Chương 49
CHAP 49 : TÔI SẼ NHỚ RA CÔ Đã ba ngày trôi qua , Hàn Thần vẫn chưa tỉnh lại . Trương Tiểu Băng thì vẫn thế mà ở bên cạnh không ăn không uống , thức suốt mấy đêm liền để chăm sóc . Người thì ngủ say trong vô thức , người thì thức trong cõi mộng . Hai người họ điển hình cho một tình yêu , một tình yêu gọi là thương tổn . Thương tổn ở đây không phải hai người họ tổn thương nhau , mà chính vì bảo vệ nhau mà làm thương tổn người còn lại, thử hỏi có bao nhiêu vết tích trên người Hàn Thần không phải vì bảo vệ Tiểu Băng . Cũng nên hỏi mỗi lần Tiểu Băng khóc bao nhiêu lần là không vì Hàn Thần . Một người chưa bao giờ để bản thân bị thương , không cho bất cứ kẻ nào có thể chạm vào điểm yếu của mình , nhưng giờ lại thế nào một kẻ yếu đuối nhất cũng có thể gây ra vết thương trên người cậu . Còn một người chưa bao giờ khóc vì người xa lạ , cuộc sống cô là chuỗi ngày lạnh lùng , trôi không chậm cũng không nhanh nhưgn nó thật êm đềm , nhưng lại vì một người nào đó mà biến cuộc đời thành những con sống dữ , hằng ngày nguy hiểm luôn rình rập để nuốt trọn lấy cô . Một người chưa từng cười với người khác , chưa từng biết ôn nhu là gì ,giờ cũng phải làm điều đó vì được một người thay đổi . Một người không bao giờ khóc , cũng đã phải dành nước mắt đau thương của mình vì một người . Hai người họ chưa đến với nhau nhưng là muôn vàn trắc trở , thử hỏi bên nhau rồi sẽ có bao nhiêu tai họa ập đến. Hình như ông trời là thấu lòng người , mà đem thêm thử thách , một lần nữa đem tàn nhẫn đặt lên người Tiểu Băng
Hàn Thiếu Phong tĩnh dậy, đầu có chút đau nhói nhìn cảnh vật xung quanh mà nhíu mày , trong lòng không khỏi thốt lên lại là bệnh viện . Định nhích một chút leo xuống dường , nhưng cơ thể nặng trĩu dường như rất khó khăn .Trong quá trình di chuyển lại đυ.ng phải bàn tay ai đó , nó êm ái và có chút ấm
Tiểu Băng cảm nhận có người đang nắm tay mình từ trong giấc ngủ dần tĩnh . Lao hai đôi mắt thâm đen đang bị nhòe lúc vừa tĩnh giấc
Một hình ảnh vô cùng rõ ràng và đầy chân thật hiện ra . Cô không phải lại gặp ảo ảnh trong mơ chứ . Thiếu Phong đang ngồi trước mặt cô đang nhìn cô và tay còn nắm lấy tay cô . Cô vô thức nâng tay mình lên sờ lên gương mặt thanh tú của người kia . Xúc cảm này thì ra là thật rồi . Lòng cô rung động kịch liệt , nước mắt bất tự chủ mà rơi xuống
” Cuối cùng em đã tĩnh rồi “
Hàn Thiếu Phong một chút nhíu mày , không vội gạt bàn tay đang trên mặt mình ra , thắc mắc mà hỏi
” Cô là ai ?”
Trong khoảnh khắc đó , tim Tiểu Băng như ngừng đập , mọi thứ như ngưng động từ cái khoảnh khắc . Hàn Thiếu Phong đang hỏi cô là ai sao ? Đôi mắt xa lạ kia là có ý gì ? Tại sao lại nhìn cô với vẻ mặt lạnh lùng như thế , cô cảm nhận được khoảng cách , khoảng cách thực tại của cô và Hàn Thần quá xa vời. Như cách mấy ngàn năm ánh sáng . Nguyên lí gì đây , ông trời đang trêu đùa cô phải không , không phải là Hàn Thiếu Phong đang trêu đùa cô . Là vì cô không nghe lời mà đi mạo hiểm , chính là Hàn Thần giận cô nên mới làm như thế . Đúng chính là lí do đó , cái lí do thuyết phục nhất lúc bấy giờ
” Thiếu Phong , xin lỗi , tất cả là lỗi của tôi “
Hàn Thiếu Phong đơ người ra , cảm nhận trái tim khẽ nhói khi người phụ nữ này rơi nước mắt và xin lỗi mình . Nhưng cũng có quá nhiều khoảng cách xa lạ với người này , cô ta là ai ? cô ta sao lại ở bên cạnh mình còn nói những điều kì lạ này . Đầu tự nhiên đau nhức , ôm lấy đầu than nhẹ vài tiếng vì cơn đau đến thực quá bất ngờ
” Thiếu Phong em sao vậy ? để tôi gọi bác sĩ”
———————————–
” Bác sĩ Lý cậu ấy thế nào ?” Long Thần bước đến hỏi vị Trưởng Khoa thần kinh
” Mọi vết thương trên người cậu ấy bây giờ không có ảnh hưởng nhiều , chỉ cần chăm sóc vết thương tốt sẽ không sao , còn phần đầu do bị va đập quá mạnh gây nên chấn thương lớn làm cậu ấy mất trí nhớ tạm thời “
” mất trí tạm thời ?” Trương Tiểu Băng phía sau kinh hãi , đó là lí do Thiếu Phong xem cô là người xa lạ sao ?
” ừm , tạm thời để cậu ấy dưỡng thương tôi sẽ theo dõi “
“Vậy có cách nào hồi phục trí nhớ của cậu ấy không bác sĩ “
” Cách thì vẫn có , nhưng tạm thời hãy để cậu ấy nghĩ ngơi qua một thời gian hãy tiếp nhận điều trị “
” vâng , cảm ơn ông bác sĩ lý “
” Quán Nhất việc nên làm thôi , đừng quá khách sáo “
” ừm , tôi vào thăm cậu ấy “
“được , tôi đi trước “
Trương Tiểu Băng đứng đơ ra trước cửa phòng bệnh , cô hiện tại không biết bản thân nên làm gì nữa . Thiếu phong không hề nhớ cô là ai , cô phải làm sao đây .
” Cô giáo Trương cô không vào sao ?”
” ừm , em vào trước tôi đi nhà vệ sinh một lát”
” ừm, nếu cậu ấy đã tỉnh thì cô hãy về nghĩ ngơi , những ngày qua vất vã cho cô rồi”
” không sao , tôi muốn ở lại với em ấy một lúc nữa “
“ừm”
—————————
” Long Thần , sao tớ lại ở đây ” Khi thấy có người bước vào , Hàn Thần liền hỏi những thắc mắc của mình , không phải cậu vẫn đang sống bên Mĩ sao? Sao lại trở về đây và thành ra cái dạng này , chuyện gì đã xảy ra những ngày gần đây
“Cậu bị thương ở đầu , nên gây ra chứng mất trí tạm thời “
” mất trí ?” hàn thần hoài nghi sau đó lại bồi thêm một câu ” xảy ra chuyện gì ?”
” Chuyện rất dài , cậu bây giờ nên nghĩ ngơi tớ sẽ nói cậu nghe sau ”
Hàn Thần không nói thêm gì , nhắm mắt dưỡng thần, trí nhớ hiện tại Hàn Thiếu Phong không quan tâm , dù mấy ngày qua xảy ra chuyện gì , cho đến ngày hôm nay cậu không nhớ gì thì nó đã không còn liên quan đến cậu .
” vậy cậu nghĩ ngơi tớ không phiền cậu nữa , có gì thì gọi cho tớ”
Hàn Thần không đáp trả , Long Thần bước ra ngoài , một lát sau thì Tiểu Băng lại bước vào
“sau lại trở lại rồi , lấy giùm tớ cốc nước ” Hàn Thiếu Phong vẫn nhắm mắt , dựa lưng vào gối , dựa đầu vào thanh giường
Tiểu Băng bước đên rót cho cậu ấy cốc nước đưa đến bên tay
” của em “
Hàn Thần nghe thấy âm thanh xa lạ nhưng mà cũng khá quen tai mở mắt ra nhìn . Là cô gái lúc sáng cậu nhìn thấy , cô ấy luôn túc trực ở đây sau . Cậu hoàn toàn không biết cô ấy là , nhưng cảm giác thì lạ quen thuộc đến mức lạ kì .Nhận lấy cốc nước uống một chút . Sau đó lại nhắm mắt dưỡng thần , xem như không có sự tồn tại của Trương Tiểu Băng
Tiểu Băng cảm thấy tình cảnh hiện tại không đúng , bây giờ không thể im lặng , nếu cứ mãi im lặng Hàn Thần sẽ mãi không nhớ ra cô là ai . Khoảng cách của cô và Hàn Thần sẽ mãi cách xa , không muốn , Tiểu Băng ngàn vạn lần không muốn , định mở miệng ra là một câu quan tâm , nhưng sao lại thành một câu hỏi cho người kia
” em không có gì muốn hỏi tôi sao ” Tiểu Băng lên tiếng hỏi
** nếu em không quen biết tôi , thì tôi sẽ bắt đầu lại mà làm quen em. Không sao cả , mọi chuyện không đến mức tệ hại ,cũng đâu phải lần đầu tiên em nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng kia , và cũng không phải chưa từng giữ khoảng cách với tôi . Em so với trước đây còn dễ gần hơn nhiều . ** đó là những lời Tiểu Băng an ủi mình , nhưng cô cũng chẳng ngờ người kia đối với cô cũng chỉ là xa lạ
“không” Hàn Thần lạnh lùng thoát lên tiếng
Dù là đã có chuẩn bị tâm lí bị đối xử như vậy , nhưng nhất thời nó cũng làm Tiểu Băng thấy đau nhói . Cũng không cần phủ phàng như thế người ta không phải sắt thép như cậu , nói thích ứng thì liền thích ứng . Đâu ai có thể vừa mới biết mình yêu người ta , đùng một cái người ta không nhớ mình là ai chứ . Cảm giác đó cậu làm sao thấu hiểu ,nó là loại cảm giác quỷ dị như thế nào
” vậy sao ” Tiểu Băng nói hai từ nhẹ nhàng
Đâu đó hàn thần thấy trong câu đáp kia có chút đau thương , nó cũng tự nhiên làm tâm trạng cậu khó chịu . Không tự chủ mà mềm lòng
” Chỉ là đang cố nghĩ cô là ai ?” Hàn Thần vẫn ở cương vị dưỡng thần, tùy tiện mà nói ra
” Tôi có thể nói cho em nghe” Tiểu Băng như bắt được một tia hy vọng , có chút vui mừng mà nói ra
Hàn Thần tự nhiên lúc này mở mắt ,nghiêng người nhìn Tiểu Băng , hai đôi mắt chạm vào nhau , có chút gì đó gọi là nóng rực làm Tiểu Băng da mặt cực mỏng mà đỏ mặt
” được “
” Tôi là cô giáo của em tôi tên Trương Tiểu Băng ” Nói đến đây Tiểu Băng bỗng khựng lại nàng không biết nên nói gì thêm , nên giới thiệu thêm những gì , bế tắc
” sao ?” Hàn Thần nghi hoặc nhìn cô , không phải lúc nảy còn rất phấn khích muốn kể sao ?
“Thế nào , em có tí cảm giác quen thuộc nào không”
Hàn Thiếu Phong sắc mặt vẫn tê liệt mà lắc đầu , quả thật trong nào không có cái tên nào như vậy
“reng reng reng “bỗng điện thoại của Tiểu Băng vang lên, là mẹ cô gọi đã nhiều ngày không gặp mặt ,bà cảm thấy nhớ cô nên bảo cô về nhà cùng dùng cơm
” tôi có việc rồi, lần sau kể cho em nghe về kí ức của em “
Hàn Thiếu Phong nghĩ gì đó rồi trả lời
” không cần, tôi hiện tại cũng không muốn nhớ “
” tại sao?em không muốn biết mình từng xảy ra chuyện gì, thời gian qua sống thế nào ? còn nữa em không muốn …” 3 chữ nhớ ra tôi thì chỉ có thể nói ở trong lòng
“Tôi cảm thấy nó không cần thiết “
” sao lại không cần thiết ?” Tiểu Băng một chút kích động ” Hàn Thiếu Phong em phải nhất định nhớ ra “
” cô uy hϊếp tôi?”
“Cũng có lúc em phải nhớ ra” Tiểu Băng đột nhiên nhẹ giọng
” này ” Hàn Thần hai khóe môi nhướn lên , cảm thấy cô gái này thật thú vị
Tiểu Băng nhìn lại người kia , lòng thầm nghĩ vẫn luôn vô phép như vậy
” Trí nhớ của tôi quan trọng với cô ?”
Tiểu Băng nở nụ cười nhẹ ” ừ , vì tôi là một phần kí ức của em “
Đó là câu cuối Tiểu Băng để lại trước khi rời đi
Hàn Thần tí ngây người vì nụ cười , đúng là dù bạn có ra sao phản ứng của bản thân sẽ không thay đổi cũng sẽ tạo thành thói quen cũ , nhất là khi nhìn người bạn yêu.Hàn Thần tuy hiện tại không nhớ và biết Tiểu Băng là ai , nhưng trái tim lại cho cậu biết ,cô ấy hình rất đặc biết .Bởi vì cô ấy tiếp xúc với cậu rất dễ dàng , hành động của cô ấy không làm cậu bài xích mà hình như có chiều hướng thích gần cô ấy . Lần đầu tiên gặp nhau trong lúc mất kí ức cũng không gọi là quá tệ
“Tôi sẽ nhớ ra cô ” Hàn Thần tự nhiên cười nhạc , thốt lên lời nói khi người ta đã khuất bóng, mọi thứ kí ức điều không làm Hàn Thần cảm thấy thú vị , nhưng cô gái này từ lúc tỉnh dậy nhìn thấy cô ta , cùng ánh mắt mãi chờ mong mang một chút ý vị đau thương , thì Hàn Thần quyết định phải nhớ lại , nhớ lại người con gái này là ai ? cô ta thực bản lĩnh….
——————————-
Qùa 8/3 ,
các bạn nữ vui vẻ a ….Phụ nữ là để yêu thương trân trọng mỗi ngày không riêng hôm nay đâu nhé !!!!!!