Chương 50
CHAP 50 Trong khi đang rất hưởng thụ mĩ vị của cuộc đời , Hàn Thần đang tùy ý ăn lấy miếng trái cây ngọt Tiểu Băng vừa mới gọt cho mình . Thì ở bên ngoài cửa đã có một động lực lớn tác động , một giọng oa oa như con nít ,nhưng rồi là hung tợn đến đáng sợ . Hàn Thần suýt chút nữa làm rớt miếng trái cây trên tay, môi nhếch lên một chút vì Hàn Thần biết rõ cái chủ nhân của giọng sư tử gầm kia là của ai
” HÀN THIẾU PHONG ” Thiếu Ngân đạp cửa xong vào , khí thế ngút trời ánh mắt như hổ dữ tìm đến hàn thần
Động thái bất ngờ tiếng nói âm vang , làm Tiểu Băng kích động mạnh ,quăn luôn trái táo xuống sàn , con dao trên tay suýt chút nữa cắt rách da nàng . Cũng may Hàn Thần nhanh tay cầm lấy cái tay múa loạn của nàng .
“Cẩn thận ” Hàn Thần khuôn mặt vẫn lạnh lùng mà nhắc nhở người ta , giọng nói nhìn không ra là có ôn nhu , suy vô cùng dù có quen hay không Hàn Thần cũng không đối quá tốt với Tiểu Băng , bảo đảm khi cậu ta nhớ lại nhất định sẽ phải hối hận
Tiểu Băng một thoáng định hồn sau câu nói lạnh băng , chầm chậm mà gật đầu . Định cuối xuống nhặt lấy con dao làm rời , thì Tiểu Băng lại nghe thấy âm thanh lạnh lùng quen thuộc của người kia
“Trương Tiểu Băng , cô trở về được rồi ”
Hàn Thần là đang muốn đuổi khách, còn ba tiếng Trương Tiểu Băng phát lên quá đổi xa lạ và khách sáo , chưa bao giờ Hàn Thần gọi tên cô như thế , Tiểu Băng một chút bất ngờ , bất động một lát thì lại thấy bản thân ngu ngốc người ta vốn vĩ chưa nhớ ra mình , làm sao lại chua xót đến như vậy . Nhưng có khi nào Hàn Thần mãi mãi không nhớ ra cô không . Cái cảm giác lạnh nhạt mấy ngày qua cô thật không chịu nỗi nữa rồi . Cô sợ nếu tiếp tục cô sẽ tự bức mình đến chết mất
Mấy ngày qua cô cũng đã kể cho hắn nghe rất nhiều về chuyện cũ ,nhưng xem ra hắn không có chút muốn nhớ ra , vẫn là vẻ vô tâm thờ ơ . Cũng không muốn thắc mắc hay phải suy nghĩ về chuyện đó .Đối với hắn kí ức chỉ là những thứ vô vị quên được là tốt rồi . Nhưng hắn đâu biết , kí ức hắn đối với một người quan trọng như thế nào . Từng điều thờ ơ của hắn , từng ngày từng giờ tạo nên một cổ đau xót trong Tiểu Băng.
” Được ” Tiểu Băng ngăn cảm xúc đau xót , cất lên một tiếng , định nói thêm một câu sau ” tối ..”
Thì Hàn Thần đã cướp lời “Tối nay cũng không cần tới , ở nhà tốt ” âm sắc của hắn vẫn không đổi vẫn là có thể đóng băng người khác
Tiểu Băng giờ không hiểu lòng mình là chịu bao nhiu đau xót , trái tim đang cảm nhận thế nào , cô không nói nên lời . Những từ đó phát cô cảm giác như Hàn Thần bảo cô , sau này cũng không cần tới nữa , cũng như sau này hắn không muốn gặp lại cô . Hắn nhiều lần từ chối kí ức , cô tại sao ngốc như thế không nhận ra chứ , hắn cũng chính đang từ chối cô . Xem hai người như không quen biết . Tiểu Băng không nói gì thêm , vừa tức giận , vừa đau lòng xoay người lấy đi túi sách bước thật nhanh ra ngoài , cô sợ nếu cô còn đứng đó giây phút nữa , thì cô sẽ ngã ngụy mà khóc thật to mất
“rầm ”
Khi cánh cửa đóng sầm , Hàn Thần thở dài trong đầu thầm nghĩ nữ nhân kia chắc đã hiểu sai câu nói của mình . Ngước nhìn lên thấy chị mình hóc mắt cũng đã đỏ hoe , tại sao chứ phụ nữ điều thích khóc đến vậy sao
” Tới làm gì ?” Hàn Thần đối với chị mình cũng không đặt cách cho sự ôn nhu , nói một câu như vừa bước vào đã đuổi người đi
Hàn Thiếu Ngân rơi lệ , hóc mắt ngày càng đỏ bước bên giường
” chát ” một tát thật mạnh vào kẻ ngông cuồng , lạnh lùng kia
” Tôi đến để xem em chết chưa “
Hàn Thần bất ngờ trước cách đối xữ kia của Hàn Thiếu Ngân , nhưng Hàn Thần biết được nữ nhận này thật sự tức giận rồi . Tức giận không phải vì những câu nói của mình , mà tức giận vì mình biến bản thân thành cái loại này . Nhưng phải biết giải thích sau Hàn Thần cũng không nhớ lúc đó mình bị chứng ngốc gì mà bị người ta đánh thành ra thế này
Hàn Thần lại một lần nữa ngước lên , Hàn Thiếu Ngân nhìn cái tên cứng đầu này vẫn không chút hối cải , thật muốn hung hang tát thêm một cái nữa , nhưng vẫn là mềm lòng không thể xuống tay . Thay vì một cái tát mà nước mắt cô rơi ngày càng lại hại . Hàn Thần không chỉ là đứa em cô yêu thương nhất , mà nó còn là mang dòng máu giống cô . Từ nhỏ đã nhìn cách mà nó lớn lên , đã xem chính mình vừa là chị vừa là mẹ . Hỏi làm sao có thể chịu được nó vì cái gì liều mạng khiến bản thân không ra hình thế này
Nhìn thấy Thiếu Ngân khóc Hàn Thần cũng cảm thấy chua xót . Người chị này , vì mình mà khóc lợi hại như thế , nếu không dỗ dành không phải dìm chết mình sao
” xin lỗi ”
Hàn Thần cố gượng cánh tay dậy , chịu một chút đau mà lao đi hai dòng lệ đang chảy kia
Hàn Thiếu Ngân không nói , khóc ngày càng nhiều, đây là tình huống gì a
” Được rồi , xin chị đấy xem chị khóc thành cái dạng gì ”
Hàn Thiếu Ngân tức giận , gạt phăng cánh tay đang băng bó kia ra khỏi mặt mình mà quát
” tôi khóc thành cái dạng gì ? em nhìn xem bây giờ em là cái dạng gì “
“A” bỗng Hàn Thần la lên một tiếng
Hàn Thiếu Ngân bỗng ngưng khóc , hạ xuống tức giận nhìn đứa em ngỗ nghịch .Hình như nó là đang rất đau . Thiếu Ngân vội đi đến dường ngồi xuống , nhìn em
” Đau ở chỗ nào sao ?”
” toàn thân “kiểu này có tính là nhõng nhẽo cùng chị gái không ,Hàn Thần bị đập đầu đổi tính a
” xì ” Hàn Thiếu ngân xì một cái khinh bỉ , sao đó lại cười thật quyết rũ , thật là vừa mới khóc cơ đây
” cho chị xem một chút , sao này xem em có gan liều mạng vậy không “
” ưm , nam nữ thọ thọ bất thân ”
Hàn Thiếu Phong ít khi dở trò con nít , vì cuộc sống không cho phép cậu . Với Trương Tiểu Băng cũng không được vì cậu phải như một người trưởng thành mà bảo vệ cô ấy . nhưng với Hàn Thiếu Ngân thì khác , bên cạnh Hàn Thiếu Ngân có ấm áp , có cảm giác được bảo bọc , vì cô ấy chăm sóc cậu từ nhỏ . Dù rất ít khi làm trò hiện tại, nhưng Hàn Thiếu Phong cũng nhiều lần bỏ đi lớp mặt than mà xuống giọng làm chị mình cười . Hàn Thiếu Phong cảm giác chỗ để mình có thể dựa vào chỉ có Thiếu Ngân .Mặt Than cũng có lúc biến thành tiểu hài tử , phương diện dễ thương này cũng chỉ có Thiếu Ngân nhận thấy . Ngoài ra kẻ này bên ngoài là đại ác ma , gϊếŧ người cũng sẽ không sợ phải mơ thấy , ngươi xuất hiện ở đâu ta gϊếŧ ngươi ở đây .
” Bất thân cái đầu em , rõ ràng em cũng là nữ nhi, trên người em chỗ nào chị chưa nhìn thấy ” Thiếu Ngân bá đạo mà lớn tiếng , miệng không ngưng cười , đứa em này ngày càng biết trêu đùa
Hàn Thần lười đáp với chị ta , vì sao có nói thì chị ấy cũng hung hăng muốn xem thôi . Không vừa lòng lại khóc nữa cho xem
“băng cũng bẩn hết , chị giúp em thay “
“Không cần , lát nữa Long Thần giúp em là được ”
“em là coi tay nghề của chị kém “
“ừ ” nói vậy thôi , nhưng tay nghề Thiếu Ngân cũng không kém Long Thần , băng bó sơ cứu cô ấy cũng rất thành thục , chỉ có đứa em này mãi chê chị mình là kẻ bất tài thôi a .
“biết vậy ngay từ lúc mẹ sinh em nên bóp em chết đi “
” mạnh miệng thật” Hàn Thần nhếch môi đầy khinh bỉ
” em…”Thiếu Ngân tức giận trừng mắt , nhưng mà thực Hàn Thần cũng nói không sai , dù cho cô có bản lĩnh lớn cỡ nào cũng không dám bóp chết tên đại ma vương này , vì hoàn toàn cô không nở a .
Nhưng cô cũng không chịu buông tha a . Dùng sức mà nhéo lấy lỗ tai tên kia , nơi duy nhất lành lặng hiện tại . Mà Hàn Thần là ai , một chút không dám dùng sức của Hàn Thiếu Ngân có thể làm đau sao . Cũng không giả bộ mà diễn cùng chị gái ,thản nhiên nằm xuống mà nghĩ ngơi , xem Hàn Thiếu Ngân như không khí trực tiếp mà không nhìn thấy . Thiếu Ngân tức giận nhảy toạt lên người tên đang nằm kia , ra sức mà nhéo hai đôi má , chân vẫn chóng trụ không dám ngồi hẳn lên người tên kia .
“cạch ” Long Thần ngạc nhiên , là cái cảnh quỷ dị gì đây , đáng ra mình không nên biết vào sẽ trực tiếp gánh họa
Đúng như dự đoán , Hàn Thiếu Ngân vẫn trên người Hàn Thần , dùng đôi mắt đáng sợ nhìn Long Thần
” ra ngoài”
Long Thần hoảng loạn định nhanh vụt ra ngoài nhưng nhớ ra nghĩa vụ xoay người lại nói
” a , em …em đến giờ thay thuốc em vào thay cho cậu ấy ” vẫn còn lắp bắp tí sợ hãi
Thiếu Ngân nhìn kẻ dưới thân , xong lại ngước lên
” được , làm nhanh đi ” chị đây còn phải hảo hảo giáo huấn tiểu tử thối này
Nó mấy ngày liền mất tích , không một câu báo tin làm chị đây tìm kiếm sợ nó xảy ra chuyện , ai ngờ lại làm chuyện liều mạng , cùng kẻ khác chơi trò đuổi mắt , còn không biết quý trọng sinh mạng dám hy sinh bản thân vào hang cọp . Chỉ cần một phút nữa , cô thật sự mất đi đứa em này .
“chị ra ngoài đi ” Hàn Thần ngước lên nói
” không ” Hàn Thiếu Ngân kiên quyết nói , đôi mắt trừng nhìn Hàn Thần sau đó nhìn Long Thần , em còn không mau làm ý vị là như thế
“ách ” Long Thần cảm thấy mình thật đáng thương sau lại bị hai chị em nhà này dày dò như vậy
Khi Long Thần gỡ ra từng lớp băng , máu cũng đã phủ kín lớp băng bên trong , nó có màu đỏ nâu vì đã qua một thời gian , phần da thịt bị trâỳ xước nghiêm trọng , vết thương còn có một chút hở . Còn một chỗ xung quanh điều bị xưng lên , vết thương dường như tạo mũ , chắc hẳn là do nằm lâu như thế ,làm vết thương trở nên khó lành . Đầu thì không chỉ một vết mà là vài vết, như thế có thể không bị chấn động mạnh đến mất trí nhớ sau .Hàn Thiếu Ngân thật đau lòng ,nhìn từng vết thương trên người đứa em cưng , lòng cũng quặn lại . Đứa nhỏ này sau lại thành ra thế này, cô thề nếu gặp được kẻ gây ra , cô liền lột da hắn ,dùng ngũ mã mà phanh thây thành trăm mảnh cho hắn cảm giác sống không bằng chết . Trong đầu là tà niệm , nhưng nước cứ tuông rơi , đau xót đến tột cùng mà không thể kiềm lòng. Đứa nhỏ nàng nhất mực yêu thương , sau phải khổ sở như thế này …. Nhỡ may có chuyện gì , nàng làm sao sống , người thân trên đời chỉ còn Hàn Thần cùng baba , nhưng nguồn sống lại là Hàn Thần chỉ còn hai người nương tựa nhau .
Hàn Thần không nhìn cũng biết , người kia chắc hẳn lại rơi lệ . Liền lên tiếng mà trấn an
” Chị lại ngốc cái gì , chỉ vết thương nhỏ không sao “
Hàn Thiếu Ngân lại nỗi lên cơn tức giận
“vết thương nhỏ , chẳng lẽ em đợi đến lúc nằm trong quan tài mới lớn “
” Thiếu Ngân chị đừng nói gỡ , cậu ấy sợ chị thương tâm mới nói thế ” Long Thần thấy tình hình thật căng thẳng lên tiếng mà an ủi hai người , cả hai điều cứng đầu như nhau nếu đối đầu sẽ có kết quả không tốt
“Không làm chị thương tâm , đây không phải lần đầu tiên “
“cũng đâu có chuyện ?”
” Không sao rồi , một câu không sao liền ổn …. Sẽ có bao nhiêu lần không sao nữa… Hàn Thiếu Phong em không trân trọng mạng sống của mình , nhưng người khác trân trọng đừng cứ mãi lối sống bất cần đó “
Long Thần băng bó liền kêu mấy tiếng không ổn , liền nhanh chóng ra ngoài nếu không sẽ ăn đạn lạc . Hai chị em họ cải xong lại êm , chỉ sợ dạ lây cho những người xung quanh. Đã quá quen với cái cảnh này
Hàn Thần nghe câu đó, bỗng đầu có tí nhức, từng có hình ảnh Tử Băng nói với cậu câu tương tự . Nhưng đó là vào cái tình huống gì , khó chịu không thể nhớ được
————————
Một trận cãi nhau inh ã , thì hai người im lặng không ai nói gì với ai. Hàn Thiếu Ngân vẫn không rời đi , nàng làm chuyện của nàng , hắn làm chuyện của hắn . Hai người nước sống không phạm nước giếng . Hàn Thần sau một lúc dưỡng thần để nhớ ra nhưng mãi không nhớ được nên mới mở mắt dậy , quay qua nhìn Thiếu Ngân như chưa có chuyện gì xảy ra nói
” Đói ” vẫn không chủ vị , phong cách ăn sâu vào máu
Hàn Thiếu Ngân lúc chọt điện thoại ngước nhìn, sau lại nhìn điện thoại thật ra nàng cũng đang tìm đồ ăn cho tiểu tử thối này
” đợi lát nữa sẽ giao đến “
” ừ ” Hàn Thần ừ một cái , sau đó quay sang dĩa trái cây của Tiểu Băng lúc nảy gọt ăn một miếng , sau nở nụ cười nhẹ nhớ đến cái người thú vị kia không biết giờ thế nào rồi . Không phải vẫn còn đang khóc chứ. Nghĩ một lúc mà nhắn tin cho người ta
——————-
Tiểu Băng thật chất chưa có về nhà , chỉ mới tỉnh lại sau một trận khóc triền miên, giờ mới cảm thấy bình tĩnh một chút , bước ra gọi tắc xi về nhà , vừa lên tắc xi thì nhận được tin nhắn của cái tên tội đồ làm cô khóc nảy giờ . Vốn vĩ không muốn xem , nhưng lại không nhịn được mà mở lên
“về nhà ?”
Thật là cái tên này nhắn tin cũng ngắn gọn như thế , Tiểu Băng trong lúc vẫn còn tức giận vì người ta đuổi mình nên cũng không muốn cầu cưa
” rồi” cũng không nên nói thật cho hắn biết là cô chưa về , mà ngồi ở đây khóc nảy giờ vì hắn
Khoảng vài giây sau tin nhắn đến
” có thật không?” tên nhóc bên đây thì rất an nhàn , ăn trái cây tâm trạng thoải mái mà nhắn tin
” không tin , vậy hỏi làm gì ” người bên đây bị nắm trúng thốt , liền hung hổ mà đáp lại , tâm trạng bực bội lại càng tức tối
” ừ ”
**ừ , ừ cái đầu cậu chứ ừ mặt lạnh đáng chết**
Tiểu Băng tức tối chửi thành tiếng bác xế nhìn cô vẻ mặt khó chịu hỏi
“cô ơi , cô không sao chứ?”
“dạ không ” Tiểu Băng ngượng ngùng đáp trả
Đã về tới nhà mà tên kia cũng không hồi đáp làm nàng càng điên lên . Vậy nhắn hỏi nàng làm cái quái gì..hừ
Tên nhóc bên đây thì linh cảm tốt nghĩ thầm tiểu khủng long đang tức giận cười như mở hỏi
“Bị đánh đến loạn não rồi “Thiếu Ngân mắng
“đồ ăn ngon ” hắn đáp lại không chút liên quan
” hừ ” nàng hừ lạnh đầy khinh bỉ ” ngon thì ăn nhiều một chút “
” ừm “
Sau khi ăn uống no nê thì hắn mới nhớ đến tiểu khủng long kia ,nhắn một tin
” đã ăn gì chưa “
Người kia đang bức bối lấy con gấu bông hắn tặng mà đánh tới tấp ,trúc giận lên vật vô tri thì nhận được tin nhắn ,nàng định không trẻ lời nhưng cũng là không chịu được
” rồi , mấy ngày này ở cũng một tên khó ưa ăn uống không ngon , hôm nay được thoát khỏi vô cùng tôt” thật dối tâm cô giáo trương
“thế sao ?” đính kèm icon hoài nghi
” hừ ” đính kèm icon tức giận
“cũng trễ rồi ngủ sớm một chút , nếu không lại đổ thừa tại tên phiền phức ngủ không ngon ” hàn thần bên này cười thầm , tiểu khủng long đang oán trách sao
“mới không thèm ” mà thật ra cũng là vì hắn mà cô ngủ không được thật , vì lo lắng
” được rồi , ngủ ngon “
” ngủ ngon ” Tiểu Băng cũng chúc lại , miệng đã có thâm ý cười
“bữa sáng mua cháo đi “
” sáng mai ăn gì mặc cậu”
” cháo cô làm thì càng tốt ” Hàn Thần mất trí nhớ , nên cũng quên mất Tiểu Băng nấu cơm suýt nữa đốt nhà thành tro ?
Tiểu Băng đen mặt , tên nhóc này chơi cô sao …được ngày mai nấu cho em ăn chết em . nhưng cũng hồi sao gương mặt trở nên hồng hào đậm ý cười , vì cô biết mặt lạnh là lại kêu cô đến thâm hắn , hắn muốn bảo lúc chiều không có ý đuổi cô , mà chỉ muốn cô về nghĩ ngơi . Cô thật ngốc mà vậy mà hiểu sai ý người ta , còn khóc thành dạng này làm hai mắt sưng to nữa .Được rồi vì cô hiểu sai ý hắn , nên bữa sau liền hảo hảo nấu buổi sáng ngon cho hắn ăn .
——————————–
Ở một nơi nào khác sự thật không yên diệu như hai người bấy giờ , trong nhà Lôi Thần sự tình ngày trở nên căng thẳng , Kiều Hiểu Quân từ ngoài cửa xông vào , bước đến Lôi Thần đang ngồi sofa thông thả
” em về rồi ?” Lôi Thần một thoáng vui mừng hỏi người kia “sở hôm nay ít việc “
Kiều Hiểu Quân mặt vẫn lạnh , nhìn lấy người yêu mình
” Vương Vệ Trạch đang ở đâu?”
“Anh không biết ” Lôi Thân ngưng trệ phong thái vui mừng lúc nảy
” Anh không biết , rõ ràng anh có mặt tại hiện trường , ở đó cũng không có dấu tích ẩu đã quá nặng , hắn làm sao mất tích ?”
” anh lúc đó khi tới đã không nhìn thấy hắn “
” có thật hay không ?”
” em không tin anh ?” Lôi Thần một tí nhíu mày tỏ vẻ tức giận
” Lôi Tư Vệ , không phải em không tin anh , nhưng mọi thứ điều hướng vào anh và bạn anh , em không biết các người lợi hại như thế nào , nhưng đó là chuyện của cảnh sát bọn em , mong anh làm theo luật , nếu anh giữ hắn mau giao trả cho bọn em “
“anh không giữ người ” Lôi Thần lấy lại bình tĩnh ngồi xuống ghế , nhấp nháp một tí rượu vang , nói là một tí nhưng đã cạn sạch một ly
Kiều Hiểu Quân chỉ nhìn trước mắt không biết nên tiếp như thế nào , xem ra hôm nay cô không thể ở lại đây .
“em về , ngày mai em đến tìm Hàn Thiếu Phong “
Lôi Thần không trả lời
“anh uống ít một chút , vết thương còn chưa khỏi ” Hiểu Quân thở dài xoay người bước đi
Người vừa đi khuất , Lôi Thần tức giận đập nát chiếc ly trong tay , điên cuồng mà uống hết chay rượu vang .