Chương 23
Tôi tỉnh dậy sớm, quyết định nấu bữa sáng nhẹ trả ơn cho người nào đó đêm qua cứu mình.Dù ghét hắn có thế nào thì có ơn ắt hẳn phải báo
Lãnh nằm ở ghế sofa ngủ, dường như không ngon giấc nên hắn cứ cau mày hoài.
Tôi kéo chăn cao cho hắn rồi lò dò đi vào bếp.
Thật ra thì hắn cũng không đáng ghét lắm, nhất là lúc ngủ. Tôi đưa ra kết luận hắn giống như con người nhất lúc không mở mắt
Lãnh thừa biết nó dậy rồi nhưng vẫn cứ giả vờ ngủ tiếp
Tiếng động trong bếp khẽ khàng chỉ 5-10 phút là mùi thơm của thức ăn đã tỏa ra tận phòng khách
Lòng Lãnh ấm áp lạ thường. Trong đầu hiện ra cảnh một cô vợ hiền dậy sớm làm bữa sáng cho chồng ...giống như ba mẹ hắn
Ngọt ngào biết bao.
-Dậy sớm vậy. Hôm nay cô có lịch chụp quảng cáo sao?
Lãnh ngồi hẳn dậy. Nhìn cô gái với mái tóc vàng óng ả. Nét đẹp của cô gái tây pha trộn với phương đông đầy mê hoặc.
Khuôn mặt non nớt chỉ muốn cưng chiều
-Không. Tôi muốn làm bữa sáng cho anh rồi về trường sớm cũng phải báo cho Hải, chắc hôm qua không thấy tôi ông ý sẽ lo.
-Tôi báo cho nó rồi. Cô yên tâm đi, đồ trong phòng tắm Chi mang đến cô thay đi. Đi học mà nhếch nhác mất mặt hình tượng công ty lắm
Lãnh cà ram
-Cám ơn anh. Anh dùng bữa đi.
Tôi cắn môi cúi đầu lí nhí nói rồi nhanh chân bước lên phòng
-Này...
-Hả?
Tôi khự lại nhìn hắn
-Xin lỗi vì không tin cô. Tôi sẽ có quà tặng cho cô tạ lỗi sau.
Lãnh nói bâng quơ, khuôn mặt lãnh cảm không thèm nhìn tôi một cái. Đúng là kiêu ngạo nhưng mà hắn xin lỗi tôi vì cái gì cơ chứ
-Sao cơ ????
-Chuyện hồi nhỏ, cô không nhớ gì sao?
Tôi hơi khó hiểu. Hắn ta hỏi chuyện hồi nhỏ của tôi làm gì?
-Không. Tôi bị ngã từ tầng 2 xuống trấn thương nên mất trí nhớ.
Thành thật mà nói cho hắn nghe mà hắn đâm ra suy nghĩ thế nhỉ
Tôi mặc kệ lên phòng hắn tắm rửa thay đồ. Thiết nghĩ đúng thật. Nếu không phải hắn chu đáo chả ai nghĩ đến việc ăn mặc lôi thôi của hình ảnh đại diện của công ty lớn lại như tôi
Lãnh trầm mặc. Ngày trước bố dượng của Liên cũng ở nam...hắn là giáo viên thanh nhạc tên là Nguyễn Trọng Hải sau khi ra bắc liền đổi thành tên hiện tại. Còn nữa thái độ của con bé Tây khi nghe thấy giọng tên đó
Hình như giữ họ có cái gì đó.
-Anh thong thả. Tôi đi trước
-chờ đó. Tôi đưa cô đi
-Không cần đâu
Lãnh chẳng nói hai lời liền tống cổ con bé vào xe thắt dây an toàn đầy đủ mà phóng đi
***********\************
Hôm đó trước mặt truyền thông, Liên lại được lên trang nhất bởi tiêu đề bạn gái bí mật của phó tổng Vương Thị
Bao nhiêu thông tin vui cô ta sướиɠ đến phát hờn.
Nghĩ, ngày bước chân vào nhà Vương Bá không còn xa nữa
Ai ngờ.
Giữa tâm trấn, Vương Bá Lãnh lạnh lùng bác bỏ
Hắn tuyên bố, đến người hầu trong nhà Liên cũng không xứng đáng làm
Liên bàng hoàng. Ả tìm hắn, gào khóc làm loạn ở Vương Thị
Nhân viên cho rằng phó tổng đã nhìn ra vẻ xấu xa của cô ta nên cô ta bị đá đít rồi
Thất sủng rồi họ không cần kiêng nể cô ta nữa.
-Anh, anh sao lại đối với em như vậy? Mấy năm nay tình cảm của em và anh là gì? Chẳng lẽ là giả sao?
Nước mắt Liên chưa kịp lạnh đã hứng trọn câu nói lạnh lùng của người thương
-Quan hệ của chúng ta là lợi nhuận. Cô qua lại với đám rác rưởi bên ngoài tưởng tôi không thấy sao?...hợp đồng cô mang về cho tôi, tôi cho cô xa hoa phú quý. Không phải hợp tác có lợi sao?
-Anh....
Liên toán mồ hôi. Hắn biết ư? Hóa ra ả là công cụ kiếm tiền của hắn sao?
-À ...có cần bằng chứng không? Tôi có nhiều clip của cô với ông bố dượng lắm. Nếu không muốn om sòm cô cút trong im lặng cho tôi...
-Anh...tất cả em làm là vì anh...còn chuyện với dượng, là ông ấy ép em. Lãnh anh hãy hiểu cho em...
Liên gào lên đau đớn
-Cô biết tại sao cô gạ gẫm bao nhiêu lần tôi đều từ chối không? Bởi tôi chê cô bẩn. Còn chuyện cô làm với Lucy hôm qua...mấy tên cặn bã đó đã bị tống vào tù rồi.
-Vương Bá Lãnh, thì ra anh vì con đàn bà đó mà quay lưng với tôi. Các người thật bỉ ổi. Tôi chết cũng không tha cho anh và ả.
Liên gầm rít móng tay đâm sâu vào da mà cô ta chả thấy đau. Nỗi hận của cô ta... Sẽ tìm con tiện nhân kia mà trả
Lãnh nhếch môi. Ngày trước muốn dùng cô ta đối phó với con bé nhưng xem ra không cần thiết nữa
Cách tốt nhất để anh" dày vò " nàng Tây là đóng gói mang cô về nhà.
***##****
-Hiếu, lần trước lỡ hẹn với cậu. Hôm nay tôi mời nhé.
Vương Bá Hiếu ngẩn ngơ cười đến phát ngốc. Anh học giỏi, tương lai sẽ vào trường y trở thành nhân tài như ba anh... Đứng trước mọi cô gái. Anh tự tin là vậy mà khi đứng trước Võ Phương Anh ...anh lại không nói được câu gì
-Cậu bận à?
-À...không không ...tối mình rảnh
-Chắc muộn muộn. Tầm 8h nhé.
-Ok....
Với cậu bao giờ tớ cũng sẵn sàng. Hiếu định nói như thế. Nhưng họng nghẹn chả nói được lên lời
Yêu nó hay nhỉ!