Cô Gái Của Bà Trùm [Hương Khuê][Kiều Lan]

Chương 13

Chương 13: Trở về...
Thanh Hà đi qua đi lại trong căn phòng nhỏ, chốc chốc nhìn đồng hồ. Hơn 11 giờ rồi nhỉ? Thanh Hằng vẫn chưa về, chị ấy hứa sẽ về mà, nếu qua 12h mới thổi nến thì còn ý nghĩa nữa đâu.

Thanh Hà càng lúc càng sốt ruột, cứ tới mở tủ lạnh nhìn chiếc bánh kem, rồi lại nhìn đồng hồ chờ đợi, một lát lục đυ.c mò đến cửa sổ nhìn xuống sân. Cô chờ đợi, đã lâu cô chưa có cảm giác muốn gặp một người nào đến vầy, cô chưa mong ngóng ai đến vậy, kể cả chị Hai, ba mẹ hay là Quốc Khánh cũng chưa hề. Cô hơi chột dạ, hoang mang, tự nhiên trong lòng dâng chút bất an mà tự cô còn không biểu là gì!.

Lúc chiều cô nghe ồn ào, ngó qua cửa sổ, đã thấy Khuê Khuê và một người nữa kè Phạm Hương, chỉ mỗi Thanh Hằng là chưa thấy về, không lẽ chị ấy thất hứa?. Chính Thanh Hà không biết sao mình mong ngóng người ta đến thế. Hay do chẳng ai đón sinh nhật với mình? Mà cũng chẳng biết, năm nay cô tha thiết muốn đón sinh nhật cùng Thanh Hằng.

11h15 rồi...

Thanh Hà đánh bạo, cô quyết định sẽ sang phòng Phạm Hương hỏi thử, cô biết chỉ kế bên phòng mình thôi.

Cô bước ra ngoài, không một ai canh cửa,  hôm nay chúng lơ là? Cô đâu biết dám đàn em tất cả được điều đi, đáng lẽ giờ phút này nếu Thanh Hà bỏ trốn sẽ rất dễ dàng, quả là cơ hội hiếm có, nhưng Thanh Hà phút chốc không nghĩ ra chuyện trốn, mà vốn cô chẳng để tâm đến việc trốn đi. Điều Thanh Hà quan tâm lúc này là Thanh Hằng có về kịp đón sinh nhật với mình không. Đúng là một cô gái nhỏ ngô nghê, trẻ con chưa từng thấy.

Cô bước sang phòng kế bên, cửa không khoá. Bên trong dường như có tiếng cãi vã, cũng chẳng phải cãi, là một người quát mắng những người còn lại, và cái người lớn tiếng kia chắc chắn chỉ có Phạm Hương.

Cô ở trước hành lang nhìn vào phòng, cô hơi sợ nên đứng yên bất động quan sát xem chuyện gì xảy ra, có vẻ họ cũng đang nói về cái người cô quan tâm.

- Tôi hỏi Ka tôi đâuuuu? - Phạm Hương nhìn Lan Khuê mắt rực lửa hỏi lại lần nữa, vẫn là sự im lặng né tránh.

Phạm Hương dùng hết sức lực còn sót lại đẩy mạnh Lan Khuê xuống sàn, dù đang bệnh nhưng lực vẫn rất mạnh làm Khuê Khuê ngã sóng soài, đau đớn. Vậy mà, người bị té không dám chống cự, không dám hé răng nửa lời, cắn chặt môi cam chịu. Cái tội nói dối!.

Phạm Hương tiếp tục quay phắt qua Diễm My, ngọn lửa bừng bừng không có dấu hiệu thuyên giảm.

- Nói, Ka đâuuuu???

Phạm Hương bắt lấy cánh tay của Diễm My, xiết chặt cơ hồ muốn bóp nát, gắt ba chữ lớn vào mặt. Bên ngoài có người đang nín thở, cũng bức bách chờ đợi câu trả lời y như Phạm Hương.

- Lúc đó...đang đấu súng thì chị bị ngất... - Diễm My lập bập, tất nhiên không dám nói dối như Lan Khuê.

- Rồi sao nữa? - Phạm Hương đanh giọng lạnh, rằn từng chữ.

- Rồi...rồi...

- RỒI THẾ NÀO??? - có vẻ Phạm Hương không chờ đợi được thêm, nhanh như chớp túm cổ áo My hét lớn.

- Rồi Ka kêu tụi em đưa Bee về trước, Ka ở lại cầm chân bọn chúng, mở đường cho tụi em chạy... Đến giờ vẫn chưa thấy về, súng Ka sắp hết đạn, bọn đàn em gần như chết hết, cũng chưa thấy đứa nào trở về... - Diễm My cố nén lòng kể tận tường, nước mắt giàn giụa ướt đẫm cả khuôn mặt.

Phạm Hương nuốt từng lời từng chữ từ My, cánh tay vô thức rơi khổ cổ áo người đối diện, cả gương mặt bỗng thất sắc, vô hồn, tay chân bủn rủn không còn chút sức lực, đầu óc trống rỗng, mắt mũi cay xè, mất dần nhận thức mọi thứ xung quanh.

Ngoài cửa có người vô tình nghe vanh vách từng chữ, chẳng khác Phạm Hương bao nhiêu, có điều Phạm Hương không khóc, còn người kia thành dòng thác lũ hết rồi...

Thanh Hà manh động, không màng tất cả, tự nhiên lao như điên vào phòng, tay chân quơ quào vung nhanh những cú giáng mạnh lên người Diễm My, dù chẳng biết cô gái đó là ai, cũng chẳng cần biết cú đánh đáp xuống đâu trên cơ thể người trước mặt.

- Tại sao? không thể nào? tại sao bỏ Thanh Hằng lại? không thể được! tại sao các người chạy bỏ mình chị ấy lạiiiiiii....??? Hức hức.... Tại sao như vậyyy hảaaaaaaaa???....hức... - Thanh Hà vừa hành động, vừa hét lớn trong nước mắt. Mỗi chữ "tại sao" là một cú giáng xuống người Diễm My. Chưa bao giờ Thanh Hà mất bình tĩnh đến mức thế này.

Lạ ở chỗ Diễm My vẫn để yên cho cô gái kia đánh mình. Vậy cũng tốt, chẳng thà cô ấy đánh như vậy ít ra đỡ dằn vặt lương tâm hơn. Bởi lẽ vốn dĩ cô ấy đúng, sao mình bỏ Ka lại như vậy, quá đáng chết!!!.

Thanh Hà cứ thế mà đánh mà mắng, và những câu hỏi tại sao vẫn liên tục tuôn ra rồi lọt thỏm vào im lặng thinh không, chẳng ai thèm trả lời cô, cũng chẳng ai thèm chấp hay có động thái để nào dừng cái việc càn quấy mà đáng lẽ một nô ɭệ như cô không được làm. Cô có là gì trong nhà này đâu, thậm chí cô còn chẳng tồn tại trong mắt ai ngoài Thanh Hằng.

Vậy là bây giờ, cô còn không được làm nô ɭệ, đơn giản vì Thanh Hằng là chủ nhân của cô và chị ta không ở đây nữa, cô nhận ra như mình có mất mát lớn, rất lớn, lớn lao chưa từng thấy và chính xác là cuộc đời cô chưa lần trải cảm giác như thế này.

Trong đầu cô giờ phút này chỉ có hai chứ chạy đi chạy lại "Thanh Hằng Thanh Hằng Thanh Hằng Thanh Hằng Thanh Hằng Thanh Hằng..." Kèm theo là gương mặt menly, lạnh lùng, tĩnh như mặt hồn không gợn sóng và cái má lúm đẹp chưa từng có.

Bỗng, một cánh tay rắn chắc bắt lấy tay cô, giọng nói trầm ấm vang lên.

- Quậy đủ chưa, về phòng đi!

Cô quay phắt lại...

Không thể tin được...

Là Thanh Hằng...

Mấy chục giây sau, không phải chỉ mình cô ngơ ngác khó tin, mà có thêm đến 3 người trong phòng cũng kinh ngạc.

Thanh Hằng nhìn cô chằm chằm, mặt chị ta nhợt nhạt một chút nhưng vẫn là Phạm Thanh Hằng bằng xương bằng thịt. Cô ngay lập tức xấu hổ cực độ, ngượng ngùng vô cùng vì hành động cũng như lời nói vừa rồi, là cô lo cho người ta, cô sợ mất người ta, cô mất bình tĩnh rồi làm ầm lên vì thương người ta sao? Thậm chí còn nước mắt ngắn dài, khóc thét lạc cả giọng.

Nhưng điều khiến cô ngượng nhất là cô đã lo lắng như vậy mà người ta lạnh giọng bảo cô "quậy", hất hủi cô, bắt cô về phòng. Giờ cô chẳng biết giấu cái mặt mình vào đâu? Nếu có cái lỗ, chắc chắn cô chui xuống ngay và không bao giờ trở lên. Cô ghét Thanh Hằng, rất ghét, vô cùng ghét, ghét luôn rồi!. Cô bỗng thấy hận bản thân mình ghê ghớm, tại sao cả ngày nay vui vẻ vì chị ta, chờ đợi chị ta. Cô uất ức, hậm hực, quầy quả trở về phòng. Sau lưng Thanh Hằng, có anh chàng đi theo, là cái người hôm trước bắt gặp tàn dư sau cuộc mây mưa của cô và Thanh Hằng, cô nhớ chứ, anh ta lại còn đang nhìn cô bằng ánh mắt kì cục khó chịu đầy ẩn ý, nhưng kệ xác anh ta, cô chẳng quan tâm làm gì. Cô là đang thẹn quá hoá giận, cục tức này sẽ chẳng đời nào trôi nổi.

- Em khoẻ chưa? - Thanh Hằng nhìn theo bóng lưng Thanh Hà đến khi khuất sau cánh cửa, liếc mắt nhìn Johnny một cái mới bước đến đặt tay lên vai Phạm Hương.

- Kaaaaaa... - Phạm Hương tự nhiên hét lớn, tức khắc ôm chằm Thanh Hằng, nước mắt vô thức rơi. Phạm Hương không sợ trời không sợ đất, vậy mà lúc nãy sợ sắp chết khϊếp. Đến lúc này, ôm được Thanh Hằng, chắc chắn rằng đúng là Ka, hồn mới nhập được xác.

- Gì vậy, Ka có sao đâu. - Thanh Hằng cười hiền, nhẹ nhàng đưa một cánh tay vòng ra sau lưng đứa em gái, vỗ vỗ trấn an. Chẳng ai để ý cánh tay còn lại của chị buông thõng, một vài giọt máu chảy chầm chậm xuống đầu ngón giữa rồi rơi xuống đất, nhưng được khéo léo che giấu bằng chiếc áo khoát da dài tay.

Diễm My cũng không thể giằng lòng, đưa tay xoa nhẹ lưng Thanh Hằng, dựa đầu vào lưng chị thâm tình, nhắm hờ mắt cảm nhận. Đúng là Đại Ka không sao rồi!.

Khuê Khuê giờ mới lòm còm bò dậy, thở phài nhẹ nhõm, cục tạ ngàn cân trong lòng được lấy ra. Nhưng quả thật, Thanh Hằng này tài giỏi quá, có khi còn hơn siêu nhân cơ! Tình thế như vậy mà chị ta an toàn trở về, một chuyện hi hữu.

Chẳng những như vậy, lát nữa mọi người biết được Thanh Hằng thậm chí đem thêm 5 chiếc vali tiền mặt bọn kia định bùng, thì sẽ thán phục hơn vạn lần. Chưa hết, chị còn hiên ngang lấy cả cái xác của tên cầm đầu lôi về ngoài sân kìa, dù Johnny đã bảo rất còng kềnh nhưng Thanh Hằng nhất định chở về, theo chị là để tế vong hồn đám đàn em bỏ mạng. Chắc có lẽ cũng chính vì điều đó mà Thanh Hằng luôn được tôn kính, bên cạnh luôn có đám đàn em một mực trung thành và nắm trùm cả một tổ chức lớn vô cùng vững vàng như thế.

********

Việc đầu tiên khi Thanh Hằng trở về là thăm Phạm Hương, nhưng chị nhanh chống rời khỏi với lý do để Phạm Hương nghỉ ngơi, dĩ nhiên mọi người kể cả Phạm Hương cũng muốn Thanh Hằng về phóng tắm rửa nghĩ ngơi, nên hối thúc chị rời khỏi.

Thanh Hằng về phòng, trong đó đang có người nằm trên giường, quay mặt vào tường khóc rưng rức. Không l*иg lộn, gào thét như lúc nãy, mà im lặng nhưng nước tuôn xối xả.

Thanh Hằng thở dài ngồi xuống mép giường cạnh người ta, một cánh tay lay nhẹ.

- Này, đừng khóc, tôi đã về rồi mà...! - Giọng nói trầm trầm, dịu dàng và có chút tình cảm, dỗ ngọt.

- Mặc kệ chị. - Cô bực tức hất cánh tay đang đặt lên người mình ra, nó khiến cô khó chịu. Sao không nạt nộ lạnh lùng như lúc nãy nữa đi?!

- Tôi đã cố chiến đấu đến cùng để thực hiện lời hứa sẽ về nhà tối nay đấy!. - Một câu nói nghe rất chân thành, có phần khổ khổ và dường như bà trùm cả băng đảng xã hội đen đang hạ thấp lòng tự tôn để năn nỉ một cô gái nhỏ.

Câu nói thật lòng bỗng chốc khiến người ta nao lòng, cảm thấy thương thương tội tội. Nói như vậy chẳng phải người ta đang bảo mình chính là động lực để người ta cố gắng sao?

Thanh Hà từ từ quay lại nhìn Thanh Hằng một cái. Bản mặt của chị ta sao có thể thay đổi 180 độ chỉ từ phòng bên kia qua phòng bên này như vậy. Dũng khí lúc nãy đâu rồi?vẻ ngang tàn, oai phong lúc nãy đâu rồi?, sao giờ nhũn nhèo vậy kìa?.

Thanh Hà chợt lờ mờ hiểu ra. Trước mặt người ngoài thì Thanh Hằng hẳn sẽ chẳng đời nào dùng gương mặt và lời lẽ này với cô đâu. Chắc chỉ riêng cô thấy được khía cạnh khác của bà trùm mà thôi. Thanh Hà bỗng nguôi ngoai, lòng có chút đắc ý.

Cô không thèm nói tiếng nào, bò dậy đi vào bathroom rửa mặt, bỏ chị ngồi lại một mình...

.

.

.