Yêu Nàng Tây Đanh Đá

Chương 15

Chương 15
Ông Điềm cùng thằng Út lỉnh mất, lúc đi không quên đạp cho con tóc vàng phát nữa.

Đùa. 2 lần rồi. Mẹ chó đẻ, số con này hên vãi

Lãnh giải quyết xong bọn kia liền đi đến phía con nhóc

Cứ mơ tưởng là anh ấy sẽ bồng ẵm con nhà người ta về nhà chăm sóc đi, không có đâu. Lãnh chẹp miệng, vỗ vỗ má con bé

Lì phết, bị đập đến nông nỗi này mà vãn không khóc lóc. Ý chí của cô kiên cường lắm

Lãnh gọi cho Hải. Cho thằng bạn xử lý nốt...nhìn con bé thê thảm thế này cơn giận của hắn cũng nguôi ngoai phần nào.

Xem như làm ác bị quả báo

********-------*******

Tôi mơ màng tỉnh dậy. Cả người mệt mỏi không còn sức, lờ mờ thấy lão Hải đang ngồi gần đó

Hải mỉm cười.

-Dậy rồi à? Mạng mày lớn lắm con ạ

-Anh.

-Ờ. Tao đây. Tao xin phép cho nghỉ học nghỉ làm rồi yên tâm mà nghỉ ngơi

-Hôm qua....

-Mày nợ thằng Lãnh 1 mạng. Nhớ thế. Sau này cẩn thận đấy. Con gái con đứa.

Hải càu nhàu rồi đứng dậy. Hôm qua nhìn con em họ như cái xác chết mà ổng hú hồn hú vía

May nó không chết. Không thì lão không biết ăn nói sao với cô chú

-Đồ ăn trên bàn. Ăn rồi uống thuốc đi. Từ nay mày ở đây với tao. Đ*t mẹ... Cô chú mới đi có mấy hôm mà này nát bét rồi.

-Nói ít thôi. Đau đầu. Anh mau cút đi làm đi

-Mày ngon lắm. Cứ đợi đấy. Dọn nhà cửa đê tao không cho mày ở không đâu

Hải đi rồi. Tôi nằm thẫn thờ trên giường

Hôm qua...không có hắn có khi đã chết rồi

Hôm qua... Hình ảnh mơ nhạt ấy xoẹt qua. Lý do tôi nhảy qua ban công là gì?

Reng....Reng...

-Alo

"chị sao rồi? "

-Chưa chết. Tuần sau là đi làm được rồi. Cho tôi số điện thoại của phó tổng được không?

"hả???số của anh Lãnh?"

Chi dường như không tin vào tai mình

Võ Phương Anh lại cần số điện thoại của anh mình cơ à

-muốn cảm ơn anh ta

"Ok"

Nhìn số điện thoại trên màn hình. Tôi lại tự hỏi

Lúc đó tại sao anh ta lại giúp tôi trong khi anh ta hận tôi như thế. Chẳng phải tôi thê thảm anh ta càng vui sướиɠ hay sao?

Do dự chút thôi tôi vẫn muốn nói lời cám ơn

******.....******

Lãnh nhìn dòng chứ ngắn gọn trên mục tin nhắn khẽ cười 1 cái

Xem ra đã tỉnh rồi

-Anh có chuyện gì mà vui thế?

-Không có gì. Sắp tới sinh nhật của Chi em chuẩn bị đi nhé.

-Lãnh, em tới không tiện đâu. Linh Chi không có thích em

-Không sao. Anh nói gì em cứ làm theo. Mời cả ba em nữa. Để anh gặp ông ấy

-Dạ

Liên vui mừng. Coi như ra mắt luôn à? Tốt lắm. Tốt nhất là đưa cô lên chức phó tổng phu nhân là tốt nhất

Dượng sẽ rất vui khi nghe được cái tin này

-Chiều anh dẫn em đi mua sắm.

-Hôm nay em nghe mọi người nói. Cô bé Phương Anh bị tấn công. Khổ thân em ý

-Em còn thương nó làm cái gì. Cái loại ấy em cần gì thương

Liên cười cười. Thế sao anh cứu nó làm cái mẹ gì?

-Em ấy còn trẻ anh ạ. Hơn nữa người cứu em ấy hình như ở trong công ty mình. Em tò mò quá không biết đấy là ai.

Liên cười tíu tít. Líu lo bên anh như con chim chích bông. Rất đáng yêu

Mong rằng mọi người sớm thấy và cảm nhận được con người của Liên.

Trong niềm vui nhỏ, bỗng hắn nhớ đến 1 người.

++++++++++++++++++------------+--++-----

Tĩnh dưỡng đủ 3 ngày tôi trở lại trường

Hiếu hỏi han và đưa tôi đi ăn "bồi dưỡng " cậu trai này ấm áp quá. Cậu ta như mặt trời ngày đông cơn gió mát ngày hè vậy.

-chủ nhật tuần này sinh nhật Linh Chi. Em ấy mời cậu. Nhớ đến nhé. Về đi anh Hải chờ kìa

Tôi gật gù

Lão hải nhìn tôi như sinh vật lạ

-Mày với Bá Hiếu là kiểu quan hệ ấy ấy à?

-Ấy cái mẹ gì. Bạn bình thường. Em và cậu ta hoàn toàn trong sáng

-À.... Trong sáng!

Hải cười xòa

Lảm nhảm mấy thứ tôi chả buồn quan tâm.

Trong đầu tôi chỉ có mỗi chuyện duy nhất là kẻ tấn công tôi là ai? Kẻ đó có mục đích gì

Thời gian không hẳn đã chữa lành mọi vết thương, chỉ đơn giản, thời gian khiến ta dần quên cái đau đớn của vết thương đó. Để rồi một ngày trời trở gió, quá khứ quay về, cái sẹo cũ chợt thấy nhói đau trở lại...

Kí ức tối...đôi khi khiến tôi tò mò

###*###*###

Lãnh đợi trước cửa nhà Hải. Hắn có chuyện muốn nói. À không là chuyện muốn bàn với Hải

-Anh em tốt. Tìm tao có chuyện gì?

-Vào nhà nói chuyện.

Tôi rất muốn biết họ nói gì với nhau nhưng lại không dám nghe trộm. Phòng lão Hải cách âm lại tốt

Điên tiết thật

😣😣😣😣😣😣

Liên phì phò điếu thuốc. Bên cạnh là gã đàn ông trẻ tuổi không phải lão Điềm

Chỉ dựa vào Dượng cũng không khử hẳn được con nhóc kia

Cô sẽ dùng cách khác

-Sinh, anh nhớ đã hứa với em gì đấy nhé.

-Được, chỉ cần em ngoan ngoãn anh đều chiều theo ý em

Cậu trai trẻ cười nham hiểm.

Cho đến khi ấy cô nàng tóc vàng vẫn không thể biết được cái người đó định gϊếŧ cô thêm lần nữa

#####chủ nhật ấy

Nam thanh nữ tú trong giới thượng lưu đều đến chúc mừng sinh nhật cô con gái bé nhà họ Vương Bá

Ngồi nhà xây theo phong cách âu á cổ điển. Đẹp đẽ sang trọng nhưng ấm cúng vô cùng

Tôi lặng lẽ nhìn người ta cười nói

Món quà trên tay trao cho Chi xong chắc tôi cũng sẽ về luôn mất.

-Đến rồi à. Chị mau tới đây.

Chi thân thiết kéo tôi đến trước mặt ba mẹ em

Người đàn ông đĩnh đạc khẽ cười. Ông ta thật giống vương Bá Lãnh ...khác là điềm đạm hơn người đàn ông ấy chắc hẳn là Chủ Tịch Vương Bá Huyên mà mọi người nhắc đến với biệt danh

"Người đàn ông cuồng vợ"

-chào con. Lâu rồi mới gặp. Đáng yêu quá. Hôm nay ở lại chơi với em Chi lâu nhé

-Dạ....