Chương 52: Bố chồng.
Đưa Quỳnh đi rồi, một mình Minh Tú lái xe về nhà. Đường Sài Gòn đông đúc mà sao chị thấy hoang vu quá vậy? Chỉ mới vừa vắng đi một người đã quạnh hiu đến lạ.Thôi, về nhà cũng ở có một mình, chị đảo vô lăng chuyển hướng đến công ty.
Trời bên ngoài đã chạng vạng tối, chợt có chuông điện thoại, Tú không chú tâm lắm, nhàn nhạt lấy ra xem, là cuộc gọi video qua messenger. Ơ... Cái người chị đang mong chờ, nụ cười lập tức hiện lên môi, không nói nên lời.
"Chị làm gì bất ngờ dữ thế? Không muốn nói chuyện với em à?" - Gương mặt hiện lên trong màn hình điện thoại cười hì hì.
- Đâu có, chỉ là... Ưm sao em gọi được?
"Em đang quá cảnh ở Thái, mới đi đã thấy nhớ, nên gọi nhìn một chút này".
Có ai đó bẽn lẽn đỏ mặt, tìm một nơi đặt điện thoại cố định chính diện để nói chuyện thoải mái.
- Ừ... Mới đi một chút mà đã... vắng quá ha?!
"Vắng ư?", nguyên câu đáng lẽ phải là "mới đi một chút đã nhớ quá ha", nhưng chữ "nhớ" ấy trôi qua khoé môi, lại ngượng ngùng hoá thành chữ "vắng" nhẹ tênh. Da mặt chị mỏng quá, nếu có thể dày dặn hơn một chút chắc ai đó phải vui mừng nhảy cẫng lên.
"Chị ăn gì chưa đấy? Nhớ ăn tối, còn mấy phần thuốc uống cho hết nha, không được bỏ. Ừm, tối ngủ nhớ đắp chăn cẩn thận, đóng cửa sổ lại đi chứ chị để như thế gió lùa vào phòng lạnh lắm... bla bla bla..."
Tú nghe mà choáng, mới vừa đi thôi đã làm ầm lên đủ thứ lên, cứ như chị là con nít không bằng.
- Thôi thôi được rồi, khổ lắm, nói mãi.
"Nói thế mà chị cũng chưa thẩm thấu được chút nào, vẫn chẳng biết lo cho bản thân".
Tú phì cười, nụ cười rất tươi, nếu chị tự biết lo cho bản thân thì đâu có ai đó phải để tâm lo lắng cho chị, đó là không muốn có người mất việc thôi.
- Lúc nào em cũng nhiều chuyện.
"Ơ hay, đấy là do chị ít nói rồi bảo người ta lắm mồm. Em nhá, khi nào em về chị mất cân nào thì đừng có mà trách em".
- Thế em làm gì?
Sau vài giây ngẫm nghĩ, tròng mắt Quỳnh loé sáng:
"Em làm gì chị cần phải hỏi nữa, lần sau không phải hai hiệp một đêm đâu, em sẽ..."
- Đồng Ánh Quỳnh. - Tú hoảng hồn trừng mắt cắt ngang ngăn chặn. - Không được nói linh tinh. - Ai cho phép đem mấy chuyện này nói thẳng ra ngoài như vậy? Mặt chị đỏ bừng, nóng đến mang tai.
"Ý em là bắt chị uống thuốc giữa đêm đấy mà, cách bốn - năm tiếng phải uống thuốc một lần, thế không phải là uống thuốc hai lần một đêm sao? Nếu chị không tự chăm sóc bản thân để bệnh nặng thì sẽ tăng liều, một đêm uống ba bốn phần đấy." Quỳnh đắc ý giải thích bằng vẻ chân chính, nhếch môi trao chị nụ cười nửa miệng đầy tà đạo qua màn hình điện thoại. "Vợ của em... Chị đang nghĩ chuyện gì trong đầu thế?"
Hự hự hự... Chết chưa?!
Tú cứng họng không còn gì để nói, khoé môi động đậy mấy lần vẫn chưa phát được lên tiếng nói nào. Nham hiểm, đứa nhỏ này quá nham hiểm!
- Đồng Ánh Quỳnh, em đi chết đi.
Thẹn quá hoá giận là đây, rốt cuộc có ai đó tức tối phun ra một câu ẩn chứa sự bức xúc và cũng kiềm nén nụ cười nuốt ngược vào trong, ngượng chín toàn thân.
Cạch...
Cửa phòng bật mở, có ai đó hoảng hồn úp ngược điện thoại xuống như phản xạ tự nhiên, ngẩng đầu lên.
- Ủa Tú, sao bồ nói hôm nay nghỉ ở nhà cả ngày? Hết bệnh chưa? - Là Lan Khuê.
- Ơ...ơ mình... À... Mình đỡ rồi.
Chỉ là một câu trả lời bình thường thôi sao mà lấp bấp dữ vậy? Giống như tên trộm bị bắt quả tang, mặt nghiêm nghị, tròng mắt đứng chững.
Âm thanh tắt cuộc gọi video vang lên khe khẽ, Tú lén lút mở điện thoại, bên kia đã tắt rồi, một tin nhắn văn bản nhanh chóng gởi sang.
"Chị bận thì làm việc đi, em cũng sắp lên máy bay tiếp rồi. Nhớ em dặn, ăn uống đàng hoàng đấy".
- Sao cậu vào phòng mình mà không gõ cửa?
Lan Khuê chưng hửng, ơ hay, hôm nay bắt bẻ vụ gõ cửa nữa sao? Bình thường đâu có vậy, hơn nữa trông thái độ Tú có chút gay gắt.
- Bây giờ là ngoài giờ.
Ờ, Tú nhìn đồng hồ, đã sáu giờ chiều còn gì, tự nhiên sao lại ngang xương bực tức với Khuê như thế? Hoặc là do có ai đó... luyến tiếc cuộc gọi video vừa rồi bị cắt ngang nhỉ?!
- Sao Khuê còn chưa về? - Tú nhanh chống định thần vì ý thức bản thân hơi gay gắt, lập tức lấy lại tâm thế phẳng lặng như nước cố hữu.
- Đang định về thì nghe nói Tú đang ở đây nên lên xem đã chết chưa? - Lan Khuê nhíu mày, vắt tréo chân trên sofa nhàn nhã uống trà.
- Có chết cũng phải đợi Khuê chết chung cho vui.
Ặc. Lan Khuê ngưng ngụm trà đang uống dở, cái con người này từ lúc nào biết nói đùa? Thần sắc cũng chẳng có biểu hiện mệt mỏi của người bệnh, ngược lại tâm trạng tốt, nếu không phải giọng nói vẫn còn khan khan và lâu lâu ho vài cái, thì chắc không biết là đang bệnh.
Lan Khuê khựng lại, lướt nhìn sang Tú đang cúi đầu tiếp tục công việc trên bàn, bỗng cảm thấy có gì đó là lạ, Minh Tú không giống như Minh Tú, hôm nay rất có hồn, chẳng biết tả thế nào nữa. Bình thường Tú cũng đoan trang ôn hoà, nhưng mặt mày lạnh lẽo xa cách, giống như tách biệt hoàn toàn, nữ thần không nhuốm khói bụi nhân gian. Còn hôm nay, Tú vẫn là nét nhu mì thường khi, cũng từ tốn tự tại, nhưng có nét gì đó quyến rũ là lạ, yêu kiều làm người nhìn muốn triều mến, giống như cô dâu mới cưới, vừa nếm thử ái ân...
Hắc hắc, Lan Khuê giật mình, mới không gặp mấy ngày sao lại có cảm giác Minh Tú như thế? Không phải, không phải, có lẽ do mình quá nhạy cảm chăng? Tú làm sao mà... Nhưng, vẻ như đã có chồng lâu cộng thêm là gái một con nên Khuê Khuê nhà ta rất tinh tế. Chỉ là không tin Tú thay đổi lớn.
Bất giác, ý tưởng bật thành lời.
- Tú này, bao giờ bồ mới có chồng nhỉ? Giờ mà ăn đám cưới Tú chắc vui.
Hự hự... Bạn Tú với sức phòng bị kém cỏi liền hoảng hồn, mặt bỗng tái nhợt, nuốt khan ngẩng lên nhìn Lan Khuê như thấy quỷ.
- Lan Khuê, không có việc gì thì bồ về nhà sớm đi, chắc Phạm Hương và Huy Phúc đang mong lắm đó.
Được rồi, được rồi, có cần thẳng thừng đuổi khách với một gương mặt căng hết mức có thể vậy không? Lan Khuê không vui nhìn Tú dò xét, một lúc đứng lên, không quên ném lại một câu có phần... chua chua.
- Thôi, mình về đây... Đúng là bà cô chưa chồng, bớt khó ở đi he.
Có ai đó thở phào khi Lan Khuê vừa đi khỏi, mặt chưa hết tái, đưa bàn tay sờ sờ lên má tự lẩm bẩm.
- Sao vậy ta? Không lẽ mình lộ liểu dữ vậy?
Chậc chậc. Thôi đi về, đi về... Còn ăn cơm, uống thuốc, ngủ sớm, nếu không sẽ có người la hét om sòm lên mất.
Hoá ra chị Tú rất biết nghe lời nha! @.@
...
Về nhà buổi tối, sao nhìn đâu đâu cũng có bóng dáng Quỳnh đang loay hoay thế này? Chị chợt nhận ra hình như đem Quỳnh về nhà là một sai lầm thì phải.
Còn nữa, sai lầm nối tiếp sai lầm, đáng lẽ ra đêm hôm qua không nên... Ừm... Không nên xảy ra chuyện đó trước khi xa cách nhau chút nào. Kết quả là bây giờ khi Quỳnh đi, dư âm ngọt ngào nào đó vẫn phảng phất đâu đó. Nhìn chăn gối vẫn còn dấu ái ân, vương nồng hơi ấm, làm chị... khó ngủ quá!
Lăn qua lăn lại trăn trở, chẳng biết đã đến đâu rồi, mấy giờ đến nơi, chẳng biết... Haizz
Tú khó nhọc chìm vào giấc ngủ.
----------------------
Trưa hôm sau, Tú nhận được một cuộc gọi quốc tế từ Anh, chị cười toe toét. May là ở trong phòng giám đốc một mình, chứ nếu có ai đi nhìn thấy chắc phải bật ngửa, giám đốc cũng biết cười? Cười tươi rất yêu nghiệt, hèn gì rất ít cười >.<
"Em vừa đến nơi".
- Bên đó thế nào rồi?
"Em vừa xuống sân bay là đến thẳng bệnh viện".
- M... Mẹ... thế nào? - Tú ngập ngừng hỏi, tiếng "mẹ" phát ra từ môi chị có vẻ sượng sùng, nhưng cuối cùng cũng trơn tru.
Đáng lẽ phải gọi là "mẹ em" hay "bác gái"... nhưng có phải hay không chị ý thức quan hệ lúc này... Ưʍ... Tiếng mẹ cũng nên có.
Quỳnh bỗng vui, niềm vui ngang tàn và là lẫm trào dâng, vui vì tiếng "mẹ" nhẹ nhàng vừa thoát ra từ miệng chị. Phải rồi, rất đúng, chị phải gọi ba mẹ là đúng!
"Bệnh cũ trở nặng thôi, thực ra trước nay mẹ cũng không khoẻ, bây giờ qua cơn nguy hiểm rồi". - Giọng Quỳnh chùn xuống thiểu não sau phút vui vẻ thoáng qua.
- Ừm... Bên đó... Bên đó có... Ổn không? - Chính chị cũng không biết mình muốn hỏi gì, cứ mỗi lần nói về nước Anh, nói về gia đình Quỳnh, chị vô thức sợ, như chim sẻ sợ cành cong, nỗi sợ vô hình nhưng trói buộc trái tim chị rất chặt.
Quỳnh dĩ nhiên hiểu, có lẽ đủ trưởng thành để dần dà hiểu chị nhiều thêm một chút.
"Rất ổn mà, nếu không có gì thay đổi, mẹ xuất viện em về ngay". Quỳnh trấn an chị. "Chị nhớ ăn uống đàng hoàng đó, bây giờ là giờ trưa ăn gì chưa?"
Cảm ứng được nỗi thấp thỏm trong lòng Tú, Quỳnh nhanh chóng chuyển chủ đề.
- Ăn rồi, ăn rồi, ăn rồi.
"Nghi ngờ lắm". - Quỳnh nhăn mặt, tỏ vẻ nghi hoặc vô cùng.
- Chứ muốn thế nào?
"Mỗi lần chị ăn thì chụp ảnh thức ăn, sau đó chụp ảnh mặt chị, gởi cho em xem làm bằng chứng".
- Trời đất, em điên rồi.
"Đúng, em đã nói xưa nay em vẫn điên vì chị rồi mà".
- Em n...
"Quỳnh ơi, vào hộ bố một chút..." - Giọng đàn ông ồm ồm bất chợt vọng qua điện thoại.
Tút tút tút...
Tiếng ngắt máy gần như ngay lập tức, nhanh như tia chớp và không chút chần chừ.
...
******************
- Vâng, con vào ngay.
Ngoài balcon một căn phòng VIP bệnh viện danh tiếng ở London, Quỳnh vừa mới xoay người trả lời ba xong xoay lại điện thoại đã bị ngắt nhanh gọn.
- Alo, alo...
Trời đất, chị Tú quá nhanh quá nguy hiểm vậy? Con dâu gì mới nghe tiếng ba chồng vọng qua điện thoại đã chạy trốn, lặn mất tăm. Quỳnh thở dài lắc đầu, nhắn một tin trước khi cất điện thoại bước vào phòng bệnh.
- Chuyện gì vậy bố?
- Con đỡ mẹ lên bố thay cái chăn bên dưới.
- Vâng.
Quỳnh tỉ mỉ cùng ba chăm sóc mẹ.
- Con đang nói chuyện điện thoại à? - Vừa làm việc vừa nói chuyện.
Chăm sóc người bệnh quả là vất vả, mà ông còn phải vừa chăm sóc ngừoi bệnh nặng vừa lo việc công ty. Thật ra không phải không có tiền thuê người chăm sóc bà Đồng, nhưng ông muốn tự tay chăm sóc vợ.
- Vâng.
- Gọi về Việt Nam?
- Vâng.
- Nguyễn Minh Tú?
Quỳnh khựng lại, vòng tay đang đỡ mẹ cũng thoáng dừng, nhưng rất nhanh lấy lại điềm thản, đôi mày giãn ra. Ba chữ phun từ môi ông Đồng nhẹ tênh, Quỳnh nhận ra trong giọng nói của ba không thiếu thiện ý, nhẹ gật đầu.
- Vâng.
- Vừa về đã tìm lại được người ta? Coi bộ con rất có năng lực, hơn bố rồi. - Ông cười, vừa trãi lại tấm chăn mỏng dưới lưng vợ, vừa nhàn nhã trò chuyện cùng con gái.
- Không những tìm được, mà con và chị ấy, cũng đã đăng kí kết hôn.
Phụt! Ông đồng dừng tay, quay lại nhìn Quỳnh như gặp ma... Một lúc ông gật gù với vẻ thán phục, tiếp tục công việc. Cái này có gọi là con hơn cha nhà có phúc không? Sau loáng chau mày, ông Đồng vồng tay đỡ vợ từ tay Quỳnh cho bà nằm xuống. Người phụ nữ ngũ quan rất xinh đẹp, phúc hậu, mặn mà, nhưng đôi mắt lờ đờ, cử động chậm chạp và nhận thức xung quanh rất kém, đôi ba bữa vào viện một lần, ở nhà thì cũng chỉ ngồi hoặc nằm yên một chỗ.
Sau một loáng im lặng, ông kéo đắp chăn cho vợ ngay ngắn, bước ra balcon, ra hiệu cho Quỳnh bước theo để mẹ nghỉ ngơi.
Gió chiều thu phớt qua balcon tầng ba bệnh viện, đưa vài chiếc lá vàng ve vởn giữa không trung, hai người đứng song song bên nhau, gương mặt không khác nhau là mấy, chỉ là người đàn ông lớn tuổi với những vết chân chim nơi khoé mắt, làm giảm bớt một chút phong độ hơn người trẻ với mái tóc đen bồng bềnh.
Ông Đồng đốt một điếu thuốc.
- Con bé... Có nói gì với con chưa?
Lặng một lúc, ông trầm ngâm hỏi Quỳnh, cứ tưởng hai cha con đứng đây chỉ đơn giản ngắm thành phố.
Quỳnh thoáng cau mày ngẫm nghĩ, có nên nói với ba là mình biết chuyện rồi không? Nếu nói ra, ông có cho là chị Tú mách lẻo với mình? Thôi thì...
- Không, có chuyện gì sao bố?
- Trước đây...
Cảm thấy có chút ngập ngừng, Quỳnh cắt ngang, nói trước cướp lời ông.
- Lần này trở về... Con và chị Tú rất hạnh phúc.
Nghe câu nói, kèm ngữ điệu thực sự ánh lên niềm hạnh phúc của con gái, ông Đồng bỏ lửng câu chuyện đang muốn kể.
- Tú vẫn chung thuỷ đợi con trong vô vọng. Nhờ có sáu năm xa cách mới biết chị ấy yêu con đến thế nào, và con hài lòng với điều đó. - Ngưng một lúc, thả đôi mắt ra đường chân trời màu tím nhạt, Quỳnh êm đềm nói bằng ngữ điệu yên bình. - Con không hối tiếc về sáu năm xa cách đó. - Câu nói cuối cùng rất chắc chắn, khảng khái.
Có hối tiếc không? Dĩ nhiên có, có nhiều chứ... Rất tiếc, sáu năm được bên chị, yêu chị... Nhưng nếu vì sự hối tiếc trong lòng mình mà ba phải áy náy cả khoảng thời gian về sau, Quỳnh đương nhiên không muốn, vậy thôi thì chối bỏ cảm giác hối tiếc kia một chút cũng chẳng sao. Xét cho cùng, Quỳnh vẫn là đứa con rất hiếu thảo.
Ông Đồng im lặng, ông có thể nhận ra nét hạnh phúc dậy trong ánh mắt Quỳnh, niềm hoan hỉ của nó khi nhắc đến Minh Tú khiến ông bất giác vui theo, cái niềm vui mà có lẽ... Ông chưa bao giờ đem lại được cho đứa con này.
- Vậy thì rất rốt.
Ông nhoẻn miệng cười, vươn tay xoa đầu đứa con gái bây giờ đã có phần cao hơn mình vài phân. Những gì ông muốn nói với nó có lẽ đã không cần thiết nữa, sẽ được gói gém kỹ lưỡng ném vào một góc nào đó xa xôi.
- Cảm ơn bố đã khuyên con trở về.
- Ừ!
Đúng là trước đây, là chính ông khuyên Quỳnh về Việt Nam, còn bảo rằng nếu sau ba năm vẫn không có gì thay đổi thì trở lại London tiếp quản công ty. Bây giờ, hẳn đã có tiến triển, và có lẽ Quỳnh sẽ không trở lại Anh, có chăng là thi thoảng về thăm gia đình như lần này.
- Quên nữa, Tuần trước Helen có đưa Minh Quang về thăm mẹ, nó truy lùng con ráo riết lắm. Bố không nói.
- Vâng...
Không khí thoải mái đột nhiên lắng xuống nhanh.
...