Yêu Nàng Tây Đanh Đá

Chương 14

Chương 14
Lãnh đặt mạnh cốc rượu xuống bàn, khuôn mặt hắn tức giận vô cùng

Hải ngửa người ra ghế sofa nhâm nhi. Đoán chắc con em họ của mình làm gì rồi đây

-Mẹ nó.

-Sao? Bị con Liên cho ăn hành à? Cay cú thế?

-Ăn nói cho tử tế. Con nào. Liên quan gì đến người yêu tao. Con em họ mày ý

-Ha. Nó làm gì mày? Hấp diêm đời zai của mày à?

Hải đùa đùa

-Chó đẻ. Mày thích ăn tiết à?

-Đùa tý sao mà căng. Gớm, hấp được mày đã tốt. Sao nó làm gì?

Hải từ tốn

Chắc con bé động đến cái vảy ngược của thằng này rồi. Nhím ơi là Nhím. Cẩn thận đấy. Anh sẽ cầu nguyện cho mày.

-Nó hãm hại Liên

Lãnh hằn học nói

Hải chẹp miệng. Biết ngay mà.

Tuy con bé khá khác người nhưng nó rất tốt. Nếu chuyện khủng khϊếp kia không xảy ra với nó thì có lẽ nó cũng sẽ là đứa trẻ hoạt bát đáng yêu

-Nó làm gì cũng có lý do cả. Tao kể thật với mày. Con bé giờ mỗi mình côi cút bên này, thằng  em trai thì tai nạn nằm như người thực vật, bố mẹ đưa em nó đi ra nước ngoài chữa trị. Giờ nhà còn mỗi nó. Con bé này còn bị "tự kỉ" nữa...Với hiểu biết của tao về nó. Nó sẽ không làm gì khi người ta chưa đυ.ng chạm đến nó đâu. Phương Anh là một đứa tốt không phải đứa tâm địa xấu xa

Ừ. Em mày không xấu. Nó không xấu ai sâu. Cái loại người nát bét về tâm hồn.

Lãnh nhấm nháp thêm ngụm rượu

Ngày xưa chính con bé đó chét mắt mèo lên quần áo hắn lại còn trộn dầu gội của hắn với nước xả vải

Ừ nó tốt vãi đái cơ.

-Mày đừng nghĩ nó xấu xa. Nó đéo nhắm vào ai chỉ nhắm vào mỗi mình con Liên chắc chắn không phải đùa vui đâu

-Liên thì làm đếch....

Câu nói còn chưa tuôn ra hết lại nuốt vào bụng

Lãnh nhớ lại câu nói ấy của con bé tóc vàng. Ánh mắt căm hờn của nó vẫn còn đó....

Hận thù sâu như thế

Chuyện này....

Liên thực sự đυ.ng xe người ta?

Lăng mạ mẹ con nhóc...????

Không Liên không phải là người như thế

Người con gái nhu mì như nước luôn chịu ủy khuất ấy. Người con gái trước mặt anh dù có ra sao vẫn cứ cười...dù có bị cay đắng vẫn cố động viên anh

Với 1 đứa con gái ngu ngốc suốt ngày gây họa

Bảo anh tin ai? Đương nhiên là tin Liên rồi

-Mày nên chú ý con người yêu mày chút. Đừng có lú lẫn vì tình... Có những thứ nhìn thấy chưa chắc là sự thật đâu

-Ý mày là gì?

-Tao sẽ không nói gì mất hòa khí anh em. Em họ tao, tao không thiên vị nhưng tao cũng mong mày để ý 1 chút lơ là cảnh giác là cơ hội cho những kẻ khác gϊếŧ mình.

Ý tứ của Hải. Hắn cũng hiểu chứ.

Hải là bạn hắn, tính của thằng Hải công minh thế nào hắn rõ như ban ngày. Nó nói không thiên vị em họ, anh cũng nên biết đừng có thiên vị Liên ...đề phòng tất cả

Không tự dưng con cáo ấy lại nhắc nhở hắn có lẽ Hải đã đánh hơi thấy gì rồi

Cũng phải....có khá nhiều thắc mắc anh đều không có lời đáp

Linh Chi ngoan cố đối đầu với anh nhất quyết không chấp nhận Liên..

Cả mẹ nữa...

Họ làm gì cũng có nguyên do cả

Lãnh đâm ra lưỡng lự ghê gớm

Liên trong 5 năm qua ở bên anh...

Anh...tin tưởng cô ấy mà.

Lucy...nụ cười gượng gạo lúc ban nãy của con bé lướt qua trong khoảng tân trí

Đôi mắt hai màu chập chờn rơi lệ

....sao hắn lại nhớ con nhóc đó cơ chứ

##############$$$$$$$##########

Ông Điềm châm điếu thuốc lá hút phì phèo. Nhà của con nhóc đó rất nhiều camera hơn nữa toàn là hệ tự động, chút sơ hở là tín hiệu tự báo cảnh sát liền

Hơn nữa hệ thống an ninh khu con nhóc ở cũng tốt nữa

Ông nên ra tay lúc nó ở ngoài

Siết tấm ảnh trong tay

Vết sẹo bên vai trái lại đau âm ỉ.

-Anh Điềm. Thế nào?

-chú cứ bình tĩnh. Con nhóc này... Lại gặp nó nữa. Chú còn nhớ nó không?

Tiếng cười vang của tên đàn em khiến ông phấn khích hơn

Con bé tóc vàng đó, muốn quên cũng khó

8 năm trước nó cổng 1 lần , 8 năm sau... Nhất định khiến nó không thể chạy thoát

#%%%%%%%%%%%#

Tan ca sớm.

Tôi lại lang thang trên đường trước khi về nhà

Nhét sâu tay trong túi áo đợi từng đợt gió lùa

Ba mẹ có khỏe không?

Henry thế nào rồi!

Lạc vào chỗ vắng vẻ cũng không hay biết gì

Vài người đàn ông đi gần đến tôi

Cảm giác run sợ khi nghe được những giọng nói đó

Tại sao?

Một người đàn ông to lớn chắn ngang trước mặt tôi. Ông ta bịt khẩu trang bên tôi không rõ mặt

-Lucy...gặp lại con thật vui. Nhớ thầy không?

Hắn đưa bàn tay vươn về phía tôi

Phản xạ trong đầu lúc này của tôi là bỏ chạy... Chạy thật xa

Đầu đau đến choáng váng

Tiếng gió ù ù bên tai

Hình ảnh cô bé ấy rơi từ trên ban công xuống.

Mái tóc vàng....màu đỏ tươi của máu...

Tôi...chính là tôi

-Chạy đi đâu.

Gã đàn ông thô bạo đẩy ngã tôi trên đất.

Là giọng nói này. Chính là hắn ta

Kẻ trên ban công

Bốp....

Bốp...

-Ngoan ngoãn cho tao. Mẹ kiếp con ranh con. Tao sẽ không để cho mày thoát

-Buông tôi ra...

-Buông ra? Mày nghĩ đơn giản nhỉ? Sau tối hôm nay mày sẽ không còn cơ hội thấy mặt trời ngày mai

Hăn cười

Tôi sợ hãi...mọi quẫy đạp chỉ là vô ích

Con ngõ tối

Hai ba gã đãn ông cũng 1 cô gái. Cuộc đời tôi cứ như vậy mà kết thúc sao??? Không tôi không muốn

-Buông tôi ra. Các ông làm thế là phạm pháp

-Pháp luật không ăn thua với bọn tao đâu. Ngoan ngoãn tận hưởng đi

Cái vuốt ve đầy ghê tởm trên mặt khiến tôi càng tởm với chúng

Cứ chết đi thế này không được đâu. Có ai cứu tôi với.

Nước mắt tràn mi...

-lúc mày còn nhỏ đã rất đẹp, không ngờ lớn lên còn bắt mắt thế này. Trước khi chết tao sẽ thành toàn cho mày thành đàn bà

Không. ....không được

Tôi cố vùng vẫy

Chỉ nghe thấy tiếng vả bôm bốp của ông ta, tiếng cười dâʍ đãиɠ của lũ cặn bã và tiếng hét tuyệt vọng của chính mình

-Các ông đang làm gì thế? Vui nhỉ?

-Mày là ai?

- làm loạn trên địa bàn của tao còn hỏi tao sao?

Tôi cố mở mắt...giọng nói này....

Là hắn sao?

-Lucy....

-Phó tổng.

Tiếng con bé thều thào

Chắc nó đau lắm, hôm qua còn mạnh mẽ lắm mà

Ông Điềm lùi lại sau đám đàn em, thì thầm với thằng Út

Thằng Lãnh kia không phải dạng vừa đâu. Đối phó với mấy tên quèn như người của ông dễ ợt

Lãnh nhếch môi

-Cầu xin tôi đi. Tôi sẽ cứu cô

Tôi thở mệt nhọc

Cầu xin hắn? Cầu xin?????

-Sao không muốn à? Vậy tạm biệt cô

Lãnh xoay người

Không. Tôi phải sống... Không được

Tự trọng là cái mẹ gì. Trong nguy cơ bị mất mạng thế này

-Đừng đi. Cứu tôi. Van cầu anh...cứu tôi

Tôi nói xong thì ngất luôn....cơn đau đớn cũng chìm nghỉm vào trong với giấc ngủ đau đớn