Giang Lai: “Sếp dùng ạ?”
Nhạc Thính Phong nhìn cậu ta một cái, cái nhìn khiến cậu ta hối hận vì thốt ra câu hỏi ngu si đó, vội vàng nói: “Em biết rồi…em đi mua ngay.”
“Đi điều tra xem thằng đàn ông đó là ai.”
Giang Lai muốn ói máu, thằng đàn ông đó là thằng nào, ít nhất cũng phải cho người ta cái gợi ý chứ.
May cái đầu óc của Giang Lai cũng không đến nỗi ngu dốt, nhanh chóng nghĩ ra người đó là ai, có lẽ là người đàn ông đã chụp ảnh chung với Yến Thanh Ti.
“Vâng ạ”
“Tôi muốn biết, tất cả những gì về cô ta trong ba năm vừa qua.”
Giang Lai gật đầu: “Vâng ạ”
Ra ngoài rồi, Giang Lai mới thấy nhức đầu, mua đồ cho sếp vốn là nhiệm vụ của thư kí Tôn mà.
Cậu ta lắc lắc đầu, điều tra tất cả mọi việc trong ba năm, trước thì không hỏi, giờ mới nhớ ra hả. Đàn ông đúng là thật dễ thay đổi.
Đột nhiên điện thoại của cậu rung lên, lấy ra xem, thì kinh ngạc nhìn dãy số hiển thị trên màn hình: “Yến Như Kha?”
Giang Lai cau mày, cậu không thích Yến Như Kha nên cứ thế mà cúp điện thoại thôi.
Tự nhiên gọi điện đến tìm cậu, chắc chắn chẳng phải chuyện hay ho gì.
……
Yến Thanh Ti cứ nghĩ chỉnh được Nhạc Thanh Phong tâm trạng của cô sẽ tốt hơn một chút.
Nhưng mà, sự vui vẻ ấy cực kì ngắn ngủi, về đến nhà, Yến Thanh Ti nằm lăn ra giường, tâm trạng chẳng còn hào hứng như lúc nãy nữa mà
trở nên cực kì nặng nề.
Ở nhà đợi hai ngày liền mà không có chút tin tức gì từ phía đoàn phim, Yến Thanh Ti mất cả ngủ.
Nằm dài trên giường, trời sắp sáng đến nơi mà vẫn không ngủ nổi.
Yến Thanh Ti không bật đèn, mặc áo ngủ, ra đứng ngoài ban công, châm một điếu thuốc.
Cô tự cười giễu chính bản thân mình, có gì mà vui chứ, chỉnh được Nhạc Thính Phong một lần có đáng để vui vẻ?
Cô làm thế chỉ vui vẻ được nhất thời, nếu như chọc giận Nhạc Thính Phong thật thì kẻ đen đủi chính là cô chứ ai?
Cục diện bây giờ đã khó khăn như thế rồi, cô còn chạy đến chọc ghẹo Nhạc Chính Phong thật đúng là muốn tìm chết mà.
Nhưng, cục tức đó cô nuốt không có nổi.
Yến Thanh Ti thực sự rất chán ghét cái cảnh đi bước nào khó bước đấy như hiện tại, cô còn nhiều việc phải làm lắm, nhất định phải tìm được cách khá vỡ cái cục diện đang vây khốn cô.
Yến Thanh Ti đang nghĩ đến mức xuất thần, đột nhiên ban công nhà hàng xóm bỗng vang lên tiếng động không nhỏ.
Yến Thanh Ti nhìn sang, hoá ra có một đôi nam nữ nửa đêm chạy ra ban công tìm kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Nữ thì một tay bám lấy thành lan can, khom lưng, miệng thì kêu to: “Không được…có người mà…”
Nam thì miệng ngậm điếu thuốc, quần áo vẫn khá chỉnh tề, không hề hoảng loạn: “Có người thì sao phải sợ, chẳng phải em bảo muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ sao, lẳиɠ ɭơ như thế mà cũng sợ bị người khác nhìn thấy à?”
Nghe thế, Yến Thanh Ti cũng ngẩn ra, khu chung cư này thiết kế ban công theo kiểu mở, ban công hai nhà cách nhau chỉ độ khoảng hai mét, nếu trời mà không tối, thì có khi là cô nhìn thấy hết thật.
Yến Thanh Ti cười cười, đây là lần đầu tiên cô gặp hàng xóm đấy, có cần chào hỏi một tiếng không nhỉ?
Muốn chụp lại vài kiểu làm kỉ niệm nhưng đột nhiên nhớ ra điện thoại của cô bị tên khốn kiếp nào đó trộm mất rồi, đành tiếc nuối lắc đầu.
Lại đốt thêm điếu thuốc nữa, tiếp tục đứng xem, nửa đêm nửa hôm không ngủ được, có người diễn miễn phí cho xem, không xem thì đúng là phí của trời.
Còn chưa hút xong điếu thuốc, cô gái kia
lơ đãng nhìn thấy ban công nhà bên cạnh có ánh lửa lập loè, bị doạ đến mức sợ hãi kêu thét lên một tiếng, lập tức che mặt, đẩy người đàn ông đó đó ra chạy vội vào trong nhà, qυầи ɭóŧ rơi trên ban công cũng không nhặt.
Yến Thanh Ti đang lười nhác dựa vào lan can xem “phim”, thấy diễn viễn cũng chạy mất rồi nên định đi vào nhà.
Kết quả là cái gã “diễn viên” kia chậm rãi sửa sang quần áo xong quay ra hỏi cô “Hứng thú phết nhỉ?”
Trong đêm khuya thanh vắng có chút se lạnh, giọng nói của người đàn ông khàn khàn, âm sắc đó không hiểu sao nghe rất hay, bị người ta nhìn từ đầu đến cuối mà không hề cảm thấy xấu hổ.
Yến Thanh Ti ngây ra một lát, Ơ, cái anh chàng này cũng thú vị thật, chắc đã sớm biết cô đứng ở đây từ lâu, đây mới thật là…không biết xấu hổ là gì này….
…………
P/s: Nam phụ lên "sàng", tạm biệt sếp Phong e lên thuyền nam phụ đây!!!!!!!