Chương 16
-chủ tịch. Phu nhân xin chào. Rất vui được gặp ông bà. Nguyễn Khoa Điềm niềm nở chào hỏi
Hôm nay Liên diện váy trắng xếp ly, nhìn rất dịu dàng trẻ trung, tôn đường nét mềm mại quyến rũ của cô nàng
Bố dượng thì ăn mặc rất lịch sự luôn
Liên chào Chi trao cho em món quà đắt tiền, lướt nhìn con nhóc thối tha kia một cái
Phương Anh mặc một chiếc đầm màu xanh nước biển nhàn nhạt nổi bật nàn da trắng mịn màng, mái tóc vàng óng ả buộc hững hờ nhìn rất tùy ý. Khuôn mặt xinh đẹp có chút son hồng
Cả người phương Anh toát nên vẻ mộc mạc tùy ý nhưng nhìn rất lạ...có khí chất
Trái với sự tự tin hàng ngày. Phương Anh có vẻ luống cuống chân tay
Hải luôn quan sát con em họ. Nó chắc gặp vấn đề gì rồi
Anh nở nụ cười tươi bước đến ôm lấy bả vai đang trực run rẩy của nó
-Cô chú... Lâu lắm con mới gặp
-Hải đấy à.
-Con Nhím nhà cháu chắc uống phải cái gì rồi. Nhìn như say í cháu cho nó ra kia hít thở tý
Hải nói.
Ông Điềm nhìn theo bóng dáng khuất dần của con bé.
-Liên, em đến rồi à...
-Anh...
-Chào phó tổng. Tôi là Bố Dượng của Liên. Rất vui được gặp cậu
Lãnh gật đầu.
Người đàn ông này anh có chút quen thuộc. Bố dượng cơ à...
-Ba mẹ đưa em ra chỗ ông bà. Con tiếp khách đi
Vợ chồng nhà Vương Bá lảng tránh sự gặp gỡ bất đắc dĩ này
Đôi mắt Liên buồn buồn vì sự dời đi của vợ chồng chủ tịch
Lãnh năm tay cô an ủi.
Đôi mắt tinh anh chả biết vô tình hay cố ý cứ dõi theo nàng tóc vàng
Không biết nó bị sao? Sắc mặt không được tốt lắm
-Mày sao thế?
-Giọng nói đó...hình như hắn là kẻ cầm đầu tấn công em trong hẻm. Hải... Em phải làm gì đây?
Hải nhíu mày nhìn con em chằm chằm
Phải công nhận thính giác của con này thính như chó săn. Anh nhớ có lần định dọa nó từ sau lưng đi nhẹ như gió mà con điên này còn phát hiện ra
Hơn hết ấn tượng kẻ hành hung nó rõ như thế làm sao nó quên được
-Chắc con Liên muốn hạ mày.
-Hắn biết em từ trước. Hắn còn nói là thầy của em.
Tôi nhíu mày. Hải không đáp. Dường như muốn giấu đi chuyện gì đó
-Mày lên đề phòng. Từ giờ không được đi một mình, tao sẽ nói với cái Chi để nó giúp mày khoản này. Con Liên đó đéo dễ đối phó đâu...con về thằng cha kia để tao điều tra kỹ đã.
-Ukm
Tôi gật đầu. Hải làm nghề gì tôi không biết nhưng mối quan hệ của lão cũng rộng chắc sẽ kiếm được tí manh mối
-không cần lo.
-Xem ra chị ta gắn liền với nhiều thứ của em đấy. Chả phải muốn hại em mà dễ. Người ta có lòng em cũng phải có dạ mà đáp lại chứ
Hải nhìn con bé nhếch môi cười. Cái con người này anh không biết lúc nào mới là con người thật của nó
Là 1 đứa trẻ tự kỉ, thích ăn uống và ưa bạo lực hay là một đưa danh ma giỏi bày kế đặt mưu
Hay ....nó mà một con người khác????
Nhìn dáng người nhỏ bé cứ thế mà kiên cường trong nỗi sợ hãi. Con bé này hình như không giống ba mẹ nó chút nào
#####333333#######
-Khiến tôi mất ngủ mấy đêm nay thì ra là ông. Mỏi mắt tìm không được hóa ra là ba dượng của chị Liên đó. Đúng là cha nào con nấy.
-...
Cái nhíu mày của người đàn ông 35 tuổi đầy nghi hoặc , sao mớ biết là ông
Ông ta đã che dấu rất kỹ khuôn mặt mình nhưng giọng nói thì thật lộ liễu quá
Tôi đã tự rặn lòng. Đối mặt với nỗi sợ, sống chết với nó còn hơn ngu ngốc mà chạy trốn
-Sao? Đang nghĩ sao tôi lại nhận ra à?
-Lucy...
Cái tên ấy được gọi ra từ cái miệng bẩn thỉu của gã đàn ông xấu xa. Tôi thật sự không hiểu tại sao mình lại sợ đến toát mồ hôi hột trong khi thời tiết ngoài kia có 10-12°C
-Ông không có tư cách gọi tên tôi.
-Thầy đã mong gặp lại con rất nhiều lần
Ông Điềm nắm lấy đôi vai mảnh
Cái đứa con gái này luôn là sự hấp dẫn chết người đối với ông
Gặp lại thật là tốt. Lucy bé bỏng....
*****😥😥😥😥😥😥*****
2h sáng Lee lăn lộn chẳng yên.
Nỗi buồn của một thanh niên mất ngủ vì đói...
Ngấu nghiến đánh hết trang truyện rồi nặng nề phát hiện
Mình đói!
Lee đói quá các bợn ơi
Love all. Cả nhà có ai đang trong tình trạng như Lee không?