Chương 9: Một ngày đen đủi
Cả đoàn rời đi lúc trời lờ mờ tối, mưa vẫn rả rích và cô chẳng biết mình được đưa đi đâu, rất lạ.Mãi tận nửa đêm, băng qua những cánh rừng cao su bạt ngàn, qua những con đường chỉ vừa một chiếc ô tô. Đoàn dừng lại, một khu ngoại ô, ngôi nhà khang trang không to lắm, cô thở phào khi không phải ở một nhà nghỉ kinh tởm như hôm trước.
Lại có hai tên dẫn cô lên lầu 3 căn nhà, tất cả được thiết kế theo 1 tông nhìn khá sang trọng, Thanh Hà đoán mình lại ở chung với Thanh Hằng vì vali đồ của chị ta cũng được mấy tên đàn em mang lên cùng cô.
Căn phòng hơi nhỏ nhưng sạch sẽ, gọn gàng, Thanh Hà thầm cảm ơn trời, một tuần với cô là quá đủ, ngần ấy thời gian kinh khủng cho cô thấy nơi này quá tốt đẹp.
Đêm đó Thanh Hà phải ngủ một mình vì không biết Thanh Hằng đi đâu mất. Nơi ở mới muốn ngủ cũng khó khăn, Thanh Hà chợt nghĩ, nếu có Thanh Hằng ở đây có lẽ tốt hơn một chút, nghĩ xong tự thấy mình điên, chị ta là người đáng ghét, thoát được chị ta hẳn phải vui mừng, cớ sao mình thấy trống vắng. Điên hết sức! Thanh Hà cố không nghĩ vớ vẫn vỗ giấc.
********
- Này, tối hôm qua chị đi đâu đó.
Sáng nay, Thanh Hà thức sớm, ngồi ở chiếc bàn gỗ một mình, lúc sau thấy Thanh Hằng xuất hiện, chẳng biết có mong đợi không mà vừa thấy Thanh Hằng đã hỏi ngay.
- Không cần quan tâm. Ăn sáng chưa?
- Rồi.
Vừa sáng đã có người đem đồ ăn vào, thật ra Thanh Hà có cố tình đi ra ngoài, nhưng cả chục tên canh giữ, cánh cửa vừa xịt mở chúng ngay lập tức phùng man trợn má với cô, đành quay vào.
- Tốt. - Thanh Hằng phun một chữ lạnh ngắt rồi bước nhanh vào toilet.
Lát sau bước ra, chỉ quấn độc chiếc khăn tắm quanh người. Không nói không rằng đến bên bế Thanh Hà, đặt xuống giường.
- Gì vậy?
- Ngoan nào, một chút thôi.
Câu nói vừa dứt, Thanh Hằng đã đè ngửa cô ra, phủ một nụ hôn lên môi làm Thanh Hà không thốt được thêm tiếng nào.
Thanh Hằng khéo léo luồng chiếc lưỡi vào khuôn miệng đang mím chặt của cô, động tác chị điêu luyện và nhẹ nhàng. Sau khi ý thức được chuyện gì, Thanh Hà ngay lập tức cựa quậy, đẩy người bên trên ra.
Dù hơi xiêu lòng trước câu nói ngọt ngào của Thanh Hằng, nhưng lý trí không cho phép cô xuôi theo kẻ hãʍ Ꮒϊếp (cô vẫn cho là vậy) mình. Cô dùng hết sức đẩy Thanh Hằng đang cố chiếm tiện nghi phía trên.
- Tôi đã bảo còn đau màaaaaa! - Thanh Hà hét lớn.
- Tôi sẽ nhẹ nhàng. - Tuy lời nói nhân nhượng nhưng ánh mắt Thanh Hằng hằn tia lửa.
Ý thức cho Thanh Hà biết, nếu không chiều chuộng chị, sẽ có kết cục thê thảm. Thanh Hà từ từ thả lỏng người.
Bàn tay hư hỏng luồng vào chiếc áo ngủ, mơn trớn bầu ngực cô, không nhẹ nhàng mấy, làm cô hơi khó chịu. Môi lại tìm môi, mùi nước hoa đắc tiền toả ra từ cổ Thanh Hằng thoang thoảng nhẹ, Thanh Hà cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Bàn tay còn lại nhanh chóng sờ mó vùng cấm địa. Thanh Hà cảm giác Chị có nhẹ nhàng hơn lần đầu thật, nhưng kì thực vẫn hơi đau đau. Thanh Hằng nhanh tay cởi phăng chiếc áo ngủ hồng nhạt của Thanh Hà quăng xuống sàn, tiếp theo là khăn tắm của mình được vứt xuống.
Tuy lần thứ hai lên giường cùng người này, nhưng lại là lần đầu tiên Thanh Hà thấy rõ thân thể người ấy. Công nhận rất đẹp, đẹp hút hồn, đẹp khủng khϊếp, đẹp như một tác phẩm nghệ thuật trong tỳ vết, chỉ là có một vài vết sẹo nhỏ, dù chắc hẳn đã được chăm sóc kĩ lưỡng vẫn thấy mờ mờ.
Thanh Hà như mụ mị, nhanh chóng bị Thanh Hằng lôi kéo vào cuộc mây mưa, quên mất mình là người bị cưỡng bức, à, hơi một chút hợp tác với người ta.
Chẳng biết Thanh Hằng làm gì, còn Thanh Hà chỉ việc nằm rêи ɾỉ những tiếng vô nghĩa và thấy cơ thể mình giãn nở dữ dội. Lát sau, cô cảm nhận phần dưới co thắt như sóng thần cuộn trào, cảm giác đã trải qua một lần và cô biết mình...đạt khoát cảm.
Thôi thì, lỡ cũng đã lỡ, xuôi theo Thanh Hằng cho nhẹ nhàng tấm thân, chống cự rốt cục cũng cùng một kết quả, hơn hết còn mệt mỏi. Cô nhủ lòng nhịn nhục, kiếm đường trốn thoát khỏi tay Thanh Hằng càng sớm càng tốt. Tự hứa với thâm tâm sẽ không đời nào để yên cho con người ỷ mạnh hϊếp yếu này.
Cô không thể phũ nhận mình sung sướиɠ khi lên giường cùng chị ta, nhưng càng thấy mình sung sướиɠ thể xác thì tinh thần cô càng thấy mình xấu hổ, tủi nhục, ê chề.
Chị ta nghĩ mình là kẻ mạnh và cướp đi nhiều thứ của kẻ yếu. Cô căm thù, cô sẽ không để yên mãi như vậy.
Giọt nước mắt lại rơi, sau khi cơn sóng tình lắng xuống, cô bắt đầu ý thức được mình, biết mình là một nô ɭệ, phải rồi...một nô ɭệ!
Thua cả cô gái điếm để người ta thoã mãn, đó ít ra là một cái nghề và người ta được tự do, được trả tiền. Còn cô, cô phải phục vụ free, chẳng một xu, thậm chí bị giam cầm và chị ta muốn làm thế nào cũng được. May ra độc quyền cho Thanh Hằng, chứ mà chị ta đem tặng cô cho vài người nữa nhất định cô cắn lưỡi tự vẫn. Cô hận bản thân, sao mình không thể chết, và rồi cô lại nghĩ về gia đình. Đúng! Cô không thể chết. Chẳng những sống để gặp họ, mà còn sống để vạch mặt tổ chức của Thanh Hằng. Ít nhất hai chị em họ Phạm phải chung thân, à không! tử hình mới đúng.
Thanh Hằng xong việc, lăn qua bên thở dốc, lát sau đứng dậy đến vali lấy bộ quần áo mặc vào, tiện tay quăng cho cô một bộ.
Cô chẳng màn để ý, ở đây có cô và chị ta, thấy gì chị ta cũng thấy hết rồi, mặc quần áo chi nữa. Nghĩ vậy, cô tiếp tục khóc.
- Mặc vào đi, sẽ có người vào đấy. - Thanh Hằng nói như ra lệnh.
Cô nghe thấy nín khóc, lau nhanh khuôn mặt ươn ướt, lườm Thanh Hằng bằng ánh mắt hằng hộc rồi nhặt bộ đồ đi vào toilet. Cô cảm nhận phần dưới mình rất ướt, cái chất gì đó nhầy nhụa nhớp nháp, để như thế mà mặc đồ vào chắc chết mất, dù trong hoàn cảnh nào cô cũng không bao giờ thoát khỏi bệnh sạch sẽ.
Dường như cô sắp sửa chấp nhận cuộc sống hiện tại. Hay đúng hơn là bất khả kháng.
Cô bước trong toilet ra, Thanh Hằng ngồi bắt chéo chân ở bàn đọc báo, nhấm nháp tách trà nóng không biết ở đâu, cô ngồi xuống giường, nhíu mày gay gắt.
Cộc...cộc...cộc...
- Vào đi. - Thanh Hằng băng lãnh lên tiếng, đặt tờ báo xuống.
- Hello, my love...
Một cậu trai người tây lai cao to trắng trẻo, xăm trổ đầy nghệ thuật, vừa nhìn thấy Thanh Hằng mắt ánh tia mừng rỡ.
Thanh Hằng nhếch mép đứng lên, né cái ôm đang chờ đợi của cậu ta bằng cái bắt tay lịch sự.
- Ngồi đi.
- Hằng vẫn khoẻ hả, dạo này đẹp ra nhiều nhỉ? Cao lớn hơn xưa, nghe baba nói đã làm được rất nhiều việc. - Tiếng Việt rất sỏi nhưng nghe kĩ hơi lơ lớ. Bọn họ xem Thanh Hà như vô hình.
- Dĩ nhiên, và tôi nghĩ anh không cần về đây giúp gì cả. - Một câu trả lời nhàn nhạt. Cậu ta mỉm cười, ắt biết trước sẽ nhận thái độ thế này rồi.
Dường như Thanh Hằng không thích sự xuất hiện của cậu ta, cơ hồ đây là việc Thanh Hằng không mấy tự nguyện và nằm trong số ít chuyện Thanh Hằng không thể tự quyết.
- Cô gái này là... - Cậu ta nhìn thấy Thanh Hà ngồi ở giường, nhíu mày khó chịu vì bắt gặp chiếc khăn tắm, áo ngủ, có cả cái quần chíp của nữ bị lộn ngược, quăng tứ tung dưới sàn. Có điên cũng biết ở đây vừa xảy ra chuyện gì.
Thanh Hà nhìn theo mắt cậu ta và cũng ngay lập tức phát hiện mấy thứ tế nhị đó, nhanh như chớp phóng xuống giường, gom vội chúng, phi thẳng vào nhà tắm trong khi gương mặt đỏ hơn chữ đỏ.
- Là người tình. - Thanh Hằng trả lời dứt khoát, Thanh Hà bối rối trong toilet nên chẳng nghe, nếu không cô sẽ tức khắc phản biện. Người tình? Nhảm nhí, Thanh Hà không hề muốn.
- Sao? Một cô gái?. - Cặp mày hắn dính chặt vào nhau.
- Johnny, tôi đã nói nhiều lần rồi. - Kiểu như Thanh Hằng không muốn giải thích, cũng chẳng có khả năng thoã thuận. Rõ ràng đây là việc được tính sẵn, cả chuyện tự nhiên trở lại phòng và một mực bắt Thanh Hà mây mưa.
- Sao cũng được, anh không bỏ cuộc.
- Ok, vậy cứ tiếp tục.
- Ai là người tình của Hằng điều đáng chết, cả con nai tơ kia.
- Thử đi.
- Chờ đó!
Johnny bỏ đi ngoài trong bực tức, vừa lúc Thanh Hà bước ra, không biết đóng tàn tích lúc nãy được xử lí ra sao?
Thanh Hằng nhìn Thanh Hà một thoáng đăm chiêu rồi cũng bỏ đi.
*******
- Đó, tất cả là như vậy.
Buổi chiều, Khuê Khuê lẻn vào phòng bắt chuyện với Thanh Hà, cô như vớ được phao tâm sự, trút hết mọi thứ, kể Khuê Khuê nghe đầu đuôi ngọn ngành từng chi tiết. Chỉ là không hé răng nửa lời mình đã thích thú thế nào khi gần gũi Thanh Hằng, điều mà mỗi khi nhớ đến khiến Thanh Hà luôn đỏ mặt, kể cả bây giờ.
Không hiểu từ khi nào cô xem Khuê như một người bạn thật sự, không đề phòng, không toan tính. Đúng thật Thanh Hà dù sao vẫn là một thiếu nữ mới lớn cả tin, dễ dụ.
Khuê Khuê gật gù, thật tâm cảm thương số phận cô gái trẻ.
- Khuê sẽ giúp tôi thoát khỏi đây chứ? - Thanh Hà nhìn Lan Khuê vẻ rạng ngời hi vọng, mong mỏi.
Thanh Hà xem người trước mặt như một cứu tinh, chắc chắn cô ấy sẽ giúp mình, đơn giản vì mình từng giúp cô ấy, cô quên mất rằng Khuê cũng là đàn em của Thanh Hằng. Rõ ràng xét mọi góc độ đều là địch.
- Giúp Hà bằng cách nào? - Khuê Khuê thật sự bế tắc, hỏi ngược Thanh Hà.
- Tôi không biết! Nhưng Khuê sẽ có cách đúng không?.
- Hà quên tôi cũng là đàn em Thanh Hằng à?
- Tôi tin Khuê. - Thanh Hà thoáng chốc suy nghĩ, rồi trả lời Lan Khuê một cách dứt khoát, kiên định.
Lan Khuê mím môi do dự, rõ cô gái này đáng thương, cô ấy thật sự bất lực trước thế lực đen tối. Dù là gián điệp nhưng không một giây Khuê quên mất mình là kẻ bảo vệ chính nghĩa, nhất định phải giải cứu cô gái, bằng cách nào thì chưa biết.
- Hà... Hà có nghĩ sẽ thoát không, họ có thể ngang nhiên vào nhà Hà bắt người... Vậy, nếu Hà trốn mất, người nhà và cả Hà có gặp bất lợi?
- Cũng vì vậy mà... Hà phải chiều... À thôi! - Thanh Hà thở dài, biết rằng mình đang làm khó Khuê Khuê. Nếu không vì lẽ đó, cô đã không để Thanh Hằng hai lần ba lượt làm nhục mình.
- Khuê chỉ là tiểu tốt nhỏ nhoi, hôm trước còn mém... - Lan Khuê ngừng lại, chính mình sợ rằng chưa bảo vệ nổi bản thân, trước khi lấy được niềm tin của hai chị em họ Phạm, mà nhất là Thanh Hằng, thì tuyệt đối không được manh động, đại cục làm trọng. Nhắc tới càng thấy tức cái vụ bị Phạm Hương nhém xíu...thôi bỏ đi!.
- Hà hiểu...
- Khuê...
"Cạch"
- Ai cho phép vào đây. - Cả Khuê Khuê và Thanh Hà giật mình ngước lên, Thanh Hằng đang đứng thù lù như tảng băng Nam Cực.
- Thanh Hằng à, Khuê vào chơi với...
- Ở đây đến lượt cô lên tiếng sao? - Giọng không thể đàm phán, cắt ngang Thanh Hà một nhát sắc bén.
- Xin lỗi... Tôi... - Khuê Khuê đứng lên, khúm núm, lòng dạ như lửa đốt, cố dặn mình không được manh động nhưng có vẻ mình đang manh động.
- Xin lỗi là được hả? HẢAAAA?? - Một tiếng gầm kinh hoàng như muốn đạp đổ cả thế giới, ăn tươi nuốt sống người trước mặt. Dường như quá xui xẻo cho hai cô gái khi mà Thanh Hằng trở về trong tức giận.
Hôm nay quả là một ngày đen đủi của Thanh Hà từ sáng đến tối.
.
.
.
-