Chương 3: Trương Đại Phật Gia
Editor: Phượng VỹBeta: tieudieututai
Trương Đại Phật Gia tên là Trương Khải Sơn, Trương gia chính là gia tộc thế gia bậc nhất tại Trường Sa. Bởi vì trong nhà có một pho tượng phật rất lớn không biết là được đem tới từ đâu, vì vậy mới được đặt biệt hiệu là Đại Phật gia. Trình độ phong thủy của Trương Khải Sơn vô cùng uyên thâm, điều này hoàn toàn không giống với phong cách của Nam Phái, mà chính là Bắc Phái. Tương truyền trên giang hồ rằng, Trương Khải Sơn có thể xem tam đại thổ ( ba đời đất ), ông ta đứng ở trên núi, liếc mắt nhìn một cái, ngọn núi này ba trăm năm trước có hình dáng gì, ba trăm năm sau có hình dáng gì, đều có thể hiểu rõ như trong lòng bàn tay. Cho nên Trương gia luôn tìm được những ngôi mộ lớn, mà người khác không thể tìm thấy, thường thường có thể tìm được kỳ bảo. Hai cái vòng Trương Khải Sơn đeo trên tay chính là lấy được trên người bánh tông, tên là Nhị Hưởng hoàn, gõ nhẹ một cái, hai cái vòng ngọc đặc này có thể vang lên hai cái, nhất định rất trân quý. Trên vòng còn có khắc chữ, Trương Đại Phật Gia cho rằng đây khẳng định là không phải chỉ có một đôi. Vì thế không tiếc nghìn vàng tìm một cá vòng tay nữa, muốn phối thành “Tam Liên Hưởng”, câu chuyện này được truyền đi một thời làm cho mọi người ca tụng.
Trương Đại Phật gia còn có một huyền thoại xưa, chính là hành trình mang theo gia quyến từ Đông Bắc chạy trốn tới Trường Sa những ngày kháng chiến. Trước khi ba tỉnh Đông Bắc bị chiếm đóng, Trương Đại Phật Gia vẫn còn là một thanh niên trẻ, cha của ông ta đã dự cảm thấy tình thế không ổn, trước đó đã đem những người phụ nữ trong gia đình đưa tới nhà cha mẹ vợ ở Trường Sa trước, còn chính mình thì đút lót châu báu vào doanh trại quân đội, dự định là cùng con trai và thủ hạ chờ thuyền, thuận theo Trường Giang đi xuống.
Thế nhưng không ngờ chưa đợi được thuyền đến, quân Nhật Bản đã đánh tới nơi, đoàn người lúc đó bị nhốt ở trong thôn Liêu Tỉnh. Để thoát ra khỏi vòng vây, bọn họ lén vượt qua biên giới, kết quả cha của Trương Đại Phật Gia bị trúng đạn do càng quét súng máy mà chết, ông ta và vài người thủ hạ bị nhốt vào trại tập trung.
Lúc ấy chỉ cần bị đưa vào đó cũng có nghĩa là trước sau gì cũng sẽ bị đẩy tới mỏ than đá Hắc Long Giang làm công nhân khai thác. Đồng nghĩa với vĩnh viễn không có ngày nổi danh, chắc chắn phải chết chứ không còn nghi ngờ gì nữa, nhưng mà người Nhật canh gác thực sự rất nghiêm, hơn hết những người chạy trốn bị bắt trở lại đều bị dùng lưỡi lê đâm chết, rất ít có ai có thể chạy thoát thành công.
Trương Đại Phật Gia ẩn nấp ở một chỗ nào đó, cẩn thận quan sát, phát hiện nguyên nhân chính yếu vì sao những người đó không trốn thoát được, đó là ở chỗ do chó nghiệp vụ của quân Nhật Bản quá lợi hại. Trại tập trung nằm ở trong núi, đỉnh núi, chân núi đều có trạm gác, mới nhìn thì thấy rất tốt để ẩn núp và chạy trốn, chỉ có điều trên núi có nhiều cây, dọc đường đi có thể để lại mùi rất nặng, quân Nhật Bản chỉ cần thả chó săn ra, cho dù là trốn như thế nào cũng sẽ bị tìm được.
Ông ấy còn phát hiện được, quân Nhật Bản chỉ truy tìm hai ngày, nếu trong vòng hai ngày mà không bắt lại được, bọn chúng sẽ buông tha cho, bởi vì trong hai ngày này đủ thời gian để đi vào trong núi, trong đó cây cối cao ngất trời, một khu vực quá lớn, có thả chó cũng vô dụng.
Vì thế ông ta suy nghĩ, nếu muốn bỏ trốn thành công, phải tìm một chỗ có thể ẩn trốn trong vòng hai ngày mà chó săn không thể tìm ra được. Mà muốn chó săn không tìm được, phải đạt được một điều kiện này, chính là nơi có nước đọng. Nước là một thứ vách ngăn, có thể chặn được mùi.
Vậy thì đi đâu tìm ra nơi có nước đọng đây? Nếu như nơi đó diện tích nước quá nhỏ thì không thể che đậy được hết mùi, mà nơi nước đọng quá sâu thì trên núi nhất định là không có.
Thấy một nhóm người trong trại tập trung đã bị chở đi, trong lòng liền nóng như lửa đốt, thế nhưng lại không hề có biện pháp nào. Chỉ còn một ngày nữa, là đến lúc ông ta bị chở đi, phát hiện ở trên sườn núi phía tây trại tập trung, có một tòa cổ mộ.
Địa hình của tòa cổ mộ này giống như là móng quỷ, hơn nữa được xây ngầm trong núi, hình thức cực kém, chủ mộ khi còn sống khẳng định là đắc tội với không ít người. Nhìn địa thế xung quanh cổ mộ, phát hiện cổ mộ được bảo tồn rất hoàn hảo.
Trương Đại Phật Gia trong lòng tính toán, liền nảy ra kế sách ngay. Đầu tiên là phải đi tới bên cạnh cổ mộ kia, đánh xuyên qua đỉnh mộ, như vậy chỉ cần trời mưa trong mộ sẽ có nước đọng. Ngày hôm sau lúc bỏ trốn chỉ cần vào trong cổ mộ, ẩn núp ở trong vũng nước này, lúc đó chó săn sẽ không tìm ra được.
Có điều, cổ mộ này lại nằm ở sườn núi ở bên ngoài trại tập trung, cứ vậy bò đi ra ngoài thì rất có thể sẽ bị đánh chết nếu bị phát hiện, làm sao có thể bình an mà đi tới đó, cần phải suy tính tiếp.
Ông ta trầm tư suy nghĩ, cùng vài người thủ hạ bàn bạc, để đập bể được đỉnh mộ thì mất tới hai giờ, thời gian quá dài, hơn nữa trên tay lại không có công cụ, cho nên chuyện này không thể vụиɠ ŧяộʍ mà làm được, phải nghĩ ra một cách nào đó, khiến cho quân Nhật Bản dẫn bọn họ đi ra ngoài, hơn nữa còn phải qua được con mắt người Nhật Bản để làm thành công chuyện này.
Sau đó bọn họ nghĩ ra một biện pháp nguy hiểm, thừa dịp quân Nhật Bản không chú ý, thuổng chết một con chó săn, rồi chặt hết chân tay nó, vứt về hướng đó, đem toàn bộ khối thi thể quăng ở gần chỗ ngôi cổ mộ.
Chắc chắn hôm sau, người Nhật Bản thấy thiếu một con chó sẽ cảm thấy kì lạ. Lúc này xác chó sẽ bắt đầu có mùi, Trương Đại Phật Gia sẽ báo cho quân Nhật Bản, nói rằng ông ấy ngửi thấy mùi thối.
Quân Nhật Bản tìm tới chỗ mà ông ta ngửi thấy mùi thối, quả nhiên có mùi thối truyền tới, vừa đi đến gần nhìn, thì phát hiện xác chó lúc này đã đầy dòi bọ và rết.
Binh lính Nhật Bản đương nhiên không chịu tự mình đi dọn dẹp, mới để cho Trương Đại Phật Gia lấy cái xẻng tới, chôn ngay tại chỗ, còn mình thì cầm súng đứng xa xa nhìn. Trương Đại Phật gia đi ra ngoài, chọn một khu vực ở bên cạnh cổ mộ, thật cẩn thận đào xuống dưới, đào ra một cái hố sâu. Dưới đất trên núi tất cả đều là rễ cây, thỉnh thoảng ông ấy cố ý phát ra vài tiếng chặt cây, khi đến đáy hố, tính ra lính Nhật Bản chỉ có thể nhìn thấy được nửa người trên của mình, ông ấy lập tức ở một bên tường mộ ra sức đập vào, đập được hơn mười cái, cuối cùng cũng đập thủng. Đột nhiên binh lính Nhật Bản cảnh giác đi tới xem. Ông ấy phản ứng rất nhanh, liền xúc ngay một xẻng bùn nhão lấp cái khe đó lại, sau đó đi lên đem xác chó
xúc xuống dưới. Lúc ấy, ông ta cạy cái khe cho lớn hơn một chút, đem xác chó chồng lên trên, để sát vào trên miệng lỗ hổng, đẩy bùn chận khe hở lại, sau đó lấp hố lại.
Ông trời cảm ứng, ba ngày sau đã mưa xuống một trận xối xả, liên tục một ngày một đêm. Trương Đại Phật Gia cảm thấy thời cơ đã đến, liền nói thủ hạ chuẩn bị kế hoạch cho xong để bỏ trốn cho thật tốt.
Bọn họ len lén lặng lẽ đợi thời cơ tới, vì trời mưa chính là thời cơ tốt nhất, đến lúc đó mùi trên dọc đường đi sẽ bị nước mưa lấp đi.
Một ngày tháng chín nào đó, sau một ngày đêm mưa to, bảy người trong trại tập trung bỗng nhiên biến mất. Quân Nhật Bản mang chó săn ra ngoài núi, tìm kiếm dọc đường, thế nhưng ngay cả một chút dấu vết đều không hề phát hiện được.
Từ đó, bảy người kia cũng không còn xuất hiện ở Đông Bắc nữa. Sau đó không lâu sau, ở ngoài Trường Sa xa xôi, bỗng nhiên người dân nổi lên một phong trào kháng Nhật. Một nhân vật vĩ đại đã trổ hết tài năng trong phong trào đó, thay đổi toàn bộ lịch sử cận đại Trung Quốc. Vậy còn có việc gì có liên quan tới Trương Đại Phật Gia nữa hay không? chuyện này cũng không thể biết được.