Chương 11: - Hôm nay chị có về không???
- Ngọc Hà, em gọi anh qua gấp có gì không? - À ừm...- Quốc Cường bước vào phòng, Ngọc Hà đang xem cái gì đó trong ngăn bàn, giật mình quay lại.
- Sao?
- Chúng ta cưới nhau liền đi.
- Hả? Không phải cuối năm nay sao, còn chuyên Thanh Hà, chẳng phải em rất muốn Thanh Hà dự đám cưới chúng ta à?
- Cưới ngay đi để em còn yên tâm tìm Thanh Hà... - Mắt Ngọc Hà đỏ hoe, hình như lai vừa khóc xong, Quốc Cường xót xa ôm nàng vào lòng.
- Em, đừng khóc nữa, nhớ Thanh Hà quá hả? - Anh ôn nhu vỗ về nàng, bao lâu rồi anh vẫn yêu thương nàng như thế.
Quốc Cường có biết đâu, nàng đang nhớ thương một người khác, con người lạnh băng, xinh đẹp. Nàng muốn cưới gấp, nàng thật sự vô cùng tổn thương bởi những lời của Thanh Hằng hôm trước.
Nàng giận, giận đến nỗi không thiết tìm kiếm đứa em gái tội nghiệp, nó vui vẻ quá mà, còn lên giường với nhau, nó có biết đó là người yêu của nàng không? Dù gì cũng không được, dẫu nàng và chị đã chia tay cũng không được!
Nhưng, nàng suy nghĩ, nghĩ rất nhiều thứ, phải rồi! tình yêu chẳng thể bào là tất cả, gia đình mới là tất cả. Nàng sẽ cưới Quốc Cường, và sẽ tìm Thanh Hà về. Nàng nhớ nó quá, đứa em bé bỏng. Tình thương của người chị luôn chiến thắng sự hờn ghen, đúng, nàng luôn là như vậy!.
- Nha! Được không anh, cưới liền nha!. - Nàng mè nheo với anh, giống y lúc Thanh Hà nhỏ nhẹ nài nỉ Thanh Hằng một điều gì đó. Chị em nhà này dường như chỉ một chiêu "mỹ nhân kế" duy nhất.
Quốc Cường nghe như mật rót vào tai, đáng yêu quá, không chịu nổi. Anh gật đầu lia lịa. Với vẻ mặt này thì dù có bắt anh chết cũng cam lòng.
- Được chứ, cưới, sẽ cưới, cưới liền.
Anh ôm chặt Ngọc Hà thêm một chút, nàng vẫn để yên.
Quốc Cường bế sốc nàng lên, đi đến chiếc giường, nhẹ đặt xuống.
- Anh, đừng! Đợi ngày cưới được không. - Nàng ngăn chặn ngay khi ý thức được anh sắp làm gì tiếp theo.
- Dù gì cũng cưới mà em! Anh yêu em lắm! - Không phải Quốc Cường yêu Ngọc Hà chỉ vì chuyện đó. Anh thật lòng yêu nàng, nhưng cũng vì quá yêu nên vô cùng ham muốn, đàn ông ai chả thế.
- Nhưng em muốn để đến đêm tân hôn. - Nàng cương quyết từ chối.
Thật sự nàng chưa làm chuyện đó với bất kì ai ngoài Thanh Hằng, với nàng đó là một chuyện thiêng liêng và hệ trọng. Nàng cũng có chút khó chịu khi tưởng tượng phải chung chạ với đàn ông, chẳng hiểu sao nàng thấy sợ, kể cả người này chắc chắn là chồng của mình.
- Được rồi em yêu! - Quốc Cường cúi xuống hôn trán Ngọc Hà một cái mới chịu tha. Anh cuối cùng cũng chiều chuộng nàng nhất, vì anh yêu nàng sắp phát điên, anh chắc mình sẽ che chở yêu thương người con gái này suốt đời. Vậy nên, đây là chuyện hết sức đơn giản so với những chuyện lớn lao mà anh nghĩ mình sẽ làm cho nàng.
********
- Ở nhà đợi tôi. - Thanh Hằng vắt hai khẩu súng vào lưng quần, nhàn nhạt bảo Thanh Hà.
Nửa tháng nay, từ sau hôm để yên cho Thanh Hằng hôn, có vẻ Thanh Hà ngoan ngoãn hơn nhiều. Cô không biết có còn ghét Thanh Hằng nhiều như lúc đầu không, nhưng mới tối hôm trước Thanh Hằng đi đâu đó trở về, muốn gần gũi và cô không gay gắt nữa, ngược lại nhẹ nhàng chấp nhận. Xong việc, nằm im ngủ cạnh Thanh Hằng đến sáng.
Cô tự nghĩ mình rằng mình nên chấp nhận cuộc sống nô ɭệ và cô cũng đã quen, bởi lẽ có chống cự vô ích, cô bắt buộc phải chấp nhận. Nhưng phía sau đó, không đơn giản chỉ vì cô bị ép buộc, chắc do cô không nhận ra.
- Đêm nay chị có về không? - Tự nhiên Thanh Hà nhỏ nhẹ hỏi một câu, hỏi xong còn tự thấy mình kì cục, tiếng "chị" ngọt ngào chính cô chẳng biết ở đâu ra.
Thanh Hằng hơi khựng lại, quay sang nhìn Thanh Hà, thoáng chau mày, rồi dần dần giãn cơ mặt.
- Em muốn tôi về không? - Tâm tình Thanh Hằng bỗng vui vẻ hẳn.
- Tôi... - Thanh Hà ngập ngừng, bối rối quay mặt đi. Tối nay cô muốn Thanh Hằng ở lại với mình, cô chẳng quen ai ở đây ngoài Thanh Hằng cả, cô đã đếm ngược gần hai tháng rồi.
- Ở nhà ngoan ngoãn, tôi không hứa mình sẽ về sớm nhưng chắc chắn sẽ về. - Thanh Hằng bước đến cúi hôn nhẹ lên trán cô gái nhỏ, khiến Thanh Hà ngơ ngác.
Chị ấy nhẹ nhàng hôn cô sao? Không thể tin được! Một điều lạ lẫm, kì cục khiến cô gợn hết lông măng, chẳng biết chị ta lại muốn gì? Cô nghĩ trong đầu nhưng vẫn nhắm mắt ngồi yên.
Thanh Hằng mỉm cười quay đi, lần đầu tiên cô nhìn thấy Thanh Hằng cười hiền lành như vậy, lộ rõ hai lúm đồng tiền làm cô ngẫn ngơ phút chốc. Hẳn sáng nay chị ấy ăn trúng cái gì bậy bạ rồi! Ủa, chị ta ăn cái gì mình ăn cái đó mà, đúng thật con người khó hiểu.
Tận sâu trong lòng Thanh Hà tự nhiên dâng lên chút ấm áp khó tả.
*********
Thanh Hằng bước xuống sảnh, Phạm Hương, Lan Khuê, Diễm My cùng một vài đàn em thân cận đã có mặt, đám lâu la ở ngoài sân chuẩn bị xe, rất hoành tráng, đủ biết đây là phi vụ tầm cỡ.
Thường thì đám lính mới vào hội như Khuê Khuê sẽ không được theo, nhưng vụ này đặc biệt nên được cho cơ hội. Khuê Khuê vui khỏi phải bàn, đây là thời cơ để mình lập công, chiếm lòng tin của chị em họ Phạm, gia nhập bao lâu nay chỉ chờ có thế.
- Sắc mặt em xanh xao lắm, bệnh à, hay ở nhà đi. - Thanh Hằng liếc nhìn Phạm Hương, ôn nhu lên tiếng. Rất hiếm khi Thanh Hằng quan tâm ai đó ra mặt trước đám đàn em, nếu có cũng chắc chỉ mỗi đứa em gái ruột.
- Không sao đâu Ka, vụ này em không bỏ được, hơi đau đầu một chút thôi, em biết tự lượng sức. - Phạm Hương lễ phép đáp trả, giọng khàn khàn mệt mỏi. Cũng chỉ với Thanh Hằng thì cái miệng lười biếng đó mới trở nên lắm lời như vậy. À không! Còn với một người khác...
- Cô theo sát yểm trợ Bee, biết chưa? - Thanh Hằng quay sang Lan Khuê.
Khuê gật gật ngoan ngoãn, nhưng trong lòng đang rũa thầm, tên chết bằm, bệnh lúc nào không bệnh, lại bệnh ngay lúc quan trọng là sao, dĩ nhiên sẽ chẳng có chuyện yểm trợ nào ở đây, ai đâu ở không! Khuê chắc chắn phải vùng vẫy tìm cơ hội lập công.
Cả đoàn đi ra xe, Thanh Hà đứng trên lầu, nhìn qua cửa sổ thấy Thanh Hằng bước vào chiếc Limosine màu đen, lần đâu tiên cô nhìn Thanh Hằng đi, có nỗi hồi hộp dâng lên trong lòng cô gái trẻ, phải nói chị ấy rất oai phong, oai phong lẫm liệt, như một dũng tướng của ngày xưa khi ra trận. Đoàn xe đi khuất hẳn Thanh Hà mới thôi nhìn theo.
Một lát sau, có tiếng gõ cửa, Thanh Hà ra mở.
- Đại Ka dặn chúng tôi đem lên cho cô. - Một tên đàn em đưa cho Thanh Hà chiếc hộp giấy to, rất đẹp.
Cô nhận lấy, gật đầu rồi đi vào bàn, từ từ mở ra... Một chiếc bánh kem, được phủ nhiều sôcôla, cô thích quá, sung sướиɠ muốn nhẩy cẫng lên.
Sao Thanh Hằng biết hôm nay sinh nhật cô được nhỉ, cô tò mò quá. Nhưng kệ, sao chị ấy biết cũng được, cô rất rất vui, nếu như lúc ở nhà, cô sẽ lập tức điện thoại cho chủ nhân chiếc bánh để bày tỏ cảm xúc. Còn bây giờ, cô làm gì có điện thoại, mà dù có thì cũng chẳng biết số Thanh Hằng. Cô thoáng nghĩ hay mượn điện thoại một tên đàn em dưới nhà để gọi cho Thanh Hằng, thôi!
Cô sẽ đợi tối nay, Thanh Hằng nói rằng sẽ về. Cô cất chiếc bánh kem vào tủ lạnh, cô trải qua rất nhiều sinh nhật rồi, nhưng cô thấy sinh nhật năm nay bất ngờ hơn, dù vậy cô vẫn buồn, quá buồn, nếu có chị Hai và ba mẹ với mấy đứa bạn thân nữa mới trọn vẹn.
Cô ngồi ngẫm nghĩ mãi, sao Thanh Hằng biết sinh nhật cô được, cô chưa bao giờ nói, sáng nay cũng chẳng hé răng! Ai lại bảo với người ta hôm nay là sinh nhật mình, hãy tặng gì đó đi, điên à!
Cô làm sao biết, cũng không thế nào ngờ nổi, hai lần sinh nhật cô trước đó, Ngọc Hà đã vặn vẹo hỏi mãi Thanh Hằng rằng nàng phải tặng gì cho cô, phải làm gì bất ngờ, đi qua đi lại có khi làm Thanh Hằng phát bực. Còn chính tay Thanh Hằng lái xe chở Ngọc Hà cùng đi chọn quà sinh nhật, và rồi cái hôm tổ chức, chị phải "hi sinh" một ngày đi chơi để trả chị Hai cho cô. Vậy thì, làm sao Thanh Hằng không nhớ sinh nhật cô cho được.
Kệ! Có khi cô không biết như vầy sẽ vui hơn, chứ nếu biết rồi, có chắc cô cảm thấy mình vẫn còn may mắn như bây giờ nữa không?!
********
Phạm Hương uể oãi dựa lưng và đầu vào ghế, mắt nhắm hờ, người nóng hừng hực, đến nỗi chẳng cần sờ trán mà ngồi gần đã cảm giác được. Thanh Hằng hơi lo lắng, khẽ chau mày, nhưng chị ý thức rõ tầm quan trọng của vụ hôm nay, cho dù có bảo Phạm Hương ở nhà thì chắc chắn đứa em này cũng chẳng để chị đi một mình.
Thanh Hằng xuống xe, hiên ngang bước vào ngôi nhà hoang sát bìa rừng, một đám đã đợi sẵn.
- Hàng đâu. - Tên cầm đầu rằn giọng hỏi chị.
Thanh Hằng nhếch mép vì sự hỗn láo của hắn, không biết số má bao nhiêu mà lên mặt, chắc có lẽ thấy chị em Thanh Hằng còn quá trẻ, hắn hẳn chẳng phải chủ cả gì, chỉ là một tên cầm đầu đám lâu la. Chị phất tay ra hiệu, Phạm Hương cầm tập hồ sơ quăng về hướng bọn chúng. Tên đó xem sơ mọi thứ, như một hoá đơn được tượng trưng.
Lát sau, một container chạy đến. Hắn cho khoảng 10 tên nhảy lên xem xét, sau khi lật hết toàn bộ cây gỗ và lá khô, thì phía dưới là một kho vũ khí khổng lồ, toàn đồ hạng nặng, cỡ lớn. Chúng giơ cao vài món cho tên đầu đàn xem, gật đầu. Một lượt, hắn mỉm cười hài lòng, ra hiệu mấy tên phía sau đen 5 vali chứa đầy tiền mở ra cho Thanh Hằng xem. Lan Khuê đứng cạnh Thanh Hằng, được lệnh đến kiểm tra.
Vừa đυ.ng vào Vali tiền đầu tiên.
"Đoàng..."
Một tiếng súng nổ, Khuê Khuê điếng hồn. Là Phạm Hương từ phía sau nắm kéo giật Lan Khuê qua bên, né viên đạn từ một tên đàn em phía bên kia. Viên đạn xẹt ngang bả vai Lan Khuê, gớm máu.
5 tên cầm vali nhanh chống xếp tiền trở lại, ôm chặt vào người, lui ra sau.
- Mày... - Thanh Hằng mặt đỏ bừng nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống.
- Haha tụi mày còn ngu lắm, đám đàn bà vô dụng. - Hắn vừa nói xong, một loạt tiếng súng vang lên.
Hai bên không ngại ngần chĩa súng về đối phương, mấy tên đàn em bên kia vẫn ở trên container, chúng tận dụng luôn mấy khẩu súng máy vừa nhận nã về phe Thanh Hằng.
Một vài đàn em của Thanh Hằng trúng đạn. Là bà Trùm, Thanh Hằng luôn tìm mọi cách giảm thương vong nhưng lần này lực bất tòng tâm, chúng dùng chính lô hàng của mình bắn người của mình.
Thanh Hằng điên máu, rút hai quả lựu đạn phía trong áo khoát rút nhíp ném về phía tên đầu đàn. Chúng bất ngờ, la hét thất thanh, Phạm Hương, Diễm My, theo sau yểm trợ Thanh Hằng, còn Khuê Khuê vẫn theo mệnh lệnh ban đầu yểm trợ Phạm Hương. Vài người thân cận Thanh Hằng ôm mấy khẩu AK nã điên cuồng, nhưng toáng loạn mỗi người một ngã để né đạn và đánh lạc hướng.
Tài bắn súng của chị em họ Phạm khỏi phải bàn, nã phát nào trúng phát đó, chưa kể trúng ngay đầu, chỉ một viên đã chết tại chỗ, Thanh Hằng thoăn thoắt né đạn, nhanh tay nhanh mắt lôi kéo Diễm My và Lan Khuê né mấy viên toé khói.
Lan Khuê không vừa, chứng tỏ khả năng đặc nhiệm rất cao, tất cả viên đạn về ngay đích đến, chỉ khác là không hề bắn trúng ngay đầu một tên nào, các phát súng rất hiền, không phải trúng tay thì trúng chân, chỉ làm mất khả năng chiến đấu.
Bốn người đang theo sát nhau thành một team, vừa đọ súng vừa quan sát tìm đám đàn em, bất ngờ Phạm Hương lã người ngất xỉu ngay dưới chân Thanh Hằng....
- Hương... - Thanh Hằng hét lên, chị tưởng em gái trúng đạn, ngay lập tức ngồi xuống đỡ, nép sát gốc tường.
Nhưng không, sau khi xem xét chỉ là sốt cao, kiệt sức nên ngất.
- Hai người đưa Hương về. Khuê! Chăm sóc em ấy. Tôi sẽ cầm chân chúng và mở đường - Thanh Hằng căn dặn trong gấp rút, mắt đảo quan sát súng quanh, gương mặt lo lắng nhưng vẫn lạnh lùng, cứng rắn.
- Ka, nhưng mà... - Diễm My không nỡ để Thanh Hằng lại, còn cầm chân mở đường.
- Đúng vậy, không thể để... - Khuê Khuê lên tiếng. Tự nhiên giờ phút này cô không muốn để Thanh Hằng lại một mình, rất nguy hiểm, huống hồ phe Thanh Hằng thất thế hoàn toàn, nếu một mình ở lại thì cơ hội trở về rất mong manh.
Khuê Khuê biết tổ chức Thanh Hằng rất nguy hiểm, chuyện gì cũng dám làm, nhưng chẳng hiểu sao cô thấy con người này tốt quá, thật ra chị ấy không đến nỗi... Biết hi sinh, thương em gái, lo cho đàn em và vô vàn khí phách... Lòng Khuê Khuê dâng một cảm xúc lạ với người trước mặt.
- Không nhưng nhị gì cả. Điiiiiii... Đây là mệnh lệnh. - Thanh Hằng hét lớn. Tay chị đang ôm Phạm Hương, nhanh chống sốc thân hình nhũn nhèo lên hai vai Khuê Khuê và Diễm My.
Hai người kia không còn cách nào khác, nhìn Thanh Hằng rồi bịn rịn kè Phạm Hương đi.
- Khuê...
Vừa đi hai ba bước, Thanh Hằng chợt gọi vực Lan Khuê lại, móc vội chiếc hộp vuông được gối cẩn thận, đẹp đẽ trong túi áo, dúi nhanh vào tay Khuê Khuê.
- Nếu không thấy tôi về, thì đưa cho Thanh Hà giùm tôi trước 12h...
Chỉ bấy nhiêu, Lan Khuê vừa cầm chiếc hộp, Thanh Hằng đã lặp tức lao ra, hai tay hai khẩu súng lục mở đường.
Nhân cơ hội, My và Khuê dìu Phạm Hương chạy thật nhanh qua cơn mưa đạn.
Ra đến chiếc Limo chống đạn, Diễm My nhanh như chớp vào ghế lái phóng đi, khi đã yên vị đi khỏi, Khuê Khuê quay lại vẫn thấy phía xa xa Thanh Hằng đang chiến đấu, hình như cả hai khẩu súng trên tay đã hết đạn....
.....
.
.
.
.
.
.