Yêu Nàng Tây Đanh Đá

Chương 24

Chương 24
Tối hôm nay có người diện ơi là diện khiến người nào đó trông ngứa cả mắt.

Nàng Tây líu lo nhẩm hát một mình, yêu đời không kể xiết

Có hai việc làm nàng vui đến nổi đầu hâm hấp luôn

Thứ nhất em trai cô đã được phẫu thuật thành công...

Thứ hai, mụ Phương Liên kia bị đá.

Gieo ác gặp ác...bị đuổi việc rồi. Haha

Ngược lại với nàng Tây, chàng Ta căm phẫn nhìn vẻ hớn hở như thị nở sắp được gặp chí phèo

Gớm được gặp zai là tíu tít lên

-Tôi dọn ra nát anh ăn nhé. Tôi về đây

-Ờ. Con gái con đứa, ra ngoài mà cái váy có mẩu thể nào có kẻ quây rối

Lãnh lườm nguýt cái váy bồng bềnh của cô nàng

-Mẩu đâu mà mẩu gần tới đầu gối còn gì. Anh đúng là không có thẩm mỹ

Tôi cáu. Dám nói tôi thế cơ à.

-Còn chối à. Đi với con trai mà trên hở vai dưới hở chân chả ra sao.

-Không liên quan anh. Cái này gọi là Style nhé. Là mốt của công ty tôi đang giới thiệu sản phẩm mới đấy

Lãnh cũng hết nói nổi

Tôi chả hiểu hắn nghĩ cái vẹo gì. Ngày xưa cái mụ Liên kia ngực tấn công mông phòng thủ mà hắn chả ý ới gì giờ can thiệp vào việc ăn mặc của tôi

Đúng là khó hiểu

******""*******

Hiếu đứng xoa đợi ở chỗ mấy quán ăn vặt, hồi hộp đến sớm hẳn hơn tiếng đồng hồ

-Hey, đợi tớ lâu không?

Tôi vỗ vai cậu bạn cùng lớp thân thiện cười

-Không , tớ mới đến thôi

Anh bán nước mía bên cạnh đang quay máy ép liên dừng động tác nhìn Hiếu như kiểu

"Mày nghĩ anh mày mù chắc, thế hơn 1 tiếng thằng quần què nào đứng ngáo đá ở đây?"

-Hỳ, ăn gì chưa? Đi ăn phở cuốn không? Tớ biết quán này ngon cực

-chờ gì nữa đi thôi.

Hiếu cười cười.

Lần đầu ăn phở cuốn, anh bạn nóng ngóng không thôi khiến tôi cười muốn vỡ cả bụng luôn

Hiếu cười trừ đưa tay gãi đầu

Ngại quá. Thật mất mặt

Phương Anh cuộn cho Hiếu một cuộn to.

-Ăn đi này, cắn thật to...ăn vậy mới đã.

Tôi nói

Hiếu gật gù

Nhìn cậu bạn nhai nhồm nhoàm mất hết cả hình tượng mà buồn cười chết đi được

-Ngon thật ý .

-Ngon đúng không? Hôm nào rủ cả đám Chi, Thư, Bảo nữa...cho tui nó ăn vỡ bụng luôn

Hiếu gật gù

-Ăn xong đi đâu nữa? Hay đi xem phim được không?

-Có về muộn quá không?

Tôi hơi đắn đo. Nếu về muộn có rất nhiều nguy cơ gặp những người không muốn gặp, xảy ra những chuyện không ngờ tới

-Hơi muộn đấy. Cậu sợ thì tớ sẽ đưa cậu về tận nhà

Hiếu nghiêng đầu. Nụ cười tư lự của cậu trai trẻ càng trở lên đẹp mắt

Cặp kính cận chẳng che đậy nổi đôi mắt đẹp đẽ của cậu bạn cùng bàn

Tôi rung rinh mất thôi.

-Ù uây...thích thế cơ, được hẳn đại mỹ nam đưa về cơ.

-Thế đi, cậu muốn xem phim gì?

Hiếu cười như nắng

Đêm đông lạnh chẳng xóa được sự ấm áp ấy

Tôi ôm bịch bắp rang bơ ngồi đợi Hiếu mua vé. Nhìn quanh quẩn tôi rùng mình khi thấy một ánh mắt dõi theo mình. Không nhầm đâu là nhìn tôi đấy ạ

Phát khϊếp luôn

-Phương Anh, thần người ra thế. Vào thôi tớ mua được vé rồi

Tôi hoảng hốt nhìn về phía Hiếu cũng bước vội vã đến chỗ cùng cậu ấy. Anh mắt đó...quen quá

Quen chứ sao không quen. Ngày nào chả gặp không quen cho nổi sao

Sếp đây. Phó tổng đây chứ đâu

Khốn nạn. Ở nhà với mình thì mặt cau mày có đến với trai thì vui như phú ông được mùa

Ghét.

-Anh, làm gì ở đây thế?

Chi đá đá vào người thằng anh trai đang thập thò nhìn trộm gái

-Mày làm gì ở đây? Thằng nào đây?

Chỉnh đốn lấy lại phong độ phó tổng oai hùng nhìn chàng thanh niên trước mặt

-Đến rạp chiếu phim chả nhẽ để đi bơi...đây là...

-Giả vờ gì nữa, tao với mày chả biết nhau quá đi.

Chi chưa kịp giới thiệu thì người bên cạnh đã lên tiếng khiến em ngạc nhiên

-Hai người....

-Bọn anh là anh em vào sinh ra tử. Trước kia anh hay kể cho em về thằng ôn này đấy.

Duy dịu dàng xoa đầu bảo bối. Chi nắm tay anh cũng chẳng ngại ngùng

Trừ có tên anh trai như người thừa đang cay cú nhìn thằng bạn chí cốt

-Duy. Mày hay lắm....dám che giấu tán em tao...nó còn chưa 18, mày muốn ngồi nhà đá bóc lịch không?

-Muốn cho tao đi bóc lịch cũng phải xem tao là ai chứ?

-Bao lâu rồi?

Lãnh rít lên

-Mới nửa năm....

Duy điềm đạm thông báo....

Cái đệch...nửa năm mà anh em như Lãnh đéo biết gì

Khốn nạn thay. Nó có người yêu là ai không biết mà là chính em gái mình coi như báu vật

****************

Chưa kịp hết sốc, nhà họ Vương Bá triệu tập tất cả mọi người  ngay trong đêm.

Hiếu, chi, Lãnh đều phải về gấp.

Lý do ư?

Sau hai mấy năm chung sống

Hoàng Yến Như lại sống chết đòi ly hôn với chồng

Tại sao đòi ly hôn?

Một kẻ kiêu ngạo và có danh dự cao như nữ hoàng không chấp nhận chung chồng với bất cứ ai

Nay.. Bắt gian tại trận...

Với ai không với ....

Với bạn gái cũ của con trai.

Hết nói nổi

Lần đầu tiên Lãnh , Chi thấy mẹ giận dữ như thế. Người phụ nữ quyền lực này luôn điềm tĩnh, giá kể bà cứ ầm ĩ lên thì may ai đời im phăng phắc luôn....

Đáng sợ hơn là ông bố của họ

Cũng không nói không rằng

Còn Liên kia khóc đến quên đời luôn

Cái mẹ gì đang xảy ra thế?