Chương 10: Một chút ngọt ngào...
- Thôi, về phòng đi, sau này không được tự tiện. - Phạm Hương bước theo sau Thanh Hằng, lên tiếng nói với Khuê Khuê khi thấy Ka mình sắp làm gì đó rất đáng sợ. Lúc này nếu ai có thể lên tiếng ngoài Phạm Hương thì chắc chỉ có Trời.Hai cô gái nhỏ học được bài vỡ lòng là đừng bao giờ chọc giận hai chị em họ, nhất là Thanh Hằng, và tốt hơn nên tránh ra xa khi thấy chị ta có dấu hiệu nổi điên. Lần trước Khuê Khuê chọc tức Phạm Hương, suýt chút có kết cục bi thảm, nhưng chưa chắc lúc nào cũng thoát như vậy.
Lần đầu Lan Khuê và Thanh Hà thấy Phạm Hương có tính người, hai chị em nhà này thật thất thường, đặc biệt ở chỗ kiểu kẻ đánh người xoa thì phải, hôm nay Thanh Hằng đóng vai ác và Phạm Hương đóng vai hiền.
Lan Khuê khúm núm bước ra cửa, không dám ngẩn mặt nhìn Thanh Hằng một giây, ngang qua Phạm Hương, ánh mắt đỡ căm hờn hơn hôm trước nhưng chẳng chút thiện ý hay cảm kích người vừa gỡ nguy cho mình.
Khuê Khuê đi rồi, ánh mắt rực lửa của Thanh Hằng chuyển qua cô gái còn lại, Thanh Hà nghe lạnh sống lưng.
- Thanh Hằng à, em... Em... Em.... - Thanh Hà kinh hãi, hoảng sợ, lắp bắp bằng giọng cún con hối lỗi như mọi lần, hi vọng con sư tử đang gầm gừ sẽ xiêu lòng. Còn kèm cả tiếng xưng "em" nhẹ nhàng chưa từng dùng.
- Tăng Thanh Hà, cô nghĩ mình là ai, một lần nữa thì đừng trách tôi tàn ác. Liệu hồn đấy. - Thanh Hằng ghiềm giọng như cố giằn cơn giận dữ, nhìn cô trân trân.
- Thôi bỏ đi Ka. - Phạm Hương nhẹ giọng, lúc nào cũng chỉ dùng giọng điệu này với duy nhất Thanh Hằng.
- Em về phòng trước đi, quản lí đàn em mình cho tốt vào. - Thanh Hằng sẵn giọng bực bội dù nhẹ hơn với hai cô gái kia đôi chút.
Phạm Hương biết mình sắp vạ lây, hiểu không nên nói thêm nên quay bước bỏ về. Phạm Hương rõ Thanh Hằng đang bực tức chuyện gì, chỉ là hai cô gái vô tội xuất hiện không đúng lúc. Nhưng thôi, kệ họ, chẳng liên quan mình.
********
- Tôi không muốn ở đây nữa, triển khai kế hoạch nhanh đi, tôi muốn về nhàaaaaaa... - Lan Khuê hằn hộc trong điện thoại, dù đang cố tiết chế âm thanh hết cỡ do lén lút gọi điện, nhưng có vẻ cơn tức gần đến đỉnh điểm, sắp không tự kiềm chế được.
- Madam à! Cô không nên gọi điện cho chúng tôi tuỳ tiện như vậy, hơn ai hết cô biết nhiệm vụ lần này... - Giọng nói trong điện thoại trầm ấm, vỗ về.
- Anh thử vào chỗ tôi đi rồi biết, đồ tắc trách, vô dụng, đồ ác ôn... - Khuê Khuê xổ một tràng, giấu trong bụng hoài sắp chướng khí lên rồi, có người trút giận tội gì không mắng.
- Dạ dạ dạ... Được rồi madam, chúng tôi sẽ triển khai kế hoạch càng sớm càng tốt, cô phải bảo trọng. - Người đàn ông vẫn cố dùng giọng nhỏ nhẹ nhất với con mèo đang xù lông cong lưng.
- Được rồi, tôi có thông tin về cô gái bị bắt cóc, tối sẽ mail cho anh, mật mã 77471111. - Khuê Khuê trấn tĩnh lại, dù gì nhiệm vụ vẫn quan trọng hơn.
- Yes madam.
Điện thoại cúp máy ở giây 49. Khuê Khuê không thể nói chuyện quá 3 phút trong một cuộc gọi, càng ít giây càng tốt. Thở phào trở về ngôi nhà.
- Sao? Mèo Điên, hôm qua vui không?
Khuê Khuê cấm mặt đi từ vườn sau vào sân, bỗng có người chặn trước mặt, một giọng cười cợt vang lên. Khuê Khuê giật thót, ngẩn mặt thấy ngay Phạm Hương đang chấp tay sau lưng đứng chần dần, mắc ghét. Lòng tự dưng thấp thỏm, không biết chị ta nghe gì không nữa?
- Tôi đã nói không chịu tên Mèo Điên mà.
- Ok, vậy "Mèo Hoảng Hốt" nha, hôm qua bản mặt cô buồn cười kinh khủng. Hahaaaa... - Phạm Hương ôm bụng cười ha hả, nhớ cái mặt sợ sệt hôm qua thật sự rất buồn cười, cô gái này rất thú vị, cũng là số ít người làm Phạm Hương có thể cười thoải mái.
- Đồ Điênnnnnn - Khuê Khuê trợn mắt, mũi bắt đầu đỏ chót.
- Khôn hồn thì ra vào cẩn thận, có gì phải hỏi ý kiến tôi nghe chưa, không là lại bị như hôm qua đấy, sao không cảm ơn tôi giúp cô. - Giọng cười cợt tơn tơn của Phạm Hương khiến Lan Khuê tức càng thêm tức.
Tại sao chị ấy nói chuyện đàng hoàng với tất cả mọi người, chỉ riêng gặp mình là giở cái bản mặt khó ưa này ra nhỉ? Càng nghĩ càng khó chịu.
- Cám ơn cái đầu chị đấy, tôi chưa tính vụ hôm trước, chị cắn môi tôi còn sưng đây này, cả cái nụ hôn đầu đời.... Assssssss tối không gϊếŧ chị không được mà. - Khuê Khuê tức đến đỉnh điểm, ngay lập tức xông vào Phạm Hương.
Khuê khuê vẫn cứ trẻ con mà nghĩ người phía sẽ bỏ chạy vì mình đuổi, có lẽ không biết độ lì lượm của người trước mặt thế nào rồi.
Phạm Hương vẫn đứng sừng sững, Khuê Khuê xông tới theo quán tính liền mất đà đổ nhào vào người ta. Phạm Hương tuy khoẻ mạnh nhưng sức nặng của một cô gái ập vào bất ngờ, còn đang chạy nhanh, thành ra cũng mất trớn bật ngửa ra sau.
Bịchhh...
Cả cái mông Phạm Hương tiếp đất, may là có một đám cỏ êm ái, nếu không chắc phải sang Thái bơm lại. Khổ nỗi phía trên đang bị đè, cái dáng dài ngoằn nằm hẳn lên người mình gọn gàng. Trong khoảnh khắc, chẳng hiểu thế nào môi chạm môi. Lần thứ hai...
Lan Khuê bất ngờ, trợn mắt, cảm giác mình nằm trên một cục thịt rất êm ái, môi đặt hẳn lên một cái gì đó mềm mềm ươn ướt, thoang thoảng mùi dâu tây. Chẳng biết vô tình hay cố ý mà lúc lâu sau mới định thần được, tức khắc chống tay ngồi dậy.
Cũng chẳng biết vô tình hay cố ý mà người nằm dưới dù bị đè bẹp, môi bị chiếm tiện nghi hết vẫn nằm im bất động, mắt còn nhắm hờ, thấy ghét!.
- Nè...... - Lan Khuê hét lớn khi người kia vẫn nằm dưới đất, mặt mày đỏ ửng. Asss... hoá ra tên kia dùng son môi đỏ, mùi dâu tây mới chịu nha.
- Gì? - Phạm Hương chẹp miệng đứng lên, phủi phủi người, kiểu bình thản vô ưu.
- Sao chị không chạy, tại sao lại...lại... - Không lẽ giờ hỏi sao chị hôn tôi? Ủa mà người ta có định hôn đâu, tự mình xông vào rồi tự mình té, tự môi mình đυ.ng trúng môi người ta nữa chứ.
- Tôi sợ cô chắc, mắc gì phải chạy, tôi chưa tính chuyện cô đè tôi nha, còn cưỡng hôn hả, sao? Muốn gì thì nói đi, lên phòng tôi giúp cho, muốn hả? - Lại một câu lơn lơn, sao Khuê Khuê ghét cái kiểu này thế, ghét sắp chết, cục tức nghẹn họng không nuối trôi.
- Tôi...tôi...tôi sẽ xử chị sau!.- Lan Khuê bỏ đi, đứng đó để bị chọc ghẹo tiếp sao. Không ngu vậy được.
- Tốt nhất là xử nhanh nhanh nhé, tôi đợi. - Phạm Hương nhếch mép cười, gọi với theo sau lưng.
Khuê Khuê khuất hẳn rồi, chợt có người đưa mấy ngón tay thon dài lên chiếc môi sờ nhẹ, còn vương chút gì không ta? Chắc không!.
Phạm Hương thật quá dung túng con Mèo này, riết leo lên đầu ngồi rồi chứ chẳng chơi, chưa cô gái nào kể cả những người tình cũ của Phạm Hương cũng chưa chắc có những đặc quyền cãi tay đôi hay té lên người Phạm Hương như thế. Hayzzzz rõ ràng tâm tình "anh ấy" dao động trước người ta lâu rồi. Vậy nên, người ta không xem ra gì.
********
Lại trôi qua một tuần, Thanh Hà quanh quẩn trong nhà, có hai buổi Thanh Hằng ra ngoài, 3 đêm không về nhà và tuyệt đối chẳng nói chuyện tới Thanh Hà thêm.
Thật ra cô chẳng muốn chú ý kĩ chị ta như thế, nhưng ở nhà buồn quá, có được đi đâu làm gì, nên ngồi đếm thời gian. Lan Khuê cũng chẳng thấy đến, chắc cô ấy sợ Thanh Hằng.
Cả ngày Thanh Hà hết ăn, ngủ, lại thở dài. Cuộc đời đen tối một màu, sắp chán chết. Cũng may là cứ đòi mấy thứ làm đẹp như mặt nạ, kem dưỡng da, đồ làm tóc... Và được đáp ứng đầy đủ mới đỡ chán. Mà riết cũng chẳng muốn làm đẹp quái gì, ai nhìn ngoài Thanh Hằng đâu, cái quan trọng là để Thanh Hằng nhìn thấy mình đẹp rồi lại sinh tà tâm thì khổ. Để chị ta thấy mình xấu cũng không được, lòng tự tôn không cho phép, đường đường là tiểu thư nhà họ Tăng danh giá. Thanh Hà cứ ngồi ngẫm nghĩ vẫn vơ.
"Cạch"
Thanh Hằng bước vào, đêm qua chị ta lại không về. Thanh Hà quay lại nhìn loáng rồi tiếp tục quay ra cửa sổ, ngắm bầu trời xanh mây trắng xoá. Nhất định không hỏi thăm chị ta như hôm trước.
Thanh Hằng bước đến ngồi cạnh.
- Còn giận tôi chuyện hôm nọ à!
Thanh Hà giật mình, cô sợ Thanh Hằng lúc nổi giận thật, nhưng cái giọng ngọt ngào này mới khiến cô gợn lông măng hơn. Quay phắt lại nhìn Thanh Hằng chằm chằm.
- Tôi là nô ɭệ, có quyền giận chị sao? - Thanh Hà trả lời lạnh tanh, tiếp tục bó gối chống cằm nhìn ra ngoài.
- Biết vậy thì tốt. - Mới được một câu đàng hoàng, đến câu thứ hai đã khó ưa.
- Vậy hỏi tôi làm gì?
.....
Khoảng không im lặng... Vẫn ngồi cạnh nhau.
- Đã từng yêu ai chưa? - Thanh Hằng bất chợt lên tiếng, có vẻ đã suy nghĩ hồi lâu mới thốt được câu đó.
- Sẽ có, nếu không phải chị xuất hiện.
- Hừm...
- Còn chị, ờ động vật máu lạnh chắc không biết yêu ha. - Giọng nhàn nhạt, đoán chắc là không rồi, chị ta mà biết yêu chắc rắn độc cũng thành phật.
.....
Thanh Hằng lại im lặng...
- Tôi hỏi chị...ưʍ...ưʍ...
Thanh Hà chưa hết câu đã ngay lập tức bị một đôi môi chặn môi mình, không để nói thêm được một lời.
Mấy lần Thanh Hà được cảm nhận đôi môi ngọt này, nhưng sao vẫn thấy có cảm giác khó tả, một chút lâng lâng, một chút cảm xúc và một chút bồi hồi.
Rõ lần nào bị hôn cũng hoảng loạn, bị nằm đè lên, bị hành hạ, nhưng lần này khác...Một nụ hôn từ tốn, ôn nhu, hôm nay Thanh Hằng lạ lắm.
Chiếc lưỡi ướŧ áŧ luồng vào tìm lưỡi cô, Thanh Hà đáng lẽ phải chống cự quyết liệt, đầu óc thoi thúc cô chống cự nhưng tay chân nhũn nhèo mất hết sức lực. Cô im lặng, thả lỏng người, mặc tình Thanh Hằng làm gì làm. Cái gì chị ấy cũng làm hết rồi nói chi đến nụ hôn thế này. Thanh Hà có chút hưởng thụ nụ hôn từ Thanh Hằng.
Cô chắc nếu Thanh Hằng đem nụ hôn này đi ban phát, sẽ có trăm ngàn cô gái tình nguyện để chị ta hôn đến chết. Cô bỗng nhắm hờ mắt như một hành động đồng tình. Thanh Hằng hôn cô rất lâu, rất lâu, lạ là không chút du͙© vọиɠ...
Ngoài cửa sổ mây vẫn trôi, chim vẫn hót, bầu trời vẫn xanh, vài tán cây rì rào đu đưa theo làn gió. Trong phòng hai mái đầu tóc xoã dài vẫn chìm đắm một nụ hôn.
Vài cơn gió nhẹ len vào ô cửa mơn trớn mái tóc Thanh Hà, làm cô đẹp man dại... Thanh Hằng lần đầu ngây ngất với nhan sắc cô gái trước mặt... Cô ấy thật hoàn hảo...!
.
.