Yêu Nàng Tây Đanh Đá

Chương 22

Chương 22
Tôi mơ màng tỉnh dậy đã là chuyện của rạng sáng hôm sau. Căn phòng màu xanh nước biển êm dịu thoang thoảng mùi thơm mát

Đây là đâu?

Bắt cóc cũng có tâm phết nhỉ cho mình ở nhà đẹp chăn ấm đệm êm nữa chứ

-Dậy rồi à? Đúng là cô làm gì mà người ta thích bắt cô thế?

-Tôi... Tôi...

Tôi ú ớ nhìn khuôn mặt mệt mỏi của phó tổng kia. Hắn vuốt mặt cho tỉnh táo rồi cao ngạo đứng dậy

Là hắn cứu tôi!!!!

-Nghỉ đi. Cô nợ tôi thêm một lần

Lãnh đủng đỉnh bước ra khỏi phòng

-Này...cám ơn anh

Con bé tây vói với theo

Dù vô tình hay cố ý thì hắn cũng đã cứu tôi. Không phải một mà là hai lần, tôi thực sự thấy biết ơn hắn

Không có hắn cuộc đời của tôi không biết sẽ đi về đâu nữa

Lãnh đi ngay sau khi tôi tỉnh. Không hiểu hắn đi đâu mà vội vã như vậy nữa

---------*******--------

Trong căn phòng le lói ánh sáng đèn lập lòe yếu ớt.

Thân thể của 5 tên đàn ông bị treo lơ lửng trên không

Hải căm hờn quất roi vào người chúng, tiếng hét thảm thương vang cả một vùng

Lãnh chầm chậm tiến vào, ánh mắt hắn hững hờ vô cảm

-Đến rồi à?

-Mỏi tay chưa? Dội nước muối xuống cho chúng vui vẻ

Lãnh nói

Hải hơi nhếch mép một cái đểu cáng.

Đã độc ác thì tên này không ai bằng. Vết roi rướm máu ngấm nước muối, đau xót đến tận xương tủy

Ào một cái...

Tiếng hét kinh khϊếp của bọn chúng vang lên đến rùng mình ám ảnh

-Là con Liên xúi giục mày đúng không Sinh?

Lãnh ngồi trên ghế nghiêng đầu hỏi một tên đã bị đánh cho đến không nhận ra hình dáng

-Là con đàn bà đó. Chẳng phải nó là của mày sao?

Hà Khắc Sinh khó nhọc thều thào. Chỉ xử lý một con nhóc con mà phải ra cơ sự này. Con đàn bà dâʍ đãиɠ kia chính ả đã hại hắn

-Mày nghĩ thử xem, đồ bẩn như thế tao có dùng không?

-Nó... 

-Dùng người của tao phải trả tao một cái giá. Còn mày đã dám đυ.ng đến người không được phép chạm tới. Đáng chết

-Tao không biết nó là người của mày... Vương Bá Lãnh, tha cho tao mày muốn gì tao cũng cho.

-Mày nghĩ mày có gì để cho tao?

-.......

-Hải, mày chăm sóc nó thật tốt cho tao. Người phụ nữ của tao cũng dám làm hại. Phế nó.

Lãnh cay cú.

Nhớ cái lúc vừa cứu con bé xong ,trong mơ thôi mà nó cũng hoảng loạn sợ đến phát khóc

-Mày...thích con Nhím?...

Hải đơ như cây cơ. Mẹ thằng chó , rõ ràng làm người ta buồn xong còn hắt hủi này nọ. Nhưng mà  đéo cho ai đυ.ng đến

Kiểu như mình bố mày bắt nạt nó thôi đứa khác thì đừng hòng

Khốn nạn thật!

-Không phải việc của mày.

Lãnh bỏ đi.

Thích Lucy??! Hắn cũng không chắc nữa. Thứ hắn muốn ở con bé tây chỉ là nó đau khổ trong tay hắn

Vậy thôi.

Ngả đầu ra ghế xe

Hắn đang đứng trước nhà Liên. Căn nhà hắn mua cho ả. Tuy không phải biệt thự xa hoa nhưng cũng tiện nghi hoành tráng 4 tầng hẳn hoi

Điện mờ mờ...

Ngoài ban công có hai người trần như nhộng đang thoát lạc.

Không ngờ. Đói khát đến thế??? Cuộc tình giữa bố dượng và con gái à?. Tình thú gớm

3-4 giờ sáng lôi nhau ra ngoài ban công mà hưởng khoái lạc

Lãnh nhếch môi

Với kẻ kinh doanh thì lợi nhuận là trên hết. Liên cũng vậy nhờ ả mà Lãnh thu về không ít nhưng mang tiếng đội mũ xanh ( chỉ người bị cắm sừng) thì hắn cũng không thích

-Doãn Dã. Thu tất cả video ở nhà của Phương Liên cho tôi. Còn nữa điều tra cho tôi ông bố dượng của cô ta.

Lãnh cụp điện thoại

Trở về biệt thự lúc gần 5 giờ sáng

Con bé vẫn ngủ say

Mái tóc vàng óng trải trên gối

Lãnh nằm xuống bên cạnh nó. Đôi khi hắn muốn có một khoảnh khắc bình yên như thế này thôi

Dù có muốn hay không nhưng hắn cảm thấy ổn hơn nhiều khi ở cạnh người con gái này. Chanh chua đanh đá nhưng lại vô cùng đáng để người khác quan tâm