Nhạc Thính Phong cúi người nhặt đôi giày của Yến Thanh Ti lên, đi vào trong phòng để quần áo, mở cánh tủ kính để giày ra, cả một mặt tường đều là giày của Nhạc Thính Phong, tiện tay ném đôi giày của Yến Thanh Ti vào tủ để giày của anh.
“Để mai rồi vứt vậy…”
Nhạc Thính Phong đi tắm, tắm xong đứng trước gương cầm khăn lau đầu, nhìn vết răng trên cổ sưng phù, đỏ tấy hết lên, trên đó vẫn còn dấu hai hàm răng đều đặn, nhìn cái là biết cô nàng đã hung ác đến mức nào.
Nhạc Thính Phong sờ sờ vết thương: “Cắn ác thật đấy….”
Bao nhiêu năm sống ngang ngược như Bá Vương, lần đầu tiên anh bị một người phụ nữ làm “trọng thương” đến như vậy.
Nhưng, trong lòng anh lại có một sự hưng phấn khó thể giải thích.
Nhạc Thính Phong không bôi thuốc, lau xong đầu liền nằm xuống giường, dựa đầu vào thành giường nghịch điện thoại.
Anh tự dưng muốn gọi điện cho Yến Thanh Ti, nhưng mở danh bạ tìm một hồi mà không thấy mới nhớ ra là điện thoại của Yến Thanh Ti bị anh đập mất rồi còn đâu.
Nhạc Thính Phong ôm trán.
……
Trong đêm tối, xe của Yến Như Kha vẫn dừng trước nhà họ Nhạc, cô ta ngồi trong xe ngẩng đầu nhìn căn biệt thự to lớn xa hoa nhà họ Nhạc, trong con mắt chứa đầy điên cuồng. Có nằm mơ cô ta cũng muốn trở thành nữ chủ nhân nhà họ Nhạc, có thích Nhạc Thính Phong hay không, hay Nhạc Thính Phong có thích cô ta hay không không quan trọng, cái mà cô ta yêu đó chính là quyền lực và tiền bạc của nhà họ Nhạc.
Yến Như Kha siết chặt vô-lăng, điên cuồng nói: “Nhất định phải tìm ra con đ* kia là ai, nhất định phải điều tra cho rõ ràn… tao sẽ không bỏ cuộc dễ dàng đến thế đâu…”
……
Ngày hôm sau, Nhạc Thính Phong thức dậy, vẻ mặt rất khó ở.
Bữa sáng cũng chẳng ăn liền đi ra khỏi nhà luôn, khiến cho Nhạc phu nhân sợ hết hồn không hiểu mình đã làm sai chuyện gì.
Giang Lai cầm tài liệu mang vào văn phòng, gặp cái bản mặt khó ở của Nhạc Thính Phong sợ đến mức không dám thở một tiếng.
Đột nhiên, Nhạc Thính Phong nói: “Điện thoại.”
Giang Lai: “Gì ạ?”
“Độp” một cái, Nhạc Thính Phong đập cái bút máy xuống mặt bàn: “Điện thoại đâu….”
À…giờ Giang Lai mới hiểu, sếp đang hỏi đến cái điện thoại của Yến Thanh Ti.
“Đập rồi ạ….”
“Đập rồi à?…”
Giang Lai bị lườm cho sởn hết da gà lên: “Không phải sếp bảo…”
Ánh mắt của Nhạc Thính Phong u ám: “Tôi bảo cái gì?”
Giang Lai đành nuốt những gì định nói vào bụng: “Sếp….chờ một chút ạ.”
Cậu chàng vội vã chạy mất.
Giang Lai đi ra ngoài, Nhạc Thính Phong lại tiếp tục phê duyệt công văn, nhưng … chưa viết được hai chữ, anh ta đã điên lên đạp đổ cái thùng rác bên cạnh, trông cứ như một hung thần.
Nhạc Thính Phong nghĩ lại cái cảnh sáng sớm nay là lại cảm thấy mất mặt.
‘Mộng Xuân’…haha… Mẹ nó chứ!
Mộng xuân ở cái tuổi 28 này cơ đấy, hơn nữa trong mơ còn….
Điều khiến Nhạc Thính Phong
tức tối hơn đó chính là… gương mặt của người phụ nữ trong trong giấc mơ, là ai cũng được nhưng tại sao lại là Yến Thanh Ti.
Ba năm trước, anh có ngủ một đêm với Yến Thanh Ti, chẳng qua cũng chỉ là một đêm mà thôi.
Trong ba năm này, anh thề anh chưa bao giờ nhớ đến Yến Thanh Ti, thật sự không hề nhớ đến, thậm chí còn quên mất dáng vẻ của Yến Thanh Ti là như thế nào, dù sao cũng chỉ là một con đàn bà thôi mà.
Nhưng-----Giờ gặp lại, cả người anh đều cảm thấy khó chịu!
Luôn có cảm giác cần phải làm cái gì đó, nhưng
không làm thì lại không nghĩ ra được mình nên làm cái gì, cả người cứ bứt rứt?
………………………………
Giang Lai gõ cửa đi vào, tay cầm một cái smart phone màu trắng: “Sếp ơi, điện thoại đây ạ.”
Nhạc Thính Phong lạnh lùng nhìn cậu ta: “Sao bảo đập rồi mà?”
“Em….” Giang Lai không biết phải nói gì, là sếp bảo em đập, đập rồi sếp lại bảo sếp cần, mang đến cho sếp, sếp lại hỏi sao chưa đập,
rốt cuộc là sếp muốn gì????
Nhạc Chính Phong giơ tay giật cái điện thoại, mở ngăn kéo ra cất vào.
“Đi mua cho tôi một cái mới về đây.”