tôi lo cho chị. Chị nghĩ xem, nếu không phải là Ka hạ hết bọn chúng để đưa chị về thì chúng tôi có thể làm được không. Chị ngoan ngoãn nằm đây đi, chưa hạ sốt đâu, lúc nãy chị ngất Ka đã rất lo lắng, đừng làm người ta lo lắng cho mình thêm được không. - Lan Khuê bước đến giữ tay Phạm Hương ngồi lại giường, giọng bắt đầu hằn hộc, tên cứng đầu này không biết lo cho bản thân gì hết, một phần Khuê Khuê cũng sốt ruột Thanh Hằng, chẳng biết bên chị ấy thế nào, đã tối lắm rồi, thời gian lâu như vậy vẫn chưa về.
- Ừ! - Khuê Khuê nói cũng đúng, tình thế lúc trưa nếu không phải Thanh Hằng thì những người khác ai dễ dàng gì đưa mình về được, chắc vì mấy lần trước sát cánh bên Thanh Hằng chiến đấu nhưng lần này ngất giữa chừng thành ra lo lắng vậy thôi.
Phạm Hương tự dưng ngoan ngoãn ngồi lại, lần đầu có người dám lên mặt dạy đời mình, mà cũng là lần đầu có người khác ngoài Thanh Hằng chăm sóc, quan tâm sức khoẻ mình. Có chút cảm động, quả thật trước giờ chuyện sống chết boom đạn gì cũng trải qua, chỉ có tình cảm nữ nhi ngọt ngào là chưa từng trải. Mấy người yêu trước đây không phải chơi bời qua đường thì cũng vì tiền, chẳng tình cảm gì cả, thậm chí Phạm Hương còn chưa một lần dắt cô gái về nhà nữa chứ đừng nói là trình diện Thanh Hằng.
Lan Khuê tỏ vẻ hài lòng trước thái độ ngoan ngoãn, ngồi xuống giường đưa tay sờ trán Phạm Hương, bớt nóng hơn nhiều rồi. Đứng dậy đi ra ngoài, lát sau trở vào với tô cháo nóng hổi.
- Ăn đi. - Chính Khuê Khuê không hiểu nổi sao mình lại tận tuỵ ngồi đúc từng muỗng cháo cho Phạm Hương, nếu là trước đây, sẽ là điều rất hoang đường.
- Tôi tự ăn được. - Húp mấy muỗng, Phạm Hương tự nhiên ngượng ngùng, cô ta ngồi đối diện nhìn mình ăn chằm chằm, đã thế còn đưa cái mồm vào thổi cháo, sau đó đúc mình ăn, thật không thể chấp nhận được, cái tôi cao ngất không cho phép.
- Ừ! Kệ chị, thích ăn một mình thì ăn đi. - Lan Khuê nói lẫy, giằng mạnh tô cháo xuống bàn, sốt cao như vậy tay chân giở không lên còn bài đặt sĩ diện.
Phạm Hương thở dài, tự bê tô cháo chậm chạp ăn. Thế mà cuối cùng hết nhẵng, tự bước xuống giường đi rót nước uống.
- Hứ, sĩ diện hảo, cái thân tàn còn bày đặt, cho chết luôn đi, biết thế tôi không thèm chăm sóc làm gì, đồ đáng ghét, đồ vô ơn, đáng ghét quá mà, cái mặt ghét y như con báo đốm ở nhà của chị... - Lan Khuê đanh mặt ngồi trên chiếc ghế, vừa lườm nguýt vừa lảm nhảm làu bàu trước thái độ Phạm Hương.
- Nói gì đó. - Phạm Hương nghe loáng thoáng có người chửi mình liền quay lại, hất mặt hỏi.
- Tôi nói chị đó, bệnh sắp chết còn hung dữ. - Con Mèo điên rốt cuộc vẫn ngang tàn, có sợ chút nào đâu.
Phạm Hương hiền đột xuất, không chấp nữa, đi đến tủ lạnh lấy mấy viên đá quấn vào một chiếc khăn mỏng, rồi bước đến kéo chiếc ghế khác ngồi đối diện Lan Khuê.
- Chị làm gì đó? - Lan Khuê hét lên, vòng hai tay trước ngực phòng vệ, định sàm sỡ nữa sao, nghi ngờ lắm.
- Ngồi yên đi, bằm dập hết rồi, nếu không chườm đá ngày mai sẽ thành Mèo Bầm Đen cho coi. - Phạm Hương nhẹ áp cái khăn quấn mấy viên đá lên vết bầm trên mặt Lan Khuê. Một cơn đau đớn khiến Lan Khuê rùng mình.
Giờ này Khuê Khuê mới để ý, không những trên gương mặt của mình mà khắp người trầy xước, bầm đen. Cũng phải thôi, lăn lộn quá trời, vận động mạnh vượt giới hạn cho phép.
Thật sự không ngờ con người như Phạm Hương cũng biết quan tâm người khác. Lan Khuê nhìn chằm chằm người trước mặt trong khi người đó đang tận tuỵ, vẻ mặt chăm chú.
Lần đầu Khuê Khuê có cơ hội ngắm kĩ Phạm Hương lúc còn thức, công nhận chị ta rất đẹp, mái tóc buông dài, thẳng thướm được vuốt ngay ngắn, đôi mắt to tròn sâu thẳm, sống mũi thẳng cao vυ't và đôi môi căng mọng, nhưng lúc này nhợt nhạt do bệnh. Đôi hàng lông mày rậm rạp chau nhẹ khiến chị ta thêm thu hút. Lan Khuê phút chốc lạc hồn vào gương mặt xinh đẹp kia, có điều nó mang vẻ lạnh lùng băng lãnh. Nếu chị ta chịu rũ bỏ lớp băng, có lẽ sẽ là một đại mỹ nhân nhỉ?
- Đau lắm không? - Tiếng Phạm Hương vang lên kéo Lan Khuê về thực tại, hai gương mặt đang rất gần, đến nỗi Lan Khuê cảm nhận được hơi thở nóng hổi của cục than Trước mặt phả quanh mình.
- Ừ, hơi đau, có chắc chườm đá lên nó sẽ không bầm đen không? - Lan Khuê hơi nghi ngờ, một người giỏi việc xã hội và chuyên gia cầm đầu băng nhóm phá phách như Phạm Hương thì làm gì đảm đang mà biết.
- Hồi xưa, Thanh Hằng vẫn làm như thế cho hai mẹ con tôi, mỗi khi ba thất bại một phi vụ nào đó và về nhà đánh đập. - Phạm Hương nhàn nhạt trả lời, không có ý than vãn chuyện xưa, chỉ đơn giản là giải thích vì sao mình biết.
- Tôi xin lỗi! - Khuê Khuê chùn xuống, cho dù không thích ai đó thì một khi nhắc phải chuyện buồn của người ta, dĩ nhiên mình cũng có lỗi.
- Bà ta đáng bị như thế. - Giọng Phạm Hương bình thản, lạnh ngắt.
- Sao lại nói mẹ mình như vậy? - Khuê Khuê hơi khó hiểu, Phạm Hương rất thương Thanh Hằng, hẳn phải thương mẹ mình, cớ sao lạnh lùng?
- Lẽ ra bà ta không nên lấy ba tôi, và cũng không nên sinh hai chị em tôi ra trên đời này, có gì tốt không, là bà ta tự chuốc lấy! - Phạm Hương bỗng tự cho phép bản thân nhắc một chuyện cấm kị của mình và Thanh Hằng.
- Vậy bây giờ bác ấy ở đâu? - Lan Khuê tò mò, một chút thấu hiểu và cảm thương.
- Chết rồi. - Câu trả lời lạnh đến nỗi có cảm tưởng đang nói về một người dưng.
- Sao lại chết? - Càng lúc càng tò mò, có lẽ là đang không biết mình hơi đi quá đà.
- Đỡ đạn cho ông ấy! Cả đời bà ta chỉ biết mình ông ấy, tôi và Thanh Hằng là thứ thừa thải. Xong rồi. - Phạm Hương đặt túi đá xuống, đứng lên, ý chừng không muốn nói tiếp chủ đề đó, Lan Khuê có lẽ là người thứ ba biết chuyện này ngoài chị em họ Phạm.
Lan Khuê hiểu chuyện, ngưng tò mò, có nỗi xót xa vụt qua mắt. Ai cũng có lúc yếu lòng và đến bây giờ mới biết, hai chị em nhà này rõ ràng cũng thế, có lẽ họ chỉ cố tạo một vẻ bộc lạnh lùng để cố che lắp nỗi thống khổ bên trong. Dù sao sao đi nữa... họ chỉ là phụ nữ!
- Chị khoẻ chưa?. - Diễm My bước vào phòng.
- Ừ, khoẻ rồi. Ka đâu? - Phạm Hương lại chợt nhớ đến Thanh Hằng, lẽ nào lâu như vậy Ka vẫn chưa lên thăm mình, không thể nào.
- Ka... - Diễm My tự nhiên khựng lại, hai hàng nước mắt vô thức rơi xuống tức tưởi.
- Ka làm saooooooo??? - Phạm Hương hét lên, lửa nóng phừng phừng, nỗi bất an trỗi dậy mãnh liệt... Diễm My là đứa thân cận nhất với Ka, My ở đây thì Ka ở đâu? Nhớ đến sự ngập ngừng của Lan Khuê lúc nãy càng chắc nỗi nghi ngờ trong lòng là thật.
- Tôi hỏi Ka tôi đâuuuuu. - Phạm Hương đứng thẳng trước mặt Lan Khuê, mắt long sòng sọc, hai tay ghì lấy vai, rằn giọng hỏi lớn như sắp ăn tươi nuốt sống người trước mặt.
Lan Khuê thấy Phạm Hương bắt đầu mất bình tĩnh, cảm giác kinh hãi dâng lên tột độ, tay chân run cằm cặp sắp không trụ nổi, cố né ánh mắt người trước mặt. Bàn tay rắn chắc bóp vai cô đau điếng....
...
.
.
.
.