Chương 17
-A....A...A.... Buông tôi ra.-.. ..
-Buông ra ông làm gì thế? Không được.....
Xoảng....
Tiếng hét thất thanh của Võ Phương Anh cùng tiếng đổ vỡ khiến mọi người hốt hoảng kinh sợ
Nhìn vẻ mặt tức giận cùng hoảng loạn của người đàn ông kia và sự thê thảm của cô gái trẻ khiến mọi người đoán già đoán non
Nhất thời lão Điềm không kịp trở tay.
Lại nhìn con nhỏ tóc vàng
Cả người nào rượu vang đỏ, nào báng trái hoa quả, thịt thà rau củ... Thê thảm vô cùng.
Phải nói 1 phút trước em là công chúa
1 phút sau đến ăn mày còn sạch sẽ hơn em ấy
-Nhím. Mày làm sao thế?
Hải vội vàng chạy lại đỡ lấy đứa em họ đang hoảng loạn
-Anh.
Võ Phương Anh khóc giàn giụa. Nước mắt ướt cả mảng áo của thằng anh họ
-Sao thế?
-ông ta.. Ông ta.. Hức hức... Huhuhu
-Mày cứ nói anh sẽ đòi công đạo cho mày.
Hải ghì chặt vai con bé
-Có hiểu lầm... Cô bé cháu sao thế
-Tránh xa tôi ra đồ cặn bã. Sao ông dám làm vậy... Ông định quấy rối tôi còn gì. Hiểu lầu cái khỉ. Định cho tay vào váy người ta mà ông nói hiểu lầm à?
Tôi hét lên, vừa gào vừa khóc
-Tôi... Tôi không có mà...
-Mẹ mày. Thằng khốn nạn. Mày dám làm thế với em ông à
Hải cáu , lão phi đến đấm liên tục vào mặt lão Điềm.
Liên chỉ hét lên rồi ra sức khóc lóc van xin tha cho bố dượng. Gào khản tiếng thanh minh cho bố dượng... Là hiểu lầm... Thế mà đếch ai tin mới nhọ
-Thật là không ra gì. Loại người này con cũng đưa về nhà sao?
Vương Bá Huyên cau tức giận cau mày. Làm loạn như thế đủ rồi đấy. Loại người vô liêm sỉ như vậy không có tư cách đứng trên mảnh đất nhà họ Vương Bá
-Chủ tịch...Dượng cháu không phải là người như thế. Không phải mà...
Liên khóc đến kiệt quệ
Nếu nghề khóc thuê mướn được cô ta thì khỏi lo nghĩ xem phải làm thế nào để diễn cho thật đạt cảnh tang thương
Tôi thật sự rất lể cô ta đấy
-Cô còn nói à? Thật mất mặt.
-Lãnh...dượng em không phải là người như thế!
Lãnh im lặng nhìn người đàn ông nằm dưới đất đang đau đớn lại nhìn người yêu đang sướt mướt
Song quay lại nhìn con bé tóc vàng đang thảm hại được mọi người đỡ dậy
Ánh mắt của nó sợ sệt, run rẩy toàn thân toát lên vẻ rè chừng
Cái nhìn lạnh của Vương Bá Lãnh khiến Liên chột dạ.
Hắn không tin cô nữa. Cái mỏ vàng của Liên thực sự đang bị uy hϊếp, cuộc sống xa hoa, quyền lực của mình sắp bị tiêu tùng. Không được...Liên không muốn
-Anh....
-Em với người đàn ông này mau rời khỏi đây. Loạn chưa đủ sao? Định làm mất mặt tôi thêm sao?
Tôi á? Xa cách thế cơ à?
Con ả kia.... Chính tại nó. Liên căm ghét nhìn con bé tóc vàng
Ánh mắt vốn trong sáng thuần khiết mà Lãnh luôn thấy đâu mất rồi? Cảm giác bị lừa nó đau lòng phết đấy
-Con lên tầng hai phòng đầu là của Chi, con lên tắm rửa lấy đồ của Chi mặc đỡ. Dáng hai đứa hao hao nhau chắc không trật đâu.
-Dạ...
-Xin lỗi con vì để con gặp cảnh này
Vợ chồng Vương Bá lên tiếng
Tôi cũng không có gì để nói. Trên người nhớp nháp khó chịu ghê gớm
Nhưng cũng đáng lắm. Nhìn bọn xấu đó quằn quại bất lực mà tôi thài lòng vô cùng.
Một chị giúp việc dẫn tôi lên tầng.
-Em vào tăm rửa đi, đây là phòng Linh Chi.
-Phòng đối diện là....
-Phòng của cậu Lãnh em ạ. Em thay đồ nhanh rồi xuống với mọi người nhé. Người đàn ông kia thật vô liêm sỉ. Đừng sợ ông chủ sẽ sử đẹp hắn cho
-Dạ....
Tôi mỉm cười gật nhẹ
Nhìn thoáng qua căn nhà của họ rồi mới vào phòng Chi
Căn nhà của họ Vương Bá thực không phải hạng thường. Đồ vật rất giản dị nhưng toàn đồ cao cấp.
Tôi lựa 1 bộ quần áo thể thao của Chi mặc đỡ...
Tò mò muốn biết trong cái căn phòng đối diện chứa gì?
Có khi lại tìm được chút bằng chứng để buộc tội chị ta cùng nên
Dù sao chắc anh ta cũng không lên ngay. Cứ thử vào xem sao....
Tôi nhìn quanh căn phòng...
Nhiều sách thật, không ngờ hắn cũng thích đọc sách.
Máy tính trên bàn còn mở...gần đó có một tập hồ sơ lộn xộn
Tôi thử đột nhập máy tính xem sao! Có khi tìm thấy vài cái Video anh ta che đậy cho cô người yêu thì ...
Trong khi chờ mã hóa khóa máy tính
Tôi thuận mắt liền lấy tài liệu trên bàn đọc
Báo cáo tình trạng sức khỏe của Henry, thông tin thời gian bị tai nạn
Không chỉ có của cậu trai...mà còn có cả của Liên người yêu hắn
Tại sao?
Tên tuổi, hoàn cảnh gia đình, các mối quan hệ,.... Ngay cả thời gian ngay gây tai nạn...
Tất cả mọi thứ
-Thế nào? Vui không khi ở trong phòng tôi như một con chuột