Ánh Nắng Đời Tôi [Quỳnh Tú]

Chương 50

Chương 50: Dịu dàng đến từng phút giây
Tâm sự mỏng chút nha!

Thuận theo ý mọi người và đáp lại sự nồng nhiệt, quá nồng nhiệt luôn ý chứ, bạn Bin sẽ viết H full HD không che như đã hứa. Mà thiệt tình nói vại chớ Bin viết H không hay đâu nha, cái kiểu nhẹ nhẹ, YSL như Bin sợ là không đã, không thoả mãn đâu. 😂😂😂 kì thực là ngược đã hai người mấy năm trời, toàn là ngược khẩu vị nặng không à, giờ không viết H cho anh chị nhà hoà làm một nữa thì chính bản thân tui cũng cảm thấy ray rức. Thôi Bin xin mạn phép làm luôn một tập xôi thịt ăn ngập ngụa dập dô bản mặt Quỳnh ca, cho giãn gân cốt, chứ máu cũng dồn lên não lắm rồi, khéo ai đưa tay bức sợi tóc của ổng thôi là máu phúng ra ào ào ấy chứ.

Đáng lẽ cái truyện này là ngây thơ trong soáng, đáng yêu, dễ thương, thuỷ chung, son sắc, đứng đắn đàng quàng.

Đọc xong H để lại cmt cho tui ý kiến, vui vui, rôm rả, nồng nhiệt đi... Khi nào ổng đi Anh về tui cho bắt nạt bả tiếp 😂😂😂

Ôi tui bậy bạ quá, không được, không được... Tịnh tâm, tịnh tâm đi Bin!!! A di đà phật, tui ăn chay trường đó mấy bạn.

Tui YSL lắm! Rất ngại viết H, mỗi lần mà viết H, nhất là đối với mấy dạng nữ thần thuần khiết, ngây thơ, yêu kiều, ngượng ngùng như chế Tú trong này... Là tui ưa chảy máu mũi.

Thôi, chuẩn bị tinh thần, khăn giấy, xô, nước ấm, quần ngắn, quần dài... Bla bla bla...

Vô chap.

******************

Quỳnh bỗng dừng những ngón tay thanh mảnh đang táy máy trên ngực áo chị, nhẹ nhàng xoay người, thoắt cái đã nằm gọn trên người Tú, đặt chị dưới thân, mỉm cười gỡ tấm chăn chị đang che mặt ra, đặt lên môi Tú một nụ hôn phớt, dụ dỗ, ngọt ngào. Mặt chị đỏ bừng, nóng rang đến mang tai, Quỳnh bỗng thấy chị đẹp vô ngần.

Cúi sát mặt vào mặt chị, cách một hơi thở, Quỳnh buông một câu hỏi tan vào không gian.

- Có thật là được không? Em sẽ gắng đợi mà! - Quỳnh đang ám chỉ bệnh tình của chị, thật lòng không muốn bắt nạt Tú trong lúc chị đang bệnh thế này, nhưng quả thật cảm giác là cực điểm muốn gần gũi chị... Có điều, giọng nói bắt đầu vẩn đυ.c, rõ ràng là dối lòng. Thực chất Quỳnh đang cố cật lực khắc chết bản thân, để ôn nhu với chị hết mức có thể.

- Rất tốt... Vậy ngủ thôi... - Giọng Tú ngượng ngùng e lệ, chị không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trông mong của người bên trên.

Ngủ ư?

Chị câu dẫn trước sau đó nói người ta thôi, khác nào bức chết người ta?

- Chị Tú... Sao chị lại dày vò em kiểu này? - Quỳnh ấm ức, mặt sụi lơ, nũng nịu vòi vĩnh.

Ai chứ? Là Quỳnh nhỏ mọn trước, rõ ràng muốn ăn người ta còn vờ cao thượng hỏi lại.

- Không phải em chịu dựng được sao?

- Minh Tú của em... - Quỳnh tha thiết gọi tên chị rồi bỗng khựng, im một lúc, nhìn thẳng vào mắt chị, vẫn như nãy giờ mặt cách mặt một nắm tay, hai làn hơi thở quyện vào nhau mê đắm.

Quỳnh ngây ngốc, hệt kẻ nghiện lâu ngày nhìn thấy thuốc phiện của mình ngay trước mắt, vừa cố nhẫn nhịn vừa muốn vồ lấy.

Đưa bàn tay thận trọng ôm lấy gương mặt thanh thoát của vị nữ thần nằm dưới thân mình..

Rồi nhẹ... Rất nhẹ, cúi thấp đặt lên trán Tú một nụ hôn.

- Cả đời em chỉ có một ước nguyện duy nhất là ở cùng chị. - Thì thầm thở những lời ngọt ngào vào không gian êm đềm.

Khẽ khàng hôn lên mi mắt chị.

- Muốn che chở cho chị...

Hôn lên mũi chị, nhè nhẹ cọ cọ hai chóp mũi vào nhau.

- Yêu chị...

Quỳnh mấp máy đôi môi trước khi tìm đến môi chị in nụ hôn sâu.

- Mãi bên chị!

Tú bị những lời nói của Quỳnh thôi miên, mê hoặc, chút lý trí cuối cùng con sót lại của chị bị thả trôi không phanh, chị buông thõng người, những ngón tay dè dặt nắm lấy mép chăn cũng từ từ buông ra, để cơn cảm xúc cuộn trào cuốn chị đi mất, hoàn toàn lạc lối giữa những đê mê, hạnh phúc và yêu thương Quỳnh mang lại.

Những ngón tay Quỳnh tìm về nơi những chiếc cúc áo bị cởi dang dở, tiếp tục mở ra, thận trọng, nâng niu như thực hiện một nghi thức thiêng liêng. Tim Quỳnh hồi hộp chực nổ khỏi lòng ngực.

Tỉnh táo, Quỳnh cảm thấy mình thực sự tỉnh táo, rất tỉnh táo, phải giữ mình luôn tỉnh táo mới được... Nhưng tất cả cũng thật mơ hồ, mong lung, thần kinh căng thẳng, lần đầu Quỳnh chạm tay vào loại trái cấm đáng mơ ước, với một người hàng ngàn đêm mơ ước, giống như chạm tay vào vật báu trân quý nhất đời mà mình là người đặc biệt duy nhất.

Chiếc cúc áo cuối cùng được mở ra... Hai mép áo trượt xuống, phô bày trước mắt Quỳnh một quan cảnh hùng vĩ, hai ngọn núi nhấp nhô, da thịt mịn màng lồ lộ. Quỳnh nuốt khan, tỉ mỉ luồng tay xuống dưới lưng chị, cởi cái móc rờm rà của chiếc bra màu đen vướng víu.

Quỳnh mê mẩn ngắm nhìn đến xuất thần, từ xương đòn nhô cao kéo một đường xuống tận thắt lưng, đó là một loại đường cong dụ hoặc nhất Quỳnh từng thấy. Không thể tiếp tục nhẫn nhịn, lần nữa xuống xuống phủ lên môi chị ngàn vạn nụ hôn êm... Dần trượt ra khỏi đó... Vùi vào hõm cổ đầy hương vị của người thương.

Mυ'ŧ máp mơn man, không muốn bỏ sót bất kì tấc da thịt nào, Quỳnh muốn đem tất cả cơ thể chị đều hôn khắp hết. Chiếc lưỡi hư hỏng quét một đường qua vành tai chị, rồi ngậm lấy nhấp nhẹ. Lại buông, tiếp tục lả lướt, Quỳnh muốn ôn nhu, nhưng lại muốn hấp tấp, muốn thưởng thức từ từ, nhưng lại muốn gấp gáp...

Môi Quỳnh rê đến đâu, Tú bị đốt cháy đến đó, cơ thể vốn đã nóng rực vì bệnh, bây giờ càng bị thiêu đốt dữ dội. Tay chị vô thức cuộn tấm grap giường nhàu nhĩ, theo bản năng rướn người, rất khẽ, rất dè dặt, rất khắc chế... Nhưng lại như một bản năng, đón đợi những nụ hôn tham lam mềm ướt từ người chị thương đến cháy lòng. Mọi nơi Quỳnh đi qua mẫn cảm vô cùng.

Một bàn tay vòng xuống đỡ tấm lưng chị, bàn tay còn lại thăm dò khắp nơi, trượt hết những điểm nó muốn đến, trơn tru, láng mịn... Đồng thời môi không thôi trãi đều vạn nụ hôn nồng nàn lên da thịt chị, lắng nghe cái va chạm đê mê lang toả đến cả hai tấm thân ngọc ngà quấn vào nhau.

Những ngại ngần càng lúc càng bị cuốn phăng, Quỳnh càng lúc càng ra sức quấn chị tha thiết, điên cuồng chiếm lấy mọi thứ trước mắt, gắt gao ghì vào như sợ lơi lỏng một giây, vị nữ thần này sẽ biến mất vĩnh viễn. Cơ thể mỏng manh bị để lại những ấn kí đỏ tươi, như khẳng định, chị đã là của Quỳnh, là của riêng Quỳnh, mãi mãi.

Bàn tay đang chu du miết lấy khắp cơ thể hoàn mỹ chững lại, đang tham lam đột nhiên mơn trớn đầy dịu dàng, liên tục nối tiếp nhau miết thành một vòng tròn lớn, thu về gọn gàng trên ngực chị, khi đã ở trọng điểm, năm con rắn nhỏ luận động nhanh hơn, manh động hơn, điên cuồng xoa nắm, để nụ hồng ở đỉnh ngực mỏng manh hồng hào đầy cảm xúc đó trượt giữ những khe hở, cọ xát, khích khao, nóng bức.

Tất cả cảm xúc trong chị tích tụ lại, tập trung về một điểm rồi bùng nổ, khiến Tú không còn cách nào kiềm chế, cong người, phát lên một âm thanh dài.

- Ah... Uh.... Ưmmmm.... Quỳnh... - Chị gấp gáp gọi tên ai đó sau tiếng rêи ɾỉ khiến bản thân xấu hổ cực điểm.

Như chỉ đợi có thế, môi Quỳnh lập tức nhếch lên, tiến đến đỉnh ngực chị... Ngậm chặt. Bắt đầu trêu đùa, quấy nhiễu, kɧıêυ ҡɧí©ɧ, càng lúc càng tăng động, chiếc lưỡi lụa là không xương trở nên cực kì hư hỏng, đánh vòng quanh tạo thành một đường tròn ướŧ áŧ, rồi vồ thẳng vào đỉnh núi hồng hào, tiếp tục đùa cợt không thương tiếc. Rồi những cái chạm răng, nghiến, mυ'ŧ, cắn... nhè nhẹ không biết vô tình hay cố ý. Đỉnh núi không phòng bị từ từ cương cứng trong môi Quỳnh, mẫn cảm, trơn bóng.

Tú hoàn toàn mụ mị, tất cả nhận thức của chị về thế giới xung quanh thu hết về những va chạm giữa môi lưỡi Quỳnh và cơ thể mình, chị không ngừng run rẩy, chị không thể làm chủ dây thây quản ngân vang những tiếng ư ử vô nghĩa. Thân thể này, dường như không còn là của chị...

- Ưʍ... Ah... Ưhhh... Ah... - Hơi thở Tú hỗn loạn, trầm đυ.c vô cùng, chị không còn biết thời gian đang trôi, chỉ biết môi Quỳnh đang di chuyển, dạo một khúc nhạc yêu thương trên thân thể chị.

Đường đi càng lúc càng mở rộng địa bàn càn quét, càng xuống thấp, càng nóng bỏng, nhiệt huyết... Nhưng cũng không thiếu một phân dịu dàng, trân trọng... Quỳnh nâng niu như một báu vật, bởi thân thể nữ thần này, đáng được nâng niu.

Nụ hôn thả mãi xuống eo, xuống thắt lưng, chiếc quần ôm được bàn tay mảnh mai kéo xuống, trượt theo đó là những chiếc hôn gấp gáp tựa như đánh lạc hướng chủ nhân của nó. Hơi thở Quỳnh càng lúc càng gấp gáp khẩn trương.

Chiếc quần vừa được kéo tuột khỏi bàn chân kiêu sa, môi Quỳnh cũng vừa lúc ngậm lấy ngón chân nhỏ nhắn được sơn màu tím cà tinh tế, mυ'ŧ máp mơn man.

Hôn lần ngược lên trên, thả dài đến tận cặp đùi thon thả thẳng tấp.

Đôi trường túc dì miên man mở ra nơi tư mật... Quỳnh nghe trong tâm có một tiếng thét kinh hoàng. Đẹp quá! Quỳnh ngây ngẩn mất hồn.

Trước mặt Quỳnh, một cảnh xuân quan không lời lẽ nào tả nổi, đẹp nao lòng, đẹp thắt dạ người ta... Lối vào thăm thẳm được bảo vệ bằng khu rừng tươi tốt, cánh hoa ước át sắc son, ở giữa là nụ hoa e ấp, hành lang loang loáng nước, tất cả giống như được phủ một lớp sương mờ... Bị nhìn chăm chú, hai cánh hoa hồng hào run rẩy thở nhè nhẹ.

Tú theo bản năng muốn khép chân lại, nhưng đã bị tay Quỳnh giữ chặt. Dòng nước ấm nóng bên trong chị càng lúc càng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tuôn ào ạt, bản thân có thể tự cảm nhận rõ nét.

- Ưʍ... Quỳnh... Ah! - Chị tha thiết cách điệu tên Quỳnh giữa những tiếng rên ngắt quãng.

Rất nhanh sau đó, Tú cảm nhận sự chân thực cọ xác mềm mại, ướŧ áŧ, đê mê truyền lên từ giữa hai chân. Môi Quỳnh bao lấy bọc lấy chỗ đó, nóng bỏng, nhạy cảm... Không ngừng day dứt, chiếm hữu nơi riêng tư, chiếm hữu hoàn toàn lấy thân thể thanh cao của chị một cách thuần khiết nhất, ngang nhiên nhất.

Chiếc lưỡi hư hỏng đó tiếp tục làm như nó đã làm bên trên, liên tục quấy nhiễu nơi ấp ủ nhiều cảm xúc nhất, quấy nhiễu lên nụ hoa mẫn cảm, làm người nằm dưới một phen đả kích, kịch liệt run rẩy, co rút người, quíu chặt, ngón tay ngón chân gắt gao cuộn vào nhau, những luồng cảm xúc như điện cao thế chạy dọc sống lưng xộc thẳng vào đỉnh đầu, khiến chị liệm đi, tê dại, chết ngất trong mê say diệu vợi.

Kɧoáı ©ảʍ mảnh liệt liên tục bị đầu lưỡi Quỳnh đánh tới, chị sắp không chịu nổi, bị bức đến mức không biết phải làm gì, muốn trốn đi, muốn khép chân lại nhưng càng bị Quỳnh giữ chặt, thậm chí còn mở rọng ra thêm một chút để dễ dàng xâm nhập. Chị vô thức ưỡn người, lắc lư chiếc hông hoà theo nhịp điệu của Quỳnh, mê mệt...

Tiếng rêи ɾỉ không ngừng phát ra, nhưng chị đã sớm không còn đủ nhận thức để xấu hổ. Cổ họng Quỳnh cũng run lên thành nhịp, phát ra những tiếng trầm đυ.c hoà vào lời tình của chị, ngân lên, làm cả căn phòng chìm giữa tiếng hoan ái không dứt. Chưa bao giờ Quỳnh gần chị đến thế, có một sự gắn kết vô hình giữa cả hai, hoà tan vào nhau thắm thiết.

Quỳnh cảm giác cánh hoa của chị bắt đầu run rẩy nhiều hơn trong miệng mình, càng tăng tốc, hối thúc, chiếc lưỡi trúc trắc càng sấn tới, hấp tấp đánh nước rút, bức ép chị không còn đường thoái lui.

Cả thân thể Tú bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức tưởng chừng không chịu nổi nữa, tay chị càng bấu chặt grap giường, gay gắt, tiếng rêи ɾỉ dồn dập hơn, cuống quýt gọi tên Quỳnh hổn hển.

- Q... Quỳnh... Ah... Q... Quỳnhhh... Ưʍ...

Chị không còn chịu nổi, nơi nhạy cảm co thắt dữ dội trong miệng Quỳnh, bùng nổ, từng điểm nhỏ trên người chị giãn ra, vỡ oà, dòng nước ấm nóng như bão lũ tràn về có dự báo trước, Quỳnh si mê vẫn ở yên ấy, nhận lấy hết "thành quả" của bản thân làm ra.

Một lúc... Nhận thấy cơ thể chị lắng xuống, Quỳnh luyến tiếc rời khỏi, trường lên trên, ôn nhu hôn vầng trán đẫm mồ hôi của chị. Tú phải mất rất nhiều thời gian để điều hoà, nhịp thở chưa ổn Quỳnh lại hút lấy môi chị.

Tú cảm nhận rõ hương vị của mình vương nồng đậm trên đầu lưỡi Quỳnh...

- Mệt lắm không? - Quỳnh vuốt mái tóc rũ rượi loà xoà của chị, thì thầm hỏi nhỏ, cổ họng vẫn còn trầm đυ.c, khản đặc dư tình, hương vị của chị lang từ lời nói của Quỳnh thoảng ra không khí.

- Không mệt.

- Ngủ đi, em yêu chị!

Một lát, không nhìn được thắc mắc, Tú ngập ngừng lên tiếng:

- Chỉ thế thôi sao? - Mặt chị đỏ ửng.

Có gì đó lấn cấn, dường như là...

- Nhiêu đó được rồi. - Quỳnh mỉm cười, vùi mặt vào làn tóc chị, nằm im, luồng tay xuống dưới gối đầu cho chị.

Tú lẳng lặng nằm trong tay Quỳnh. Một lúc, như cảm thấy chị trăn trở, lên tiếng ưỡm ừ, sượng sùng thú nhận.

- Thật ra em rất muốn... Nhưng, chị đang bệnh, nếu làm... sẽ đau lắm... Mà mai em đi rồi, không ở đây chăm sóc chị được... - Vòng tay Quỳnh siết chặt thân thể ngọc ngà không mảnh vải của chị hơn một chút. Yêu chị, không phải là cứ điên cuồng chiếm lấy, bấy nhiêu thôi cũng đã là quá nhiều cho đêm nay...

Ai đó mỉm cười, khe khẽ động đậy, xoay lại đối diện Quỳnh, bàn tay kiêu sa rê nhẹ lên gò má phúng phính, hai ngón tay thanh mảnh dịu dàng phát hoạ gương mặt xinh đẹp của người chị thương... Chị đâu phải trăn trở chuyện vừa rồi... Mà là... Ngày mai Quỳnh đi rồi...

- Ngốc thật!



- Chị mới ngốc. - Quỳnh khép hờ mắt, mỉm cười nhẹ, môi mấp máy. - Ngủ nào.

Không khí yên bình bao quanh cả hai, từng chút, từng chút một chìm vào giấc ngủ.

Nếu là xem nhau như cả cuộc đời,

Yêu bình yên thôi yêu mãi không rời...



...