[Đạo Mộ Bút Ký] Ngô Tà Tư Gia Bút Ký

Chương 4

Chương 4: Nhị Nguyệt Hồng
Editpr: Phượng Vỹ

Beta: tieudieututai

Đứng thứ hai trong gia tộc tên là Nhị Nguyệt Hồng, là một đào hát hí khúc, Nhị Nguyệt Hồng là một nghệ danh của ông trong một gánh hát *kịch hoa cổ* ở Trường Sa. Nhị Nguyệt Hồng trước đây chính là nhân vật tiêu biểu trong giới một trộm mộ tặc, ngoài mặt ông ta chính là bầu của một gánh hát, mang theo gánh hát đi khắp nơi từ Nam ra Bắc, thật sự thì ban ngày hát hí khúc, buổi tối liền trở lại làm trộm mộ tặc. Vũ khí đều để ở trong rương quần áo, người bên trong gánh hát cũng chỉ ca diễn võ công là chính, lúc hạ đấu cũng là kỳ cảnh, ông nội tôi nói đã có một lần nhìn thấy, nhóm người kia đổ một cái đấu nhỏ, căn bản cũng không hề thăm dò mộ trước, mà chỉ dùng gậy trúc đi lại trên vách tường, động tác nhẹ nhàng như mây bay nước chảy lưu loát sinh động vô cùng, cũng không biết được là họ đã luyện được công phu đó bằng cách nào.

Nhị Nguyệt Hồng không chỉ có một giọng hát tuyệt đẹp, thân còn mang tuyệt kỹ, hơn nữa nghe nói còn là một anh chàng rất đẹp trai, cho nên vô cùng phong lưu, có quan hệ mờ ám với rất nhiều kỹ viện danh tiếng. Thích đắm mình ở trong kỹ viện, đây chính là chuyện nổi tiếng nhất của ông ta, ngược lại với trộm mộ thì không hề liên hệ gì. Mà khi ông ta còn trẻ còn có chuyện đã chuộc thân cho một cô gái.

Lúc đó buôn bán kỹ nữ, theo tập quán đều là đến Dương Châu đầu tiên, bọn buôn người cõng các khuê nữ trên lưng, đi một vòng quanh phố xá đông đúc, đây là cách chúng bố cáo thiên hạ rằng sẽ bán cô nhóc đó vào trong này. Nếu như có ai muốn bênh vực kẻ yếu, thì nên đứng ra ngay lúc này, nếu ngươi muốn dừng chuyện buôn bán này lại thì phải lấy bạc ra đổi lấy, chúng ta cũng sẽ không đẩy người kia vào hố lửa. Một khi đã vào kỹ viện, thực xin lỗi, vậy thì lúc đó không tới lượt ngươi định đoạt.

Hơn nữa, đây cũng là một cách báo cho quan lại lớn biết tối hôm nay sẽ có khuê nữ mới có thể để ngươi bao rồi, nếu ngươi muốn thì nên chuẩn bị bạc trắng cho tốt để mua cái kim chi đó đi!

Lúc đó Nhị Nguyệt Hồng chưa phải là bầu gánh, gánh hát này là do ông ta được kế thừa lại, cha của ông ta khi ấy vẫn còn sống, ông ấy cũng chỉ là một thiếu gia của bầu gánh mà thôi.

Một ngày, ông ấy đang vui vẻ ngồi ở trên lầu uống trà sáng, liền nhìn thấy một cô nhóc mười mấy tuổi bị cõng trên lưng đi dạo vòng trên phố. Ông ta biết lòng người dễ thay đổi, loại chuyện này có thấy cũng không thể trách móc được, trong thời đại đó, ở đây, những gia đình nghèo khổ bán con gái vào kỹ viện, thực ra mà nói cũng không phải là làm chuyện xấu gì, kỹ viện như thế nào đi nữa suy cho cùng vẫn được ăn no, nếu gặp được khách tốt, nói không chừng còn có thể được làm vợ bé trong nhà, nói đúng hơn thì đó là một chỗ có cơ hội đổi đời. Lưu lạc ở bên ngoài, bị người khác chà đạp là chuyện thường tình.

Thế nhưng vừa nhìn thấy cô nhóc kia, Nhị Nguyệt Hồng bỗng sửng sốt, dĩ nhiên cô nhóc kia là người ông ta biết, đó chính là con gái của một gia đình bán mì mà ông ta hay tới, nhỏ hơn ông năm tuổi, cũng có thể nói ông như là anh trai cô bé, nhìn cô bé lớn lên. Làm sao lại có thể lưu lạc tới bước này cơ chứ?

Mắt thấy cô nhóc bị bọn buôn người khóc *lê hoa đái vũ*, Nhị Nguyệt Hồng không khỏi thổn thức. Bởi vì cô gái nhỏ kia vô cùng xinh đẹp, người ở xung quanh vây lại xem rất đông, cô gái một bên vừa khóc vừa nhìn đám người xung quanh, đang tuyệt vọng tìm một cái gì đó, rất nhanh sau đây những người này có khả năng đều sẽ trở thành khách ân ái một đêm với cô, cô nhìn thấy trong đám người có đủ loại sắc mặt, nỗ lực tìm kiếm trong đó một chút thương hại và thông cảm.

Ngay trong khoảnh khắc ấy, cô gái liền nhìn đến trà lâu Nhị Nguyệt Hồng đang ngồi, Nhị Nguyệt Hồng cũng nhìn cô gái một chút, cô gái thoáng chốc đã nhận ra Nhị Nguyệt Hồng, giống như thấy được hy vọng duy nhất, dùng hết khí lực gọi to một tiếng:

“Anh!”

Thấy ánh mắt đầy tuyệt vọng và cầu xin đó, làm cho Nhị Nguyệt Hồng dao động một chút, lập tức nhớ tới cô bé năm đó đi theo sau lưng ông ta, tay nắm tay với cô em gái bé nhỏ. Không biết mình có nên khoanh tay đứng nhìn như vậy rồi đem toàn bộ kí ức này chôn vùi đi?

Ngay lúc đó nhân tâm, cho dù là đã được rèn luyện thành một ý chí sắt đá, cũng không thể cho phép như vậy được, chung quy con người vẫn là một loài động vật cảm tính, Nhị Nguyệt Hồng lại là một người đa tình như vậy, cũng chỉ bởi vì một ánh mắt mà làm ra biết bao nhiêu chuyện. Ông ta lập tức biết rằng, bản thân mình muốn cứu cô gái là điều không thể.

Chỉ là, cha của ông không có khả năng sẽ đồng ý chuyện này, hơn nữa trên người ông ấy lúc này cũng không có đủ tiền chuộc thân cho cô gái.

Nhị Nguyệt Hồng lúc đó đang là thiếu niên, lập tức lấy mũ, cùng với vài người thủ hạ, liền phát huy tuyệt kĩ phi thân từ trên trà lâu nhảy xuống dưới dũng mãnh như hổ, chặn ở phía trước kẻ buôn người.

Bọn buôn người kia cả kinh, vì đã thật lâu không có ai dám ngăn cản chuyện này ngoài đường phố, hắn đương nhiên không hy vọng gặp phải chuyện như vậy, bởi vì thu tiền của người ngăn cản ngoài đường, vì tiền của họ chỉ để biểu lộ một chữ Nghĩa, nếu so với tiền của kĩ viện thì thấp hơn đến hai lần, không khỏi thầm mắng xui xẻo. Mới sáng sớm, không đâu lòi ra một Tang Môn tinh chặn ngan con đường tài lộc của hắn chứ?

Thế nhưng vừa thấy thân thủ của ông chủ này, từ trên trà lâu cao thế kia mà bay xuống nhanh như vậy, hắn biết, những người này không thể chọc được.

Vì vậy hắn chỉ cười xã giao, Nhị Nguyệt Hồng cũng biết nhóm người này cũng là ở trong nghề Ngoại bát, bọn chúng và nhà mình nhất định có cùng nguồn gốc. Hiện lại không thể gây mâu thuẫn với Ngoại bát trong nghề, nếu không sẽ khiến cho người trong Lão Cửu Môn tranh cãi nghiêm trọng, bởi vậy cũng không dám trực tiếp đem bọn buôn người này giải quyết, đành giả vờ cho xong chuyện. Hai bên ra giá, bọn buôn người kia liền cho một cái giá trên trời, có ý là ngươi cút đi! Cô gái này ngươi không cứu được đâu.

Nhị Nguyệt Hồng không còn lựa chọn nào khác, ông ấy không thể lấy tiền từ cha được, cũng không thể cứng rắn xử lí đám người này, mà để nhất định cứu cô được gái này, chỉ có cách bỏ ra số tiền đó. Thế nhưng, chắc chắn là ông không kiếm đâu ra được.

Tên buôn người nọ nói: “Con bé kia chính là mặt hàng mà Bình Nhị tú bà đã chấm, ông chủ này nếu không có tiền để chuộc, vậy thì xin mời tránh ra. Nếu thực sự thích con bé này, thì tối hôm nay không ngại xin mời đến đốt cái đèn kia, đêm đầu tiên được phục vụ ngài, chính là của phúc khí của cô gái này.”

Lúc đó Nhị Nguyệt Hồng đột nhiên vô cớ nổi giận, liền nói với hắn: “Tiền ta có! Ta cũng muốn khuyên ngươi một câu, tiền này là tiền tài bất nghĩa, một cọc tiền lớn như vậy, ngươi phải suy nghĩ thử xem ngươi có gánh vác nổi được không. Nếu ngươi cảm thấy ngươi gánh nổi, ta sẽ mang tới cho ngươi, chỉ là ta khuyên ngươi một câu này, cẩn thận kẻo phú quý thiêu thân.”

Chuyện này đương nhiên là không thể đồng ý rồi, bởi bọn buôn người khẳng định rằng sẽ không có ai chịu bỏ một số tiền lớn như vậy để mua một con nhóc, thì liền ưng thuận.

Thủ hạ của Nhị Nguyệt Hồng ở lại trông chừng bọn buôn người, chúng sẽ tiếp tục đi một vòng trong phố chợ đông đúc, trong thời gian này Nhị Nguyệt Hồng phải chuẩn bị tiền cho đầy đủ. Nhị Nguyệt Hồng nhanh chóng chạy về nhà, đeo trang bị lên khắp người, cưỡi ngựa chạy về phía ngoại thành phía Tây. Không bao lâu sau, đã cưỡi ngựa trở về, trên người dính đầy bùn đất và mang theo ba cây trâm cài.

Sau này cô nhóc đó lại trở thành phu nhân của Nhị Nguyệt Hồng, sinh được ba người con trai, vào năm ba mươi hai tuổi thì bị bệnh qua đời. Thời gian hạnh phúc đó chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi, nàng luôn luôn được Nhị Nguyệt Hồng che chở trong lòng, không hề có một chút khổ cực nào. Sau khi nàng qua đời, Nhị Nguyệt Hồng mới thay đổi trở nên phóng đãng không kềm chế được.

Nhị Nguyệt Hồng trọn đời không lấy thêm vợ, sống đến một trăm lẻ hai tuổi, sau khi mất thì được hợp táng cùng vợ. Quan tài của ông ấy cao hơn của vợ ông một đoạn, làm vậy là vì đã để cho cô nhóc năm đó đợi lâu như vậy, lúc đó lại có thể lại tựa vào bờ vai của ông ấy, mà nghe ông ấy uyển chuyển hát hí khúc.

(Cứ nói ngôn tình lãng mạng đi, chương này còn thấm hơn ngôn tình cả trăm lần.)

( Cảm động quá đi mất….. )