Chương 51: Trước giờ tạm biệt.
Quỳnh ngủ chập chờn, cũng chẳng biết sao lại chập chờn, nửa đêm thức giấc cảm thấy bên cạnh trống không. Nhìn đồng nồ treo tường đã hơn hai giờ sáng. Chị đâu?Quỳnh nhìn xung quanh, liền bắt gặp bóng dáng chị, đang đứng nghiêng ngiêng tựa vai vào bức tường đưa mắt ra cửa sổ, ngoài đó là khu vườn hoa. Cơ thể mảnh mai vương đầy những dấu tích của Quỳnh để lại, chỉ khoác hờ bằng một chiếc áo choàng ngủ lụa trắng mềm mại, khe ngực sâu hút lấp ló khiến Quỳnh choáng váng, đôi chân dài lộ ra quyến rũ.
Chẳng lẽ Quỳnh... Thôi tịnh tâm..
Trong đêm tối, Quỳnh không nhìn được thẳm sâu trong mắt chị ẩn chứa điều gì? Gương mặt dài dài cũng được mái tóc xoăn xoăn bồng bềnh che lấp một nửa.
Có lẽ cảm ứng được có người chăm chú nhìn mình, Tú xoay lại, thấy Quỳnh đang ngóc đầu nhìn chị ngây ngẩn, liền mỉm cười.
Quỳnh tung chăn ngồi dậy, bước đến bên cạnh, ôm gọn cả thân thể chị từ phía sau, gác nhẹ cằm lên vai Tú, để hai khuôn má áp vào nhau, đưa mắt theo ánh nhìn của chị, xem ngoài đó có gì mà người yêu say mê như thế?
Vào cơn gió đêm ùa vào phòng bất chợt, mang theo hương thơm dìu dịu dễ chịu. Hoa Quỳnh?!
À! Hoá ra chị đang ngắm những đoá Quỳnh Hương ngoài vườn, ngắm hoa thôi mà sao suy tư quá vậy?
- Chị đang nghĩ gì đó? - Quỳnh nhắm hờ mắt thưởng thức hương hoa hoà lẫn hương tóc chị, tiếng nói lèm bèm như đang buồn ngủ lắm.
- Chỉ nghĩ vài chuyện thôi, có lẽ chị đã thông suốt rồi. - Tú cười nhẹ, đưa tay lên vai mân mê gò má phúng phính ngáy ngủ.
- Vậy hả? Em sẽ về sớm mà...
- Ừ!
Một lúc, Quỳnh sực nhớ gì đó, liền buông chị.
- Đợi em một lát.
Nói rồi chạy thật nhanh ra ngoài, đi lục lọi tìm kiếm gì đó. Hồi sau hớn chở chạy vào chỗ Tú.
- Có rồi, đưa tay cho em.
Quỳnh cười tươi thật tươi, tỉ mẩn đeo chiếc nhẫn vào tay chị, vừa khích.
- Ơ! Ở đâu vậy? Em mua khi nào? - Tú ngơ ngác nhìn Quỳnh, đưa tay lên xem vật vừa được tròng vào ngón áp út của mình.
Chiếc nhẫn bạch kim đơn giản, thiết kế không cầu kì nhưng lại được trạm trổ tinh xảo, những viên kim cương nhỏ xíu đính vòng quanh viên kim cương to ở giữa, vô cùng lấp lánh.
- Mua lâu lắm rồi, không nhớ rõ nữa, lúc còn ở Anh, em mới tìm lại được, rốt cuộc cũng có thể tự đeo vào tay chị. - Quỳnh cầm bàn tay vừa có "vật thể lạ" ấy hôn nhẹ.
Tú không nhịn được, sau khi Quỳnh hôn xong, lại đưa bàn tay lấp lánh một ánh sáng của mình lên ngắm nghía tiếp.
- Ở trong có khắc tên chị.
- Có sao?
- Ừ.
Tú không giấu được thích thú toang tháo ra xem nhưng bị ngăn lại, ai đời người ta mới đeo vào cho lại tháo ra xem? Biết có là được rồi.
- Thôi, ngủ nào.
Quỳnh nhanh như chớp căng vào tay ấm áp lên bế xốc chị đến giường. Chuyện gì đến cũng phải đến, lần nữa chị bị đè xuống dưới thân... Bạn Quỳnh chưa gì đã muốn "bắt nạt" chị lần hai, thế là vẫn như lần đầu... Ăn đúng lúc, dừng đúng mức, lại ôm chị ngủ vùi.
...
------------------------
Sáng hôm sau, dậy muộn là chuyện đương nhiên.
Hơn 8 giờ sáng, Quỳnh mở mắt dậy, mấy bữa toàn ngủ sofa hôm nay lên chăn ấm nệm êm thật thoải mái, gân cốt thư giãn. Ủa, chị mất tiêu rồi, đi làm rồi ư?
Quỳnh ra ngoài tìm, Tú đã quần áo chỉnh tề, chị đang chải tóc.
- Chị chuẩn bị đi làm hả?
- Không, chị gọi cho Khuê xin nghỉ thêm hôm nay, em sửa soạn đi.
- Vâng. Chị khoẻ hẳn chưa đó? - Bước đến đặt tay lên trán chị thăm dì nhiệt độ, thấy đã dịu mát mới yên tâm vào trong thay đồ.
Quỳnh nhanh chóng không để chị đợi, rất nhanh đã xong xuôi, hấp tấp chạy ra.
- Trời đất, lại đây. - Tú nhìn Quỳnh, lắc đầu với bộ dạng chưa chuôn chắn. - Bâu áo em bị lệch kìa.
Ai đó nghe lời, bước đến. Tú khẽ mỉm cười xoay một bức chân chân, bàn tay thanh mảnh của chị dịu dàng sửa lại cổ áo sơmi của ai đó lại cho ngay ngắn.
Quỳnh ngẩng đầu, khuôn mặt xinh đẹp của chị đang đối diện rất gần, chú tâm chăm sóc mình, ánh mắt đầy yêu thương. Không khí bây giờ, có giống vợ đang chỉnh trang quần áo cho chồng không? Tự nhiên bầu không khí trở nên thân thiết vô cùng.
Chị bước vào phòng quần áo, tự tay chọn một chiếc áo khoác blazer màu xám trắng trên giá, giúp Quỳnh mặc vào, động tác mềm mại, khoan thai, còn tỉ mỉ giúp Quỳnh vuốt lại ngực và lưng áo thẳng thớm, sau đó tinh tế chọn cho Quỳnh một chiếc đồng hồ dây da ton-sur-ton.
Quỳnh nhìn mình trong gương, chưa bao giờ chỉnh chu đẹp đẽ như bây giờ. Gu thẩm mỹ của chị Tú không thể chê vào đâu được.
Ôi, có vợ thật tuyệt! Đến giờ mới biết.
Tú nheo mắt, ngắm nghía bóng dáng trước mặt thêm một lần, bộ đồ trên người làm tăng vạn phần tiêu sái, gương mặt tuấn mỹ, toàn thân toát lên một nét phong độ phi thường, khí chất ngời ngời bức ép người khác. Bỗng chị cảm thấy hối hận, đáng lẽ không nên để ai đó mang nét đẹp này ra đường chứ! Không được, lần sau phải bớt đẹp đi, chị tự nhủ sẽ không chọn đồ cho Quỳnh nữa. >_<
- Em ra lấy xe đi.
À, Quỳnh gật đầu, dù không biết đi đâu vẫn răm rấp làm theo, nhanh chóng ra lấy xe đợi chị.
Tú khoá cửa, tự ngồi vào ghế lái cạnh Quỳnh, từ tốn kiểm tra túi xách.
- Chết rồi, đợi một chút, chị vào lấy chứng minh thư.
Tú trở vào nhà, lát sau chị trở ra cầm theo cả giấy tờ của Quỳnh và mình.
- Mấy giờ em bay?
- 3 giờ chiều.
Chị nhìn đồng hồ. - Vẫn còn kịp.
- Mình đi đâu đây chị?
- Đến uỷ ban. - Tú điềm thản trả lời như không.
- Làm gì? - Quỳnh ngơ ngác.
- Đăng kí kết hôn.
Ặc... Hự hự...
Bốn chữ có sức công phá ghê gớm như thế mà lại phun ra từ miệng chị bình thản, nhẹ tênh.
---------------------------
Ở chỗ đăng kí cũng có vài cặp ngồi đợi, Quỳnh cảm thấy... Sao nhỉ? Hồi hộp?! Lạ lẫm?! Kì cục?! Nhưng không dám lên tiếng, im lặng, chị kêu gì làm nấy.
Ôi, tối qua chưa có... Chưa có... Ăn uống tới nơi tới chốn được gì mà? Bây giờ chịu trách nhiệm luôn sao? @.@
Thôi kệ, miễn là chị Tú được rồi, mọi chuyện do chị định đoạt. ^^
Không khí ở uỷ ban nghiêm nghị, căng thẳng, Tú im lặng không nói một câu, rốt cuộc Quỳnh không nhịn được, nhẹ nắm bàn tay chị đang đặt trên đùi, nghiêng đầu thì thầm.
- Chị Tú... Đã nghĩ kỹ chưa?
Nghĩ kỹ chưa? Tú nhíu mày... Nghĩ ư? Chắc chị đã có quyết định từ khi chính miệng tuyên bố trước cả trường rằng Quỳnh là người yêu của mình. Nghĩ gì nữa? Nghĩ tận sáu năm làm sao chưa kỹ được?
- Em không muốn? - Tú không nóng không lạnh phun ra ba chữ.
- Không, không phải, em rất muốn... Rất muốn... - Quỳnh khẩn trương xua tay, sao không muốn được, phải là chuyện cả đời muốn làm mới đúng.
- Vậy được rồi.
Quỳnh ngồi im không nói nữa, thậm chí không dám nhút nhích, căng thẳng chờ đến lượt.
- Chị ra ngoài một chút. - Tú đứng lên, chị có điện thoại.
Quỳnh ngồi lại một mình đợi, sao hồi hộp thế nhỉ? Trái tim muốn nổ tung khỏi lòng ngực, chưa bao giờ Quỳnh hồi họp đến vậy, giống như sắp làm một cái gì đó thiêng liêng... Đúng rồi, thiêng liêng... Chuyện hệ trọng cả đời.
Anh chàng ngồi kế bên cũng đang chờ giống Quỳnh huýt nhẹ.
- Hai chị đến đăng kí kết hôn?
Bốn chữ anh ta vừa nói làm sự hồi hộp trong Quỳnh càng bùng cháy. Gật gật gật như một cái máy.
- Đó là vợ chị? - Anh ta lại hỏi.
Gật gật... Ôi chữ vợ nghe mát ruột mát gan quá.
- Trời ơi... Vợ chị đẹp quá à... Chị có phúc thật - Hoá ra nãy giờ anh ta nhìn chị Tú đến xuất thần, nếu không khéo nước dãi chực trào ra khỏi mép kia kìa @.@
Bao nhiêu thiện cảm của Quỳnh dành cho anh ta nãy giờ bay biến đi hết, mặt đanh lại.
- Anh cũng đi đăng kí kết hôn?
Anh ta gật đầu.
- Vợ anh đâu?
Lát nữa cô ấy mới tới.
- Vậy thì anh liệu hồn đi. - Câu nói chưa bật ra khoé môi Quỳnh nhưng ghim ngược vào lòng, cái bản mặt nhìn đã biết sở khanh, có vợ là mừng rồi còn tăm tia vợ người khác. Hứ!
Quỳnh ngó lơ anh ta luôn, mặc kệ anh ta nói thêm vài câu nữa, thấy, không ai trả lời quê quá im lặng.
Một lúc, đã đến cặp xếp hàng ngay trước mình, chị Tú chưa quay lại, Quỳnh ra tìm, chị đứng gần bồn hoa nói chuyện điện thoại, dường như đang trao đổi công việc với Lan Khuê.
Quỳnh lặng lẽ tựa lưng vào một chiếc cột to gần đó, ngắm chị từ phía sau... Vậy là, vậy là.. Qua hôm nay, sẽ mãi mãi sao? Đến giờ vẫn có chút chưa tin, ngay ngày hôm qua, Quỳnh vẫn còn chưa hy vọng một kết cục như thế này, kết cục ở uỷ ban... Chị chính thức là của mình. Có vội vàng không? Không hoa, không quá, không lời cầu hôn đàng hoàng lãng mạn. Có thiệt thòi cho chị quá không?
Hơn ai hết, Quỳnh hiểu Tú đang muốn gì? Tú muốn ràng buộc. Ràng buộc mình và buộc chính bản thân chị. Chuyện đêm qua, chị dễ dàng để mình "bắt nạt một chút", sẵn sàng trao gởi, dâng hiến hết bản thân, và cả sáng hôm nay, chị tự quyết định hai đứa sẽ chính thức thuộc về nhau... Tất cả vì chị sợ mình sẽ đi mất...
Thật ngốc! Người con gái ngốc nhất, mà Quỳnh cũng yêu nhất.
Trời vừa vào thu, gió êm êm thổi, liên tục lay động làn tóc bồng bềnh óng ả, một chiếc lá vàng trên cao rơi xuống buông quơ cài lên tóc chị... Tú chăm chú tập trung vào cuộc điện thoại không để ý đang có người ngắm nhìn, khoé môi cong mãi.
Tú cất điện thoại túi quần, tiện thể liếc mắt ngang qua cái vật sáng lấp lánh trên ngón áp út của mình. Từ buổi sáng đến giờ lúc nào làm việc gì chị cũng thỉnh thoảng cúi đầu nhìn chiếc nhẫn ấy, mỗi lần nhìn nó lại có cảm giác niềm hạnh phúc lâng lâng len nhẹ vào lòng. Lúc thức dậy thừa lúc Quỳnh còn ngủ, chị tháo ra xem bên trong, đúng là bên trong khắc tên chị, "Nguyễn Minh Tú" một font chữ uốn lượn đẹp đẽ tinh xảo... Trước gờ chị không bao giờ là người coi trọng vật chất, nhưng sao chị lại coi trọng và mê đắm cái "vật chất" này đến mất hồn thế nhỉ? Hoá ra chị mê kim cương. Ôi mê kim cương ư? Kim cương là vĩnh cửu đó nha ^.^
Tú nhẹ xoay người mới thấy ai đó đang ngây ngẩn nhìn mình.
- Chị... Đến lượt mình rồi. - Quỳnh lúng túng.
Rất nhanh Tú đã lả lướt bước đến chỗ Quỳnh, những bước chân uyển huyển sỉ dài giẫm lên những tia nắng trên sân.
- Quỳnh... Bây giờ em hối hận vẫn còn kịp. - Chị bỗng trầm giọng, cụp, hai bàn tay cuộn vào nhau để lộ sự bối rối, lập tức giấu đi bằng cách đúc sâu vào túi áo khoác. Bắt em ấy về ở chung, bây giờ còn bắt ép người ta kết hôn... Minh Tú, mày tự tung tự tác quá rồi! Sao lại mặt dày đến thế này?
- Chị Tú...
- Hm?
Quỳnh tiến một bước, đối diện chị, nâng hai bàn tay chị bao bọc bằng hai bàn tay mình, gương mặt nghiêm túc nhìn chị một cách thành khẩn.
- Tại sao em phải hối hận khi bản thân là người may mắn duy nhất trong bảy tỉ người trên thế giới bao la này? Em không chắc mình đủ sức làm chị hạnh phúc mỗi ngày, nhưng cứ bình yên ở bên nhau là tốt rồi, chuyện khác không quan trọng.
Tú ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt người đang thì thầm những lời chân tình trước mặt chị, khẽ gật đầu.
- Em không nghĩ chị đồng ý kết hôn với em sớm như vậy, em sẽ là người chồng tốt.
Ánh mắt Quỳnh dấy lên niệm hạnh phúc khôn tả, lấp lánh ban mai trong đôi đồng tử đen nhánh ấy. Niềm vui từ Quỳnh lang truyền đến tim Tú mãnh liệt, bởi chị thấy gương mặt tươi cười của mình phản chiếu trong mắt Quỳnh rõ nét.
- Nghe lời là được rồi. - Môi Tú mấp mái nhẹ nhàng giữa nụ cười thêng thang, một câu rất quen... Lúc vừa yêu nhau, chị cũng nói thế.
Sau đó Quỳnh cũng rất ngoan, rất nghe lời chị... Nghe lời đến nỗi chị đuổi Quỳnh đi, nói rằng không muốn thấy Quỳnh nữa, em ấy cũng nghe. Thế là đi thật, thế là chị không nhìn thấy Quỳnh thêm một lần nào tận sáu năm trời.
- Ừ! Nghe lời mà, em luôn nghe lời chị. - Quỳnh nói như reo, vẫn như trước.
Có những thứ đã thay đổi, chỉ cần tình yêu không thay đổi là được rồi.
- Vào trong thôi. - Tú tay trong tay Quỳnh bước vào.
Rất nhanh hoàn tất mọi thủ tục cần thiết, Quỳnh run run nhìn chữ kí của Tú đã nằm gọn trên giấy, nhìn đến khoảng trống tên mình.
Có phải hay không? Chỉ một chữ kí nữa thôi hai đứa chính thức thuộc về nhau cả đời? Trán Quỳnh lấm tấm mồ hôi, đầu bút mãi không thể chạm vào tờ giấy, nhân viên hành chính thấy vậy thở dài, tình hình là mấy ông chồng vào kí điều run rẩy như thế, như đứng trước nanh sư tử, và kí vào tấm giấy cam kết tình nguyện bị vồ. Anh ta nhìn Tú, haiz, xinh đẹp như thế mà ghê gớm dữ vậy sao? Tuy nhiên dẫu gì, nếu là anh ta, có cô vợ đẹp như thế hung dữ một chút cũng mãn nguyện, thấy Quỳnh dần dừ, anh ta giục.
- Cô ơi, có thật lòng tự nguyện hay không thì quyết định nhanh đi, nhiều người đợi lắm ạ!
Quỳnh choàng tỉnh, kí nhanh vào tờ giấy một chữ nắn nót đẹp đẽ nhất.
- Tất nhiên, tôi đã quyết định từ bảy năm trước, chỉ là đang tận hưởng cảm giác ước mơ thành sư thật. - Lúc trả lại tờ giấy cho nhân viên hành chính, Quỳnh mỉm cười đỉnh đạc bảo với anh ta như thế.
Chỉ vậy thôi, thế là chị thành vợ Quỳnh, đơn giản, bình yên, không quà, không hoa, không lời cầu hôn lãng mạn. Hệt như cái cách ngày xưa chị đồng ý yêu Quỳnh, lặng lẽ chẳng cầu kì mà thuỷ chung, sâu đậm.
...
Quỳnh đưa đi ăn, về nhà lấy đồ rồi ra thẳng sân bay.
Cả hai ngồi cùng nhau ngoài dãy ghế phía ngoài, Quỳnh nắm chặt tay chị, cảm giác man mác len lỏi vào lòng... Giống như... Giống như lần về tết năm đó, cũng ở sân bay đưa tiễn thế này, ngồi lâu thế này.
Và lần này, chị vẫn là người lên tiếng trước.
- Bên đó mùa thu có lạnh lắm không?
- Ừm, buổi tối lạnh hơn Việt Nam nhiều. - Quỳnh gật đầu.
Chị thu tay về, lấy trong túi xách ra chiếc khăn len, thận trọng choàng lên cổ Quỳnh.
- Trời đất, chị mua ở đâu? - Cười tươi trong sự bất ngờ. - Đừng nói là đêm chị lại đan? - Quỳnh cười lớn hơn.
- Điên à? Chị mua đó. - Gò má Tú thoáng phớt hồng. - Bữa đi Hà Nội có mua mà quên mất. - Chị mím môi, ngượng ngùng thú nhận, bây giờ làm gì có thời gian tâm trí đang len như thời còn sinh viên.
Á à, hôm đi công tác về rõ ràng là có quà mà không dám tặng.
- Hahaa nhưng chị có thể nghĩ ra quà khác, bảy năm trời vẫn chỉ nghĩ ra được một món thôi sao?
Tú thẹn quá hoá giận, trừng mắt một cái giở thói giám đốc, ai kia im bặt. Ok ok, không đòi hỏi nữa.
- Thôi đến giờ rồi em đi nha.
- Ừ, bảo trọng.
Tú đứng lên theo Quỳnh, chị không kiềm được, bước đến đặt lên đôi má phúng phính nụ hôn dài.
Quỳnh tham lam hơn, nhân lúc chị đang hôn má mình liền xoay ngang, để đôi môi chạm vào đôi môi nồng nàn.
- Tạm biệt.
...